Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1691. Sợ Tống Gia Xảy Ra Chuyện

Chương 1691. Sợ Tống gia xảy ra chuyện Chương 1691. Sợ Tống gia xảy ra chuyện

Chương 1691: Sợ Tống gia xảy ra chuyện

Tống lão đại rất khó hiểu, cha muốn hỏi tình huống của A Quân, chẳng lẽ người ca ca như hắn không thể ở bên cạnh nghe ư?

Nhưng hắn chẳng nói gì thêm, hắn quay sang nhìn Cố Vân Đông cười, rồi xoay người ra ngoài.

Ngược lại Thiệu Văn vẫn ở lại trong phòng, hắn đi lấy cho Cố Vân Đông một cái ghế để cô ngồi xuống.

Cố Vân Đông nhìn vẻ mặt của Tống lão gia thì đoán được chắc chắn ông biết nội tình.

Quả nhiên, Tống lão đại vừa đi, hắn liền khẩn khoản nhìn Cố Vân Đông: "Quận chúa, ngài, ngài và A Quân là bạn tốt, ta muốn hỏi hỏi, có phải A Quân đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Cố Vân Đông sững sờ, vội vàng lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, nàng biết ta muốn tới đây nên nhờ ta gửi một ít đặc sản của huyện Vân Cảnh về."

Tống lão gia nghe vậy, lập tức thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, không xảy ra việc gì thì tốt."

Cố Vân Đông thấy vẻ mặt ông có chút không đúng: "Có phải lão gia hiểu lầm gì rồi không?"

“Không hiểu lầm cả. Ta biết, quận chúa tới là vì, vì chuyện của đại nữ nhi ta A Thư. Phạm đại nhân nói hoàng thất Lê Quốc đang tìm A Thư, ta cũng không biết vì sao đang yên đang lành A Thư lại dính líu tời Lê quốc. Rõ ràng con bé xuất thân từ một nơi nhỏ bé, đời này việc lớn nhất mà con bé trải qua chính là theo chân chúng ta chạy nạn khắp nơi. Làm sao lại..."

Tống lão gia hoảng hốt, vốn dĩ sức khỏe ông khá tốt, nhưng sau khi Phạm lão nhị đến, nghe được vấn đề nghiêm trọng như vậy, Ông ngày ngày bất an lo lắng, sợ nữ nhi thật sự có quan hệ với Lê Quốc. Đến lúc đó chẳng những bản thân nàng xảy ra chuyện, mà sẽ liên đới tới toàn bộ người nhà họ Tống sẽ mất mạng theo.

Cơn khủng hoảng này tra tấn ông mất mấy ngày, cộng thêm trận mưa mùa hạ, khiến nháy mắt bệnh tình tới như núi lở, lập tức nằm xuống.

"Quận chúa, lão phu không có bản lĩnh gì, cũng không biết lần này có thể giữ được nhà họ Tống hay không. Ngài là quý nhân, lão phu cầu xin ngài, nể tình A Quân, nếu nhà họ Tống xảy ra chuyện, có thể xin ngài giúp ta giữ lại tính mạng cho bọn hắn. Coi như, coi như không gánh nổi tất cả mọi người, nhưng mấy đứa bé còn nhỏ, bọn chúng là người vô tội nhất, ta có thể cầu xin ngươi cứu bọn họ."

Cố Vân Đông nghe vậy không biết nói gì cho phải, bất luận là cô, hay là Tống lão gia đều không biết Tống Thụy Thư có quan hệ thế nào với hoàng thất Lê Quốc, tại sao bên đó lại đang tìm nàng.

Nhưng hiển nhiên, Tống lão gia đã nghĩ đến kết cục xấu nhất.

Lê Quốc và Đại Tấn đang chiến tranh, mối quan hệ giữa hai nước vốn rất căng thẳng, cho dù là ai dính lứu vào đều không có kết cục tốt.

Cố Vân Đông thở dài trong lòng, đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ và lo lắng của Tống lão gia, cô chỉ có thể nói: "Lão gia tử đừng quá bi quan, chúng ta vẫn chưa biết kết quả thế nào mà. Sao ngươi lại cảm thất nhất định nhà họ Tống sẽ xảy ra chuyện? Ngươi yên tâm, ta tới chính là để tìm hiểu lý do Lê Quốc tìm nàng, ngươi cũng phải có lòng tin với triều đình. Hoàng thượng không phải là người không rõ lí lẽ, ngài sẽ không liên luỵ vô tội."

Tống lão gia cười khổ, mặc dù ông chỉ là một thương nhân, nhưng cũng biết kể cả Hoàng thượng anh minh, nhưng nếu đã dính vào đại tội thông đồng với địch phản quốc, vậy thì chỉ có một kết quả khám nhà diệt tộc.

Sao ông có thể không lo lắng đây?

Cố Vân Đông cảm thấy đau đầu, hiện tại nói cái gì cũng không phải. Cô không thể cho ông ấy bất kỳ lời bảo đảm nào, cô chỉ là một công cụ đến giúp Tần Văn tranh làm việc mà thôi.

Cô vỗ mặt mặt, chỉ có thể nói: "Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phải tra rõ mọi chuyện, như vậy mới có thể xác định tiếp theo nên làm như thế nào. Lão gia, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi sẽ tận lực giúp giúp đỡ các ngươi."

