Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1690 - Chương 1690. Nhà Họ Tống

Chương 1690. Nhà họ Tống Chương 1690. Nhà họ Tống

Chương 1690: Nhà họ Tống

Cố Tiểu Khê cũng có một chiếc xe ngựa, mấy ngày nay Khiếu Khiếu ở chung với Cố Vân Đông, vừa thấy cô, đã nhất quyết đòi phải ngồi chung xe ngựa với cô, ngay cả cha mẹ cũng không cần.

Thường Nha Nha cười mắng thằng bé một câu sói mắt trắng, bế nhi tử lên xe ngựa Cố Vân Đông. Để Biển Nguyên Trí làm bạn với Cố Tiểu Khê.

Chưa kể xe ngựa của Cố Vân Đông còn tương đối thoải mái, suốt chặng đường chẳng hề xóc nảy, khác một trời một vực với xe ngựa của nhà bọn họ, chính Thường Nha Nha cũng không nỡ rời đi.

Xe ngựa vội vã lên đường, ban đầu bọn họ sợ Khiếu Khiếu còn nhỏ, đi nhanh quá sẽ làm thằng bé không thoải mái.

Nhưng thằng bé ngồi trên xe ngựa của Cố Vân Đông lại chẳng hề cảm thấy lắc lư khó chịu, thậm chí còn càng yên giấc.

Bởi vậy trước khi đóng cổng thành, đoàn người rốt cuộc cũng đến ngoài huyện thành huyện Phùng.

Bọn họ tìm một khách điếm trong huyện thành ở tạm, trời đã muộn, có chuyện gì cũng phải đến chờ đến ngày mai.

Đêm đó đoàn người đi nghỉ ngơi sớm, tới ngày hôm sau, Cố Vân Đông tinh thần phấn chấn rời khỏi khách điếm.

Cố Tiểu Khê không đi theo, Cố Vân Đông đi đưa tin tặng lễ, nếu hắn đi theo thì có vẻ rất kỳ quái.

Biển Nguyên Trí cũng ở lại trong khách điếm đọc sách. Mấy ngày hắn phải lên đường rồi lại bận đối phó với nhà họ Cố, nên hắn không có thời gian yên tĩnh học tập. Tuy rằng đã khảo trúng tú tài, nhưng hắn còn phải tiếp tục cố gắng, nếu không thân là đệ tử Thẩm lão, hắn sẽ làm mất mặt lão sư.

Cố Vân Đông nhẹ nhàng dẫn theo mấy người Thiệu Văn đi tới nhà họ Tống.

Nhà họ Tống đúng như lời Tống Thụy Quân nói, nằm ở thành đông, vị trí không tồi, nhưng căn nhà không quá lớn chỉ là căn nhị tiến.

Nhà họ Tống có hai cửa hàng duy trì kế sinh nhai, tuy cửa hàng không quá lớn, nhưng việc kinh doanh khá tốt, không tính là đại phú đại quý nhưng cũng dư giả, tốt hơn cuộc sống của người thường nhiều.

Tống Thụy Quân có hai vị huynh trưởng, một người tỷ tỷ đã mất tích, bây giờ trong nhà chỉ có người hai phòng.

Cố Vân Đông đứng yên ở cửa, Thiệu Văn tiến lên gõ cổng.

Cổng lớn mở ra, lộ ra gương mặt nghi ngờ của người gác cổng: “Xin hỏi…… Các ngươi tìm ai?”

“Phu nhân nhà ta là bạn tốt của nhị tiểu thư nhà họ Tống. Lần này từ phủ Lạc Châu đến đây, được nhị tiểu thư các người gửi gắm, mang vài thứ cho Tống lão gia nhà các ngươi.”

Người gác cổng vừa nghe phủ Lạc Châu thì bất giác mở rộng cổng ra thêm một chút, sau khi nghe xong vội nói: “Các vị chờ một lát, ta đi bẩm báo với lão gia.”

Nói xong, người thì chạy mất dạng, thoạt nhìn người này đã lớn tuổi nhưng thật ra rất nhanh nhẹn.

Không lâu sau, bên trong trong viện truyền đến bước chân vội vã. MAyy dich

Người gác mở cổng viện ra, lão đại nhà họ Tống bước ra với vẻ vui mừng.

Ông nhìn về phía Cố Vân Đông, hơi hơi kích động, kinh sợ chắp tay hành lễ: “Phu nhân, chính là Thiệu phu nhân tới từ huyện Tĩnh Bình?”

“Là ta.”

Tống lão đại mở to hai mắt nhìn, không hiểu sau lại có chút căng thẳng: “Phu nhân mời vào.”

Lúc trước Tống Thụy Quân có gửi tin về, nói nàng ấy kết giao với Cố Vân Đông và được nàng giúp đỡ rất nhiều.

Cho nên Tống lão đại vừa nghe người gác cổng nói đối phương là bằng hữu của A Quân từ phủ Lạc Châu tới, thì lập tức nghĩ tới Cố Vân Đông.

Vị này chính là Vĩnh Gia quận chúa, thiên kim của tri phủ, cáo mệnh phu nhân đó.

Nhân vật như vậy đến nhà bọn họ, thật đúng là rồng đến nhà tôm.

