Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1692 - Chương 1692. Có Hôn Phu?

Chương 1692. Có hôn phu? Chương 1692. Có hôn phu?

Chương 1692: Có hôn phu?

Cố Vân Đông không ngờ hắn cũng nghĩ giống mình.

Phạm lão nhị uống một ngụm trà, nói: “Mục tiêu chính của ta vẫn là người nhà họ Tống, mấy ngày nay ta bóng nói gió hỏi qua, nhưng xác thật là bọn họ không liên lạc với Tống Thụy Thư. Cho nên ta hoài nghi, có phải Tống Thụy Thư đã làm gì đó với Lê Quốc, sợ liên lụy đến người nhà, nên nàng ta mới không quay về nhà họ Tống hay không.”

Hắn chỉ lên quyển sổ trên bàn: “Ta đã ghi lại hết những người quen biết với nàng trước đây. Trong khoảng thời gian ngắn, ta vẫn chưa có cơ hội điều tra cẩn thận, trước mắt ta chỉ có thể nhớ kỹ tên và mối quan hệ của bọn họ.”

Hơn nữa chức trách của hắn là giám hộ người nhà họ Tống và điều tra xem ám vệ của Lê Quốc có ở huyện Phùng không. Nếu có nguy hiểm, hắn phải loại bỏ sạch sẽ, thực tế không dễ dàng. Cho nên thời gian dài như vậy, hắn cũng chỉ có thể tra được từng này.

Cố Vân Đông gật đầu: “Vất vả rồi.”Cô mở quyển sổ ra, trang thứ nhất chính là về thành viên trong nhà họ Tống.

Những thứ này Cố Vân Đông đã biết từ chỗ Tống Thụy Quân.

Đại phòng nhà họ Tống cưới vợ trước khi chạy nạn, quan hệ với hai cô em chồng là Tống Thụy Quân và Tống Thụy Thư cũng không tệ lắm.

Nhị phòng nhà họ Tống sau khi chạy nạn trở về mới thành thân, cho nên Tống Thụy Thư căn bản là không quen biết vị tẩu tử này.

Tống lão gia tử còn có một vị huynh trưởng và một người muội muội, không may đã qua đời lúc chạy nạn. Thật ra người nhà bọn họ vẫn còn, nhưng cách bối phận, cộng thêm bọn họ cũng không ở huyện thành nên quan hệ không gần gũi mấy.

Ngoại trừ cái này ra, trước đây Tống Thụy Thư còn có ba người bạn thân chốn khuê phòng, trong đó có hai vị đã qua đời lúc chạy nạn, còn có một vị đã gả cho người ta sau khi trở về.

Nhà chồng là người trấn Phồn Tú, họ Viên.

Trấn Phồn Tú?

Đây không phải thị trấn ở quê của Thẩm Tư Điềm ư?

“Vừa hay sáng ngày mai ta phải đến trấn Phồn Tú một chuyến, đến lúc đó ta đi gặp vị Viên phu nhân này.”

Phạm lão nhị kinh ngạc: “Ngài muốn đến trấn nhỏ kia?”

“Ừm.” Cố Vân Đông không nhiều lời, tiếp tục lật xem quyển sổ trong tay. Một lát sau tay cô khựng lại, nhịn không được ngẩng đầu lên: “Trước đây Tống Thụy Thư có vị hôn phu à?”

“Đúng vậy, nghe Tống lão gia nói hai nhà đã định xong hôn kỳ rồi, ai ngờ sau khi chạy nạn, Tống Thụy Thư lại không trở về. Trong nhà vị hôn phu kia đã chọn cho hắn một mối hôn sự khác. Hiện giờ bọn họ đã có hai tiểu hài tử, cũng coi như là cầm sắt hòa minh. Cho nên……”

Kể cả Tống Thụy Thư thật sự đã trở lại, cũng không có khả năng đi tìm vị hôn phu cũ của mình.

Nhưng mặc kệ thế nào, Cố Vân Đông đều sẽ tra tìm mối liên hệ giữa người trong quyển sổ và Tống Thụy Thư.

“Nếu đã tra hết người trong quyển sổ này rồi mà vẫn không thấy một chút tung tích của Tống Thụy Thư, vậy có nghĩa, cho dù nàng trở về Đại Tấn, cũng không có ý định quay về huyện Phùng một lần nữa. Nếu thật sự như thế, Đại Tấn rộng lớn muốn tìm được nàng thật sự rất khó khăn.”

Đây cũng là lo lắng của Phạm lão nhị, chuyện này cố tình không thể gióng trống khua chiêng xử lý, nhân thủ vừa thiếu thốn lại vừa phải bảo mật, độ khó tăng vọt, căn bản chính là muốn khảo nghiệm bọn họ.

Cố Vân Đông khép quyển sách lại: “Tần đại nhân hẳn là vẫn còn nội ứng ở Lê Quốc nhỉ? Hai bút cùng vẽ, làm cho bọn họ ở Lê Quốc cùng tìm kiếm. Kỳ thật ta cảm thấy, chưa chắc Tống Thụy Thư đã trở lại Đại Tấn, nàng chỉ có một mình, muốn vượt biên cảnh, không phải đơn giản như vậy.”

“Thuộc hạ đã rõ.” Phạm lão nhị gật đầu, đã khai báo xong mọi việc, hắn cũng nên trở về tiếp tục ‘làm’ hạ nhân Tống gia.

Cố Vân Đông đọc kỹ quyển sổ kia một nữa, đã nắm chắc trong lòng, cô cất quyển vào trong không gian.

Trời vẫn còn sớm, lúc này cũng chỉ vừa mới ăn xong cơm trưa mà thôi.

Nghỉ ngơi một lát Cố Vân Đông dẫn Khiếu Khiếu bám dính lấy mình đi dạo phố.

Chẳng qua sau khi mua một túi mứt quả cho Khiếu Khiếu, cô nắm tay thằng bé đi vào một tiệm vải gần đó.

Tiệm vải này là cửa tiệm của vị hôn phu trước đây của Tống Thụy Thư. MAyy dich

Nhà họ Tống có mấy gian cửa hàng, điều kiện cũng không tệ lắm. Gia đình có thể đính hôn với Tống Thụy Thư đương nhiên cũng phải có chút vốn liếng.

Bàng gia chủ yếu buôn bán vải ở huyện Phùng, là cửa tiệm trước mắt này.

Cố Vân Đông vừa vào cửa, tiểu nhị lập tức nhiệt tình bước lên đón: “Phu nhân muốn mua vải ạ? Cửa hàng chúng ta mới nhập hai cuộn tơ lụa chất lượng không tồi, phu nhân có muốn xem thử không?”

“Ta muốn xem khăn thêu của của cửa hàng ngươi một chút, không biết có được không?”

“Đương nhiên được.” Tiểu nhị lập tức dẫn cô đi vào trong quầy, hắn bày một chồng khăn thêu tinh xảo lên trên cho Cố Vân Đông chọn lựa.

Cố Vân Đông xem vài cái, thực bất ngờ. Khó trách người ta nói trấn Phồn Tú nhiều tú nương, nhiều tiệm vải, nổi danh nghề thêu thùa. Trấn Phồn Tú thuộc huyện thành, quả nhiên khăn thêu cũng vô cùng tinh xảo đẹp mắt.

Cô vốn chỉ đang kiếm cớ, ai ngờ xem vài cái, cô thật sự đã chọn được không ít.

“Gói mấy cái này lại giúp ta.” Cố Vân Đông lấy hai mươi chiếc khăn, định bụng sau khi trở về tặng cho mọi người.

Tiểu nhị vui mừng ra mặt: “Vâng, phu nhân chờ một lát. Phu nhân còn muốn xem gì khác không? Cửa hàng chúng ta có cả y phục, tiểu nhân thấy tiểu công tử đẹp trai giống y như búp bê may mắn vậy, nếu mặc xiêm y của cửa hàng chúng ta vào, nhất định sẽ càng đẹp hơn.”

Cố Vân Đông rũ mắt nhìn Khiếu Khiếu đang ăn mứt hoa quả đến căng phồng hai má, cười nói: “Được, vậy lấy cho Khiếu Khiếu nhà chúng ta một bộ thử xem.”

Tiểu nhị càng thêm cao hứng, vội vàng đi lấy ba bốn bộ y phục cho trẻ con.

Vải làm y phục cho trẻ con chất liệu phải mềm mại, Cố Vân Đông thừa dịp tiểu nhị đi bận rộn, cô đi sang quầy bên cạnh hỏi chưởng quầy: “Ông chủ của các ngươi có ở cửa hàng không?”

Chưởng quầy sửng sốt, vội buông bàn tính trong tay, mỉm cười trả lời: “Hôm nay chủ nhân không ở cửa hàng, phu nhân có chuyện gì không?”

“Ta thấy việc kinh doanh của cửa tiệm các ngươi không tệ lắm, muốn bạc với ông chủ các ngươi một vụ làm ăn.”

Vừa rồi cô đã xem qua, nguyên liệu trong cửa hàng này khá tốt, hơn nữa còn có rất nhiều chủng loại. Xưởng vải nhà họ Đoàn đang mở rộng ra ngoài, đúng lúc cô đang ở đây, nhân tiện giúp bọn họ tìm hiểu giá cả thị trường một chút cũng được.

Tiệm vải ở phường thêu này đã hoàn thiện, rất nhiều thương nhân sẽ đến nơi này nhập hàng, giành được thị trường ở huyện Phùng cũng là sự trợ lực rất lớn.

Chưởng quầy vừa nghe tới muốn bàn chuyện làm ăn thì vội vàng đi ra sau quầy.

Thật ra từ lúc Cố Vân Đông bước vào cửa hắn đã quan sát cô. Nhìn cô rất lạ mặt, hắn chưa bao giờ gặp qua, nhưng khí chất của cô không giống người thường, phía sau còn có hạ nhân, hiển nhiên gia cảnh không tồi.

Hơn nữa vừa vào cửa cô đã đánh giá quy mô và chất lượng vải dệt trong cửa hàng, hiển nhiên ngay từ đầu đã định tới đây để bàn chuyện làm ăn.

“Phu nhân chờ một lát, mặc dù ông chủ của chúng ta không ở đây nhưng thái thái của chúng ta đang ở sau hậu viện kiểm kê nhà kho, ta lập tức đi mời thái thái.”

Bàng thiếu gia không có, nhưng Bàng thiếu phu nhân ở đây?

Thôi cũng chẳng quan trọng, đằng nào cũng giống nhau.

Cố Vân Đông gật đầu, chưởng quầy lập tức xoay người rời đi.

Đợi đến lúc hắn quay lại, phía sau còn có một phụ nhân trẻ tuổi thanh tú.

Nhìn thấy Cố Vân Đông, phụ nhân kia lập tức niềm nở chào: “Ta đã nghe chưởng quầy nói, phu nhân chiếu cố việc làm ăn nhà chúng ta, nhà họ Bàng chúng ta thật vinh hạnh. Mời phu nhân đi bên này, chúng ta đi ra sau nói chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment