Chương 1693: Cố tình nhắc tới Tống gia
Cố Vân Đông giao Khiếu Khiếu cho Hồng Diệp: “Ngươi cho hắn mặc thử quần áo, nếu đẹp thì mua. Thằng bé mà thích bộ nào thì cứ để hắn tự chọn.”
Nói xong, cô xoa xoa đầu Khiếu Khiếu: “Tỷ tỷ vào bên trong nói chuyện, lát nữa sẽ ra. Ngươi phải nghe lời Hồng Diệp có biết không? Còn nữa, không thể ăn mứt hoa quả nữa, ngươi ăn quá nhiều đồ ngọt, coi chừng sẽ sâu răng đó.”
Khiếu Khiếu lập tức che miệng lại, mở to mắt: “Sâu?”
Thằng bé nhét túi mứt hoa quả vào trong tay Cố Vân Đông: “Không ăn.”
Cố Vân Đông cười cười, lúc này mới xoay người đi theo Bàng thiếu phu nhân La thị ra phía sau, đi thẳng ra sau hậu viện.
Chờ đến tiểu nhị bưng trà lên rồi lui xuống, La thị mới cười hỏi: “Phu nhân nhìn rất lạ mặt, có lẽ người không phải người huyện Phùng nhỉ?” MAyy dich
“Đúng vậy, ta từ Lạc Châu phủ lại đây.”
La thị dừng tay, cũng không biết nàng nghĩ tới cái gì mà sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Vân Đông nhướng mày, còn nói thêm: “Vừa khéo, ta phải xử lý chút việc ở phủ thành, nhân tiện xem vài tiệm vải ở đây. Tống Thụy Quân nhà họ Tống, cũng chính là Tống gia nhị cô nương ở huyện Phùng, nàng nói huyện Phùng có không ít tiệm vải, hơn nữa có nhiều tú nương có tay nghề rất tốt, nên đề cử ta tới đây xem. Nếu có thể nàng kiến nghị tới huyện Phùng mua bán, nàng là bạn tốt của ta, lời nàng nói ta đương nhiên tin tưởng. Sau khi tới nhà họ Tống bái phỏng, ta lập đi xem nghề thêu ở huyện Phùng, thật đúng là chẳng hề thua kém nghề thêu ở kinh thành.”
Cô vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của La thị.
Ban đầu La thị còn có thể duy trì được nụ cười, nghe thấy cô liên tục nhắc tới nhà họ Tống, biểu tình trên gương mặt dần trở nên không quá tốt.
Cố Vân Đông nói xin lỗi ở trong lòng, ai bảo mình không có đạo đức như thế chứ? Biết rõ nhà họ Tống và nhà họ Bàng từng có hôn ước, còn nhắc tới nhà họ Tống trước mặt phu nhân đương nhiệm của nhà họ Bàng, đây chính là lấy đao cắm vào ngực La thị còn gì nữa.
Cũng may La thị lại nhanh chóng mỉm cười: “Hóa ra phu nhân là bằng hữu của Tống gia nhị cô nương, nhị cô nương đi theo phu quân đến phủ Lạc Châu đã nhiều năm, không biết hiện giờ nàng thế nào?”
Có thể kết bằng hữu với vị tri huyện phu nhân, Tống Thụy Quân này, còn nhắc tới tiệm vải ở kinh thành, vị phu nhân trước mặt này hiển nhiên không phải xuất thân từ gia đình bình dân. Dù không vui nhưng nàng biết nếu bây giờ mà làm ầm ĩ sẽ không tốt cho nhà họ Bàng.
Nếu đối phương thật sự muốn làm ăn lớn với nhà họ Bàng, kiếm tiền cho tiệm vải, La thị hoàn toàn không ngại về mối quan hệ của nàng với nhà họ Tống. MAyy dich
“Thụy Quân khá tốt, nàng rời nhà mấy năm cũng rất muốn trở về, chỉ là hiện giờ nàng có thai không tiện đi lại. Cho nên nàng nhờ ta tới thăm người nhà.”
La thị cười cười: “Vậy là tốt rồi.” Nàng miễn cưỡng hỏi chuyện nhà họ Tống, rồi nhanh chóng nhắc đến chủ đề chính: “Không biết phu nhân muốn bàn chuyện làm ăn gì với tiệm vải nhà chúng ta?”
“Thật ra không phải ta, mà là một người bằng hữu của ta. Hắn cũng buôn bán vải vóc, không biết phu nhân đã từng nghe Đoàn gia ở phủ Vạn Khánh chưa? Nhà bọn họ mới làm ra một loại vải dệt mới, đang thử bán.”
Trái tim của La thị lỡ một nhịp, Đoàn gia phủ Vạn Khánh? Nàng đương nhiên biết.
Cho tới bây giờ nhà họ Đoàn vẫn luôn hợp tác với những thương hộ lớn, Bàng gia bọn họ chỉ có chút thế lực ở huyện thành, ở trong mắt những đại nhân vật đó thật ra không tính là gì cả.
Ngay cả quản gia nhà họ Đoàn bọn họ cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc, thế mà bây giờ lại có người tìm tới cửa.