A Quân thật là, cũng không báo trước cho bọn họ một tiếng, bọn họ chẳng kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết có làm chậm trễ quận chúa hay không.

Cố Vân Đông đi theo Tống lão đại vào nhà, Thiệu Võ Hồng Diệp cầm đồ đi vào sau.

Vòng qua bức tường phù điêu, vào trong cửa thuỳ hoa, Cố Vân Đông nhạy bén cảm giác được có một ánh mắt nóng rực ở bên trái.

Cô nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn đối diện với Phạm lão nhị đang cầm chổi.

Cố Vân Đông: “……” Đây là ở Tống gia giả dạng thành hạ nhân?

Hai bên chỉ nhìn thoáng qua nhau, một người cúi đầu tiếp tục quét rác, một như không có việc gì thu hồi tầm mắt, đi theo Tống lão đại vào sảnh ngoài.

Cô tới bất ngờ nên nhà họ Tống hình như chỉ có Tống lão đại ở nhà.

Còn có hạ nhân trong phủ, đại khái là nhận lệnh phân phó tạm thời. Lúc đối mặt với cô còn có chút khẩn trương, dù bưng trà lên cũng cúi thấp đầu không dám nhìn cô.

Trước đó Cố Vân Đông đã nghe Tống Thụy Quân nói qua, hạ nhân trong nhà họ Tống đại khái có khoảng mười mấy người, nhưng hôm nay nhìn như thì có vẻ không chỉ có mỗi như vậy.

Bất quá mới vừa rồi thấy Phạm lão nhị giả trang thành hạ nhân. Nơi này nhiều thêm một người, có lẽ là người do hắn an bài, trộn lẫn vào nhà họ Tống, bảo vệ bọn họ.

Nếu đám người Phạm lão nhị vào Tống gia, vậy thì chắc chắn trong nhà họ Tống phải có người biết nội tình, thế thì mới có thể hỗ trợ yểm hộ.

Chỉ là lúc trước lão tứ đã nói người biết chuyện không nhiều, không phải ai trong nhà họ Tống cũng biết chuyện.

Không biết Tống lão đại trước mặt có hiểu hết nội tình không?

Nhưng Tống gia lão gia tử, khẳng định là biết.

Cố Vân Đông liền hỏi Tống lão đại: “Sao không thấy Tống lão gia đâu? Ông ấy đi ra ngoài rồi sao?”

“Không có không có, cha ta, ông ấy, ông ấy bị bệnh. Bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên không thể tiếp đón quận chúa, thỉnh quận chúa thứ lỗi.”

Trong lúc nói chuyện Tống lão đại có chút thấp thỏm, tuy rằng A Quân nói quận chúa là người cực kỳ bình dị gần gũi, nhưng dù sao cũng là quý nhân, không thể sơ suất.

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Bị bệnh?” Cô đứng lên: “Tống lão gia ở nơi nào? Ta qua thăm ông ấy.”

“Hả? Quận chúa đừng đi. Cha ta đã lớn tuổi, khó tránh khỏi đau này đau kia. Thời tiết thay đổi, nên cơ thể không chịu nổi. Đại phu nói không có vấn đề gì lớn, quận chúa đừng qua không sẽ lây bệnh cho ngài mất.”

“Chúng ta đi xem một chút đi. Đây là lần đầu tiên ta đến thăm, chủ nhà bị bệnh, nên đi thăm. Trở về phủ Lạc Châu gặp Thụy Quân, ta còn có cái ăn nói với nàng, tránh cho nàng lo lắng.”

Cố Vân Đông đã nói như vậy, Tống lão đại cũng không tiện cản lại. Ông gật đầu dẫn Cố Vân Đông đến phòng Tống lão gia.

Phòng của Tống lão gia thật ra khá rộng rãi, cửa sổ cũng thông gió, Cố Vân Đông đi vào sẽ không cảm thấy không khoẻ.

Tống lão đại dẫn đầu đi vào nội thất, dặn dò người ở bên trong vài lời, sau đó lại ra mời Cố Vân Đông vào.

Tống lão gia dựa vào gối, thần sắc uể oải, nhưng lúc nhìn thấy Cố Vân Đông, biểu tình trở nên kích động: “Quận chúa……”

“Lão gia nghỉ ngơi cho tốt, ta tới để thăm ngươi.”

“Đa tạ, đa tạ quận chúa.”

Cố Vân Đông thấy ông thật sự không có tinh thần, nên chỉ hỏi thăm vài câu, lúc này không tiện quấy rầy.

Cô chỉ tới thăm một chút, sau đó định cáo từ, chờ ông khỏe hơn thì cô lại quay lại.

Không nghĩ tới Tống lão gia đột nhiên há miệng thở dốc, bộ dáng như rất muốn nói gì đó.

Thấy Cố Vân Đông chuẩn bị rời đi, ông vội vàng nói với đại nhi tử: “Ngươi, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nói với quận chúa mấy câu.” Dừng một chút, ông cảm giác có chút không ổn, lại bỏ thêm một câu: “Ta muốn hỏi tình hình muội muội ngươi một chút.”

Bình Luận (0)
Comment