Hai mắt Tống lão gia hơi sáng lên: "Tốt, tốt, vậy là đủ rồi.”

Có lời hứa hẹn của Cố Vân Đông, Tống lão gia đã cảm thấy mỹ mãn.

Cố Vân Đông mím môi, thần sắc bắt đầu ngưng trọng: “Vậy Tống lão gia có thể nói cho ta từ sau khi thất lạc Tống Thụy Thư lúc chạy nạn, ngươi có tin tức gì của nàng không? Có thể nhớ ra chút manh mối nào cũng được.”

Tống lão gia thở dài: “Phạm đại nhân cũng hỏi ta vấn đề tương tự, nhưng chúng ta thật sự không nhận được bất cứ tin tức nào của A Thư. Không gạt ngài, từ khi trở lại quê hương, kỳ thật chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần, biết A Thư có lẽ…… Đã không còn. Tuy rằng mấy năm vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, nhưng xác thật không có chút tin tức nào.”

Nếu không phải Phạm đại nhân nói với ông thì Tống lão gia cũng không biết Tống Thụy Thư có thể đã lưu lạc đến Lê Quốc.

Cố Vân Đông khẽ gật đầu, cô nghĩ hẳn là Phạm lão nhị đã hỏi hết rồi, có vấn đề gì cô cứ đến chỗ Phạm lão nhị tìm hiểu rõ sự tình thì tốt hơn. MAyy dich

Nhất là trạng thái Tống lão gia hiện giờ không tốt lắm, người cũng mệt nhọc vô cùng, cho dù thật sự có manh mối thì chắc ông cũng chẳng thể nhớ ra.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ bắt đầu tìm hiểu từ nơi khác. Trước tiên lão gia cứ nghỉ ngơi đi, tạm thời ta sẽ ở huyện Phùng một thời gian, ngày khác ta lại đến thăm ngài.”

“Vâng, quận chúa đi thong thả.”

Cố Vân Đông gật đầu, nhanh chóng dẫn theo Thiệu Văn ra cửa, hội hợp với Thiệu Võ Hồng Diệp, Hồng Diệp đứng canh giữ ngoài hiên.

Bốn người chào hỏi Tống lão đại, để lại lễ vật và đặc sản Tống Thụy Quân nhờ bọn họ mang tới, rời khỏi nhà họ Tống.

Cố Vân Đông nhanh chóng trở về khách điếm, nói mình muốn nghỉ ngơi, bảo những người khác đi ra ngoài trước, sau đó đóng cửa phòng lại.

Quả nhiên, chưa tới mười lăm phút, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

Cố Vân Đông mở cửa sổ ra, Phạm lão nhị nhảy vào từ bên ngoài.

Phía sau khách điểm Cố Vân Đông đang ở có một tiểu viện, cô lấy cớ đông người, không đủ phòng thuê lại toàn bộ tiểu viện.

Chưởng quầy khách điếm cầu mà không được. khách điểm của bọn họ tốt nhất trong huyện thành, khoảng thời gian này có không ít thương khách đến đây, quả thật gần như đã kín phòng cho khách, chỉ có tiểu viện này phải thuê nguyên căn, cho nên vẫn còn trống.

Tiểu viện ở lầu một, cho nên Phạm lão nhị vào từ cửa sổ tiện hơn không ít.

Hắn vẫn mặc quần áo của hạ nhân như cũ, trên mặt cũng không biết bôi cái gì mà đen đi vài tông.

Phạm lão nhị vừa vào cửa, đã ngồi xuống đối diện Cố Vân Đông: “Quận chúa để ta đợi thật lâu.”

Cố Vân Đông hung dữ: “Ngươi còn không biết xấu hổ, ta còn chẳng muốn tới. Đi đường xa như vậy, ta mệt muốn chết, ngươi còn có gan trách ta? Tốn công vô ích như vậy chẳng thà ta trở về chơi với nhi tử.”

Phạm lão nhị nghẹn một chút, nhanh nhẹn đứng lên bồi tội: “Là thuộc hạ không biết nói chuyện, quận chúa thứ tội.”

“Được rồi, ngươi đã đến đây nhiều ngày rồi, có tra được gì không?” Cố Vân Đông không rảnh khua môi múa mép với hắn, cô bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.

Phạm lão nhị lắc đầu: “Từ khi Tống Thụy Thư mất tích 6 năm trước, xác thật là không ai thấy nàng quay về Tống gia.”

“Những nhà khác thì sao?” Cố Vân Đông ngẫm nghĩ: “Nếu Tống Thụy Thư ở Lê Quốc, chúng ta khó mà tìm được nàng. Nhưng nếu nàng đã từ Lê Quốc về Đại Tấn, vậy mục tiêu hàng dầu khẳng định là huyện Phùng. Không trở về Tống gia, nàng còn có thể đi đâu?”

Phạm lão nhị lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, đặt lên trên bàn.

“Đây là cái gì?” Cố Vân Đông tò mò mở ra.

“Mấy ngày nay ta đã thu thập danh tính và quan hệ những người đã từng kết giao với Tống Thụy Thư.” Thực không dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment