Chương 1688: Nhà Thẩm Tư Điềm
Huyện Phùng?
Cố Vân Đông nhíu mày, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Huyện Phùng chính là nơi tiếp theo cô muốn đến, nhưng cô cũng không hiểu biết về huyện Phùng lắm.
Đương nhiên Lê phụ biết huyện Phùng, măng khô ở đó nổi danh khắp Đại Tấn, cách huyện Giang Dụ tương đối xa. Hơn nữa phủ thành bên đó còn giàu có hơn huyện Giang Dụ một chút.
Nhưng nguyên nhân chính là khoảng cách quá xa, Lê phụ không biết chút gì về huyện thành này, trong lòng chút lo lắng. Cho nên ông chưa từng nghĩ suy xét tới một nơi xa như vậy, chỉ cân nhắc trong lòng hai huyện thành gần huyện Giang Dụ nhất.
Cố Tiểu Khê đột nhiên nhắc tới, ông còn sửng sốt một chút: “Cố tiểu ca từng đến huyện Phùng?”
“Ta vẫn chưa tới đó.” Cố Tiểu Khê cười cười: “Có điều ta biết một người tới từ huyện Phùng.”
Cố Vân Đông lập tức biết là ai: “Thúc nói Tư Điềm?”
“Đúng.” Cố Tiểu Khê gật đầu: “Lúc trước khi còn ở thôn Vĩnh Phúc, nhà chúng ta ở cách vách nhà Đồng An, cho nên hai nhà chúng ta cũng thường xuyên qua lại. Nha Nha và Thẩm Tư Điềm rất hợp ý, ở chung không tồi, hai người đã trở thành bạn tốt. Sau khi biết chúng ta ra ngoài du lịch, Thẩm Tư Điềm đã nhờ Nha Nha, nếu thấy đồ thêu thùa tinh xảo thì để ý giúp nàng một chút.”
“Sau khi chúng ta đi, Nha Nha và Thẩm Tư Điềm có trao đổi thư từ hai lần. Thẩm Tư Điềm biết chúng ta tạm thời ở lại phủ Vĩnh Ninh, vì vậy đã gửi thư tới đây bảo chúng ta có rảnh thì ghé qua huyện Phùng quê nàng xem căn nhà.”
Quê? Căn nhà?
Cố Vân Đông khó hiểu: “Không phải hồi trước nàng đã bán nhà của mình rồi ư?”
“Đúng vậy.” Sau khi chạy nạn, cha mẹ Thẩm Tư Điềm đều đã qua đời, nàng cũng trở thành thiếp của Cố Cương, căn nhà ở quê nàng đã bị Cố Cương bán.
Lúc bán nhà, kinh tế toàn phủ Vĩnh Ninh vô cùng đìu hiu, cho nên căn nhà của nàng bị bán với giá rất thấp.
Thẩm Tư Điềm không muốn bán, nhưng lúc ấy nàng thân bất do kỷ, có thể bảo đảm được bản thân đã không tồi rồi, đương nhiên cũng không thể làm chủ được chuyện bán nhà.
Sau nàng làm Cố Cương tàn phế, đi theo Cố Vân Đông đến thôn Vĩnh Phúc, trong lòng vẫn nhớ nhung về căn nhà ở quê. Nơi đó là nơi nàng lớn lên, bên trong chứa đựng kỷ hồi ức của nàng và cha mẹ. Bên người nàng không còn đồ đạc gì liên quan đến cha mẹ nữa, căn nhà nó là niệm tưởng lớn nhất của nàng.
Cho nên sau khi nàng kiếm được chút tiền dựa vào việc thêu thùa, nàng rất muốn mua lại căn nhà đó. Tuy rằng chưa chắc sau này sẽ ở lại đấy, nhưng nàng vẫn muốn giữ lại một nơi để làm niệm tưởng.
Đồng An cũng rất ủng hộ quyết định của nàng, cha mẹ Thẩm Tư Điềm được an táng ở quê nhà, bây giờ bọn họ không thể phân thân, nhưng đợi Thẩm Tư Điềm sinh con xong, có lẽ nàng sẽ muốn mang đứa nhỏ về cho ông bà nhìn xem, để bọn họ an tâm.
Căn nhà này mua từ năm ngoái, lúc đó Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đã đến phủ Lạc Châu, nên hai người thật sự không biết chuyện này. MAyy dich
Nếu Thiệu Thanh Viễn ở đây, trái lại có thể để chưởng quầy của y quán Huệ dân bên phủ Vĩnh Ninh đi một chuyến hỗ trợ.
Cũng may lúc ấy nhà họ Liễu muốn mở chi nhánh tửu lâu Cẩm Tú ở phủ Vĩnh Ninh, Đồng An và Liễu Duy có quen biết, nên nhờ hắn để mắt giúp, nếu có thể mua lại căn nhà kia bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề.
Liễu Duy đáp ứng, để quản sự của nhà họ Liễu thuận tiện đi làm.
Rất nhanh bọn họ đã mua lại được căn nhà, lúc trước bọn họ bán đi với giá chưa đến hai mươi lượng, nhưng mua lại phải tốn năm mươi lượng. Rốt cuộc cũng chỉ là một căn nhà ở trấn nhỏ, giá này vào thời điểm đó đủ để chủ nhà động tâm.
Chủ nhà kia hoàn toàn có thể cầm số tiền này mua một căn tiểu viện ở huyện Phùng.
Sau khi mua lại căn nhà, khế nhà vẫn luôn để ở chỗ chưởng quầy tửu lâu Cẩm Tú.
“Có điều căn nhà kia cứ để không cũng không ổn, rất dễ bị hoang phế.” Cố Tiểu Khê nói: “Thẩm Tư Điềm muốn cho thuê, tiền thuê nhà thật sự rất thấp. Nhưng nàng yêu cầu người thuê phải giữ gìn căn nhà, không thể để cho người tạp nham thuê. Hơn nữa, tết thanh minh còn phải đốt vàng mã cho cha mẹ giúp nàng.”
Phải giữ gìn căn nhà thật ra còn khá dễ tìm, nhưng yêu cầu người ta phải tế bái cha mẹ giúp nàng, sẽ khiến người ta không hài lòng lắm.
Bởi vậy qua một thời gian dài rồi bọn họ vẫn chưa tìm thấy người thuê, người nhà họ Liễu cũng không thể nào để ý giúp nàng suốt ngày, huyện Phùng cách phủ thành này cũng khá xa.
Hắn giao việc này người môi giới ở trấn nhỏ, để bọn họ giúp đỡ tìm người thuê, dù sao đến nay cũng không có tin tức.
Thẩm Tư Điềm biết tin bọn họ tới phủ Vĩnh Ninh, thì muốn nhờ bọn họ nếu có thời gian rảnh thì đến trên trấn xem qua căn nhà, nếu được thì giúp đỡ thuê người sửa sang lại một chút.
Cố Tiểu Khê tất nhiên không có vấn đề gì, chẳng qua có Cố Truyền Tông ở bên cạnh, nên hắn không cơ hội qua đó.
Ban đầu hắn định chờ Cố Vân Đông tới, sau đó hắn và Thường Nha Nha sẽ bớt thời giờ qua đó một chuyến.
Nói tới đây, Cố Tiểu Khê nhịn không được nhìn về phía Lê phụ: “Nếu các ngươi không ngại việc đốt vàng mã vào tết thanh minh hàng năm, thì ta cảm thấy các ngươi có thể thử cân nhắc. Theo Thẩm Tư Điềm nói, môi trường ở thị trấn nhỏ kia không tồi, con người cũng rất thân thiện. Tay nghề thêu thùa của nàng rất tinh xảo, thành phẩm bán được giá khá cao, cửa hàng quần áo cũng nhiều, mọi người đều làm công việc này, dần dà ai nấy đều có tay nghề không tồi.”
Vừa lúc, trước đó Lê mẫu cũng dựa vào nghề thêu để trang trải chi phí trong gia đình. Về phương diện này Lê thị cũng khá lành nghề, khăn thêu nàng tặng cho Khiếu Khiếu trước đó rất tinh xảo. Nếu đến thị trấn kia không sợ không tìm được việc.
Về phần Lê phụ, ông có tay nghề, lại làm thợ gốm nhiều năm, chắc chắn sẽ luôn tìm được chủ nhân thích hợp.
Lê phụ nghe xong, hai mắt sáng lên: “Nghe vậy thì thị trấn thật ra không tồi, ta cũng không ngại giúp nàng tảo mộ vào tết thanh minh. Vậy, để ta bàn bạc một chút, nếu được, chúng ta sẽ đến huyện Phùng.”
“Được, vậy các ngươi cứ suy nghĩ đi. Nếu thấy được ta sẽ đến tửu lâu Cẩm Tú lấy khế nhà, tiền thuê một tháng chỉ cần 30 văn là đủ rồi.”
“Rẻ thế ư?” Lê phụ khiếp sợ, đây không phải cho bọn họ ở không ư?
Cố Tiểu Khê xua xua tay: “Nguyên nhân chủ yếu là vì để căn nhà đó không bị bỏ hoang, các ngươi không phá hỏng là được. Chỉ cần là người đáng tin cậy, tiền thuê rất dễ thương lượng.”
Đương nhiên, nếu là người bên kia giới thiệu thì khẳng định tiền thuê sẽ không chỉ như vậy.
Nhưng Thẩm Tư Điềm đã nói với mấy người Cố Tiểu Khê, chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện của nàng thì tiền thuê trong khoảng hai ba mươi văn là tốt rồi.
Lê phụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiền bạc mà ông tích góp mấy năm nay đã bị Cố Phát Nhi tiêu sạch, trong tay là thật sự không có tiền. Tuy rằng bán nhà ở huyện thành xong cũng sẽ có chút bạc, nhưng một lần nữa đến một nơi xa lạ an gia, rất nhiều việc phải dùng đến tiền, tiền thuê nhà có thể bớt đi chút nào thì tốt chút ấy.
Vừa có chủ ý, ông lập tức chạy về nói với Lê mẫu và Lê thị.
Cố Vân Đông ăn xong miếng dưa lê thứ hai, nhìn bóng dáng Lê phụ vội vàng rời đi, cô nhìn Cố Tiểu Khê: “Cho nên thúc muốn đi huyện Phùng?”
“Chắc chắn phải đi, chúng ta đáp ứng với hai vợ chồng Đồng An rồi.” Cố Tiểu Khê gật đầu: “Vậy còn ngươi? Kế tiếp ngươi có dự định gì không?”