La thị nhìn Cố Vân Đông với ánh mắt nóng rực, quả nhiên cô không phải là thương hộ bình thường.
Cố Vân Đông thấy nàng rục rịch, cũng không thử thăm dò chuyện nhà họ Tống nữa. Thời gian tiếp theo, hai người chủ yếu nói chuyện liên quan đến việc buôn bán vải vóc.
Cô có thể nhận ra La thị có thể tự mình làm chủ một vài chuyện trong nhà họ Bàng.
Nhưng chuyện mua bán này tương đối lớn, hơn nữa Cố Vân Đông có không ít yêu cầu. La thị nghe xong, thận trọng nói: “Chuyện này ta phải về thương lượng cùng phu quân, ngày khác ta sẽ trả lời phu nhân, như vậy có được không?”
“Đương nhiên có thể.” Cố Vân Đông nói: “Việc này không vội, nói đến cùng ta chỉ thay mặt bằng hữu mua bán mà thôi. Ta cũng phải báo tin cho hắn, để hắn tìm người phụ trách tới bàn bạc cụ thể công việc với các người.”
Cô chỉ chịu trách nhiệm làm người bắc cầu, giống như rượu của xưởng nhà họ Cố bọn họ. Nếu Đoàn Khiêm vô tình gặp được người thích hợp, cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền, sau đó lại viết thư cho cô, hỏi ý kiến một chút. Quyết định cuối cũng vẫn là chính bọn họ.
Không có biện pháp, thời buổi này không điện thoại, không dễ dàng liên lạc, chỉ có thể nói chuyện trước.
Nghe cô nói như vậy, La thị ngược lại cảm thấy an tâm hơn một ít: “Được, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy trước. Không biết bây giờ phu nhân đang dừng chân ở đâu, chúng ta tìm phu nhân cũng dễ hơn.”
“Bây giờ ta đang ở khách điếm Lai Phúc trong huyện thành, nhưng sáng sớm ngày mai ta có chút việc phải đến trấn Phồn Tú một chuyến, không biết ban đêm có thể về hay không. Nếu không kịp, thỉnh phu nhân chờ ta thêm một ngày.”
La thị gật đầu: “Tốt.”
Hai người nói chuyện xong, Cố Vân Đông sợ Khiếu Khiếu đợi lâu, bèn đứng dậy cáo từ.
La thị tiễn các nàng ra cửa, lúc này mới xoay người quay trở lại tiệm vải.
Nàng vẫy tay gọi bà tử hầu hạ bên người mình tới: “Ngươi đi hỏi thăm xem vị phu nhân này rốt cuộc có địa vị gì, thái độ của nhà họ Tống với nàng như thế nào.”
Bà tử lên tiếng, lập tức ra khỏi tiệm vải đi thẳng đến nhà họ Tống.
Điều La thị không biết chính là, Cố Vân Đông ra khỏi tiệm vải không bao lâu, cũng phái người theo dõi La thị và nhà họ Bàng.
Mà bà tử bên người La thị, mãi cho đến buổi tối vội vã trở về, sắc mặt phức tạp lại thấp thỏm chạy về nhà họ Bàng, căng thẳng nói: “Phu nhân, ta hỏi thăm được rồi. Vị kia là Thiệu phu nhân, nàng quả thật là nhân vật khó lường.”
La thị ngẩn ra, vội đứng dậy, hỏi: “Nhân vật khó lường? Ngươi nói cho ta biết có chuyện gì? Chẳng lẽ nàng là đại thương hộ tới từ kinh thành, hoặc là…… Hoàng thương?”
Bà tử liên tục lắc đầu: “Không phải không phải, không thể bì được. Phu nhân, Thiệu phu nhân kia xác thật tới từ kinh thành, nhưng nàng không phải thương hộ. Không đúng, cũng xem như là thương hộ, nàng là chủ nhân xưởng Cố gia nổi tiếng buôn bán đường trắng.”
Không đợi La thị khiếp sợ, bà tử kia lại nói tiếp: “Cái này còn chưa tính, Thiệu phu nhân chính là quận chúa, là Vĩnh Gia quận chúa.”
La thị đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Lời ngươi nói chính là thật ư?”
“Hoàn toàn chính xác.”
Cố Vân Đông không che giấu thân phận của mình, huống hồ bà từ của nàng còn sai người nhìn chằm chằm khách điếm Lai Phúc. Người nọ nói tận mắt nhìn thấy buổi chiều tri huyện đại nhân huyện Phùng khiêm tốn cải trang đi vào khách điếm, gặp mặt Cố Vân Đông.
Phải biết rằng tri huyện huyện thành bọn họ chính là công tử của một vị hầu gia nào đó trong Kinh thành, tới đây nhằm tích cóp công trạng để hồi kinh thăng quan.
Vị đại nhân này mắt cao hơn đầu, lúc trước sau khi biết con rể nhà họ Tống cũng là tri huyện cũng chưa từng có bất kỳ hành động qua lại thân thiết nào với nhà họ Tống gia.
Hiện giờ lại tự hạ thấp mình chủ động tới khách điếm gặp vị Thiệu phu nhân kia.
Sau bà tử biết chuyện này, bà ta lập tức đến huyện nha tìm người hỏi thăm.