Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1689 - Chương 1689. Ta Cũng Đi Phùng Huyện

Chương 1689. Ta cũng đi Phùng huyện Chương 1689. Ta cũng đi Phùng huyện

Chương 1689: Ta cũng đi Phùng huyện

Cố Vân Đông ngước mắt, đột nhiên cười một tiếng: “Ta cũng phải đi huyện Phùng.”

Cố Tiểu Khê mở to hai mắt nhìn: “Ngươi muốn đi cùng với ta? Hay là không yên tâm về nhà họ Lê?” Cô tốt bụng như thế từ khi nào, còn định đưa Phật đưa đến tây thiên??

“Nghĩ cái gì thế? Ta vốn đã định đến huyện Phùng, ta chuyện quan trọng phải làm.” Cố Vân Đông cầm ướt khăn lau tay.

Cô biết với thân phận của mình bây giờ, phàm là rời khỏi huyện Tĩnh Bình nhất cử động của cô đều sẽ bị người ta chú ý.

Cho nên cô đi đến đâu cũng có lý do chính đáng, quang minh chính đại đi. MAyy dich

Tỷ như tới phủ Vĩnh Ninh, là vì giúp Cố Tiểu Khê giải quyết vấn đề nhà họ Cố. Tỷ như đi huyện Phùng, là thuận tiện để Tống Thụy Quân tặng một ít đặc sản cho nhà họ Tống. Tỷ như tới huyện Phùng ở một đoạn thời gian, là để tu chỉnh lại căn nhà ở quê của Thẩm Tư Điềm một phen, nhân tiện sắp xếp cho nhà họ Lê.

Ban đầu cô định làm chút chuyện để bản thân có thể ở lại huyện Phùng vài ngày, bây giờ không cần cô làm thêm gì nữa. Cô tin tưởng, nhà họ Lê chắc chắn sẽ chọn đến huyện Phùng.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, một nhà ba người nhà họ Lê đều tới.

“Chúng ta quyết định đi huyện Phùng, thuê lại căn nhà của nhà họ Thẩm.”

Có mục tiêu và phương hướng rõ ràng, nhà họ Lê gia cũng yên tâm hơn hẳn, hiện tại họ tràn đầy hoài bão và cảm thấy tương lai vô cùng tươi sáng.

Cố Tiểu Khê đứng dậy: “Được, vậy cứ quyết định như vậy. Các ngươi về huyện Giang Dụ thu thập một chút, làm xong xuôi mọi việc thì tới huyện Phùng. Chúng ta đến nhà họ Thẩm trước, sửa lại căn nhà kia, các ngươi đến là có thể vào ở ngay.”

“Vâng.” Lê phụ gật đầu thật mạnh, vừa vặn Lê thị đã thu dọn đồ đạc xong bọn họ sẽ rời đi ngay lập tức.

Nhìn hai cái tay nải to đùng, Lê thị còn có chút ngượng ngùng.

Lúc nàng tới đây, chỉ mang theo một tay nải nho nhỏ đựng hai bộ quần áo để thay đổi của nàng và Như Ý.

Không nghĩ tới phủ thành chưa đến một tháng, lúc về lại mang theo vô số đồ, đại đa số là quần áo và mấy món đồ chơi mà Cố Vân Đông và Thường Nha Nha mua cho Như Ý, còn có một ít thức ăn.

Nàng cũng có, Thường Nha Nha nói nàng ấy là trưởng bối, trưởng bối tặng lễ gặp mặt cho vãn bối là chuyện nên làm, khiến cho nàng không thể nói lời cự tuyệt.

Khiếu Khiếu biết Tiểu Như Ý phải đi, ban đầu thằng bé sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên mếu máo, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

“Ta không muốn tiểu chất nữ đi.” Thằng bé xoay người ôm lấy đùi Cố Vân Đông ‘oa’ một tiếng khóc long trời lở đất.

Cố Vân Đông: “……” Ngươi muốn ôm muốn khóc thì đi tìm mẹ ngươi ấy, tiểu tử thối sao lại bôi hết nước mắt nước mũi lên người ta.

Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng Cố Vân Đông vẫn bế tiểu mập mạp lên, cầm khăn lau cho hắn: “Được rồi, đừng khóc, ngươi xem tiểu chất nữ còn chưa khóc.”

“Nhưng mà, chúng ta sắp phải sinh ly tử biệt, ta không nhịn được, oa……”

“Phụt.” Cố Vân Đông cũng không nhịn được, cô nhìn gương mặt đen sì của Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha, ho nhẹ một tiếng: “Sinh ly tử biệt cái gì chứ? Ngươi học được thành ngữ này ở đâu thế? Đừng nói lung tung. Các ngươi chỉ là tạm thời tách ra thôi, Như Ý về nhà thu dọn đồ đã, chờ thêm mấy ngày, chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

Khiếu Khiếu không ngừng sụt xịt, nghe đến đó thằng bé dừng một chút: “Rất nhanh sẽ gặp lại ư?”

“Đúng vậy.” Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé: “Chúng ta chỉ đi trước một bước, sửa lại nhà cửa, Như Ý đến là có thể dọn vào ở ngay.”

Khiếu Khiếu nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta là tiểu thúc thúc, ta sửa lại nhà, cho tiểu chất nữ ở. Ta…… Trách nhiệm nặng nề.”

Hắn là trưởng bối, hắn không có biện pháp.

Cố Vân Đông bị thằng bé làm cho buồn cười muốn chết, đứa bé có chút xíu, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Cố Như Ý đại khái cũng nhận ra hình như mình sắp phải tạm biệt Khiếu Khiếu, cô bé chạy tới, ghé vào đầu gối Cố Vân Đông, ngửa cổ kéo bàn tay nhỏ của Khiếu Khiếu: “Tiểu thúc thúc, ngươi đừng buồn, ta sẽ nhớ ngươi.”

“Vậy một ngày ngươi phải nhớ ta ba lần.” Khiếu Khiếu giơ hai ngón tay, thận trọng nói.

Tiểu Như Ý gật đầu thật mạnh: “Tiểu thúc thúc đối ta tốt như vậy, nhất định ta sẽ nhớ ba hồi. Về sau, về sau ngươi già rồi, ta còn muốn hiếu thuận ngươi.”

“Xem như ngươi còn có lương tâm. Nói rồi đó, chờ ta già rồi, ngươi phải chăm sóc ta.”

Sau đó hai tiểu hài tử trịnh trọng ngoắc tay.

Cố Vân Đông day day trán, dở khóc dở cười. Khiếu Khiếu à chờ ngươi già rồi, Như Ý cũng không trẻ nữa đâu.

Hai tiểu hài tử lưu luyến không rời, lại thút tha thút thít nói chuỵên, cuối cùng cũng buông tay ra.

Bốn người nhà họ Lê, cầm theo tay nải, nói lời từ biết với bọn họ xong thì rời khỏi hẻm Cao Thăng.

Bọn họ vừa đi, Cố Vân Đông cũng tính toán trở về sửa sang lại đồ đạc: “Ngày mai chúng ta cũng xuất phát, chuyện nhà họ Cố dừng ở đây thôi, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa.”

Ban ngày cô vẫn sang tiểu viện này, nhưng thật ra cô vẫn ở tửu lâu Cẩm Tú.

Dù sao căn tiểu viện này cũng chỉ có tổng cộng ba gian phòng, Lê thị và nữ nhi vẫn đang sống ở đây. Gian phòng còn lại Cố lão đầu từng ở đó nên Cố Vân Đông không muốn ở. Huống hồ bọn họ đông người cũng chẳng thể ở nổi.

Vì thế lúc này cô quay về tửu lầu chuẩn bị một chút, sáng mai rời khỏi thành.

Cố Tiểu Khê không có ý kiến: “Vậy lát nữa ta đi nói với chủ nhà không thuê căn nhà này nữa, ngày mai giao lại chìa khóa cho bọn hắn.”

Về phần đồ đạc mua mấy ngày nay, một vài đồ có kích thước lớn không thể mang đi được thì cứ để lại nơi này, một số đồ linh tình thì có thể đưa đến tửu lâu Cẩm Tú.

Rất nhiều đồ vẫn còn mới mới tinh, chưa dùng được bao lâu.

“Ừm.” Cố Vân Đông lên tiếng, sau đó dẫn đám người Biển Nguyên Trí trở về tửu lầu.

Chưởng quầy và tiểu nhị tửu lâu Cẩm Tú đều biết thân phận của Cố Vân Đông, vụ kiến cáo trước đó ầm ĩ như thế, đương nhiên cũng biết chuyện Cố Vân Đông là Vĩnh Gia quận chúa.

Hai ngày này tiểu nhị cứ thấy Cố Vân Đông thì lại cảm thấy không được tự nhiên. Hắn biết một chút về quan hệ giữa Cố Vân Đông và thiếu đông gia nhà mình. Nhớ lại cảnh trước đó mình còn múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt cô đẩy mạnh tiêu thụ rượu trái cây, tiểu nhị kia chỉ hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.

Đây là đồ quận chúa tự mình chế tạo ra, nơi nào còn cần hắn phải giới thiêụ lung tung, thật đúng là quá hổ thẹn.

Nhưng chưởng quầy kia thì ngược lại chỉ hận rèn sắt không thành thép đánh mạnh hắn hai hạ, mắng: “Quận chúa đã biết tên ngươi rồi. Chính miệng quận chúa hứa sẽ bảo thiếu đông gia tăng tiền công cho, ngươi còn không biết đủ? Tương lai có thể ngươi sẽ lên như diều gặp gió.”

Tiểu nhị vừa nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười: “Chưởng quầy ngươi nói thật ư?”

“Giả.” Chưởng quầy chua lòm hừ lạnh một tiếng rời đi.

Lúc này hai người biết Cố Vân Đông sắp rời đi, tất nhiên không khỏi có chút luyến tiếc.

Nghe nói quận chúa đang ở tửu lâu của bọn họ, nên nhiều ngày nay có không ít khách ngoại lai, thương nhân và quý nhân đặt chỗ ở tửu lầu bọn họ, việc kinh doanh có thể nói là không chỉ tốt một chút.

Cố Vân Đông không biết chút tâm tư này của hắn, cô ở phủ thành trì hoãn mấy ngày, Phạm lão nhị chờ cô ở huyện Phùng vô cùng sốt ruột.

Bởi vậy tờ mờ sáng ngày hôm sau, đoàn người Cố Vân Đông đã xuất phát.

Bình Luận (0)
Comment