Chương 1694: Về quê Thẩm Tư Điềm
Không hỏi thăm còn tốt, nghe ngóng xong làm bà suýt chút nữa đứng không vững.
Bà tử kia vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy về báo tin.
La thị nghe xong sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Vị Cố chủ nhân kia một tay biến một cái thôn nhỏ trở thành thôn đường trắng nổi danh cả nước, thế nhưng bây giờ nàng lại muốn bàn chuyện làm ăn với nhà họ Bàng, sao có thể không làm cho người ta kích động được chứ?
“Phu, phu nhân có bàn chuyện làm ăn này không?” Bà tử nhỏ giọng hỏi.
La thị phục hồi tinh thần: “Bàn, sao lại không bàn?” Có quan hệ với nhà họ Tống thì thế nào? Làm ăn với người như vậy, đừng nói chỉ một cái gai là Tống gia, mà kể cả là kẻ thù thì cũng có thể ngồi xuống.
Trong lòng La thị chua loét, nàng cực kỳ ghen ghét Tống Thụy Quân, gả cho nam nhân làm quan thì thôi đi bây giờ còn bám được vào quận chúa.
Nếu lúc trước Tống Thụy Thư trở lại, gả cho nhà họ Bàng thì chỉ sợ bây giờ nhà họ Bàng cũng đã bay lên tận trời rồi.
La thị vặn khăn một lúc lâu, sau đó nàng hít sâu một hơi: “Ta đi tìm tướng công nói chuyện này.”
Nàng đi thẳng đến thư phòng, Bàng Lãng đang thẩm tra đối chiếu sổ sách, thấy phu nhân lại đây, hắn lập tức ngẩng đầu nói: “Chờ ta một lát, làm xong ta sẽ đi ăn cơm với nàng.” MAyy dich
La thị nhìn gương mặt tươi cười của hắn, nội tâm còn có chút rối rắm. Nàng ngồi xuống đối diện hắn, một hồi lâu, mới nói ra chuyện gặp Cố Vân Đông buổi chiều ngày hôm nay.
Đương nhiên thuận tiện cũng nói chuyện phái người đi điều tra thân phận Cố Vân Đông, nàng không giấu giếm gì hết, tự nhiên nhắc tới Tống gia.
Bàng Lãng nghe xong, cũng rất khiếp sợ, tiếp đó hắn mừng như điên: “Nàng, nàng nói người đó là Vĩnh Gia quận chúa?”
“Phải!” La thị gật đầu: “Ta là cảm thấy này vụ làm ăn này có thể làm. Quận chúa có bản lĩnh biến thôn đường trắng phát triển thành như vậy, chắc chắn nàng phải có ánh mắt độc đáo. Nàng nhìn trúng tiệm vải của chúng ta chứng tỏ nàng công nhận cửa tiệm.”
Bàng Lãng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, vụ làm ăn này chúng ta làm đi! Ta, ta ngày mai lập tức đi tìm quận chúa.”
La thị vội nói: “Ngày mai quận chúa phải đi trấn Phồn Tú làm việc, chỉ sợ chúng ta còn phải chờ thêm một ngày.”
“Không được!” Bàng Lãng lại quả quyết lắc đầu, đứng lên đi vòng ra sau án thư, nắm tay La thị tay nói: “Không thể đợi được, ngày mai ta cũng đi trấn Phồn Tú. Không phải chúng ta cũng có một cửa tiệm nhỏ ở trấn trên ư? Đúng lúc ta đi kiểm toán, sau đó lại bàn bạc với quận chúa.”
“Nhưng mà……”
“Không nhưng nhị gì cả. Trấn Phồn Tú cũng có không ít tiệm vải, ngộ nhỡ quận chúa nhìn trúng mặt cửa hàng khác của nhà khác, chúng ta sẽ chẳng kịp làm gì. Đây là cơ hội hiếm có, ta không muốn bỏ lỡ, ngày mai ta sẽ đi một chuyến.”
La thị ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật gật đầu, không ngăn cản nữa.
Biểu tình trên khuôn mặt Bàng Lãng trừ bỏ hưng phấn ở bên ngoài có có gì khác.
Cố Vân Đông chỉ bảo Thiệu Võ ở bên ngoài âm thầm theo dõi nhà họ Bàng, tới buổi tối cũng không thấy bọn họ có động tĩnh.
Cố Vân Đông dặn dò: “Cứ theo dõi thêm hai ngày nữa, xem vợ chồng bọn hắn có gặp người nào hay là có động thái gì không.”
Không tra được gì, lại trở về.
Thiệu Võ đồng ý, hắn ở lại huyện Phùng.
Sáng ngày hôm sau đoàn người Cố Vân Đông lên xe ngựa rời khỏi huyện thành, thẳng tiến đến thôn Phồn Tú.
Dựa theo địa chỉ Thẩm Tư Điềm đưa, bọn họ trực tiếp tìm tiểu viện nhà nàng.
Cổng lớn đóng kín, Cố Tiểu Khê xuống xe ngựa, hắn đột nhiên vỗ đầu một cái: “Thiếu chút nữa quên mất, chìa khóa tiểu viện vẫn để ở chỗ người môi giới.”
Hắn cười hắc hắc: “Vân Đông, Nguyên Trí, các ngươi chờ ta một lát, ta đi một chút rồi về.”
“Thúc đi đi, ta đi dạo loanh quanh.” Cố Vân Đông còn muốn hỏi thăm tin tức về nhà họ Viên.
Cố Tiểu Khê đi tìm người môi giới, còn Cố Vân Đông và Thiệu Văn đi lòng vòng quanh đó.
Cô đã đến đây một lần, năm đó lúc đưa Thẩm Tư Điềm về nhà bọn họ đã đi ngang qua trấn Phồn Tú. Có điều thời điểm đó thị trấn vừa trải qua một tai họa, trông vô cùng tiêu điều. Bây giờ trấn nhỏ đã hoàn toàn khác xưa, dọc đường đi, thứ mà bọn họ thấ nhiều nhất chính là tiệm vải.
Kỳ thật chỗ này cách nhà họ Viên chút xa, cứ thế đi bộ qua đó có chút hơi lộ liễu. Cho nên Cố Vân Đông đi dạo quanh đó, chẳng qua vừa đi được không bao xa, đã nhìn đến một cửa hàng có chút quen mắt. MAyy dich
Cô ngẩng đầu: “Tiệm vải Bàng thị?”
Đây không phải là tiệm vải của Bàng gia ở trấn trên đấy chứ? Cách trang trí bên ngoài và bảng hiệu rất giống nhau.
Theo thông tin mà Phạm lão nhị đưa cho cô, đúng là ba năm trước nhà họ Bàng đã mở một tiệm vải nhỏ trên trấn này, nói là tiệm vải nhỏ, nhưng thực sự quy mộ nhỏ hơn cửa tiệm trên huyện thành rất nhiều.
Thiệu Văn nghi hoặc: “Theo lý thuyết, nếu việc buôn bán vải của nhà họ Bàng tốt, thì nên mở cửa tiệm ở phủ thành hoặc là ở nơi nào đó xa hơn mới đúng, sao lại đến trấn Phồn Tú mở cửa tiệm?”
“Đúng vậy, tuy nói thị trấn này phồn hoa, nhưng so thế nào cũng vẫn kém huyện thành. Hơn nữa nếu muốn mở cửa tiệm cũng nên mở một cửa tiệm lớn mang tính biểu trưng hơn mới phải.” Cố Vân Đông nheo mắt, nhìn cửa hàng chỉ vỏn vẹn khoảng hai mươi mét vuống trước mặt.
Không chỉ có như thế, bên trong vải vóc cũng không nhiều lắm.
Nhìn qua có vẻ kinh doanh không tốt lắm, một khi đã như vậy, hà tất phải mở cửa tiệm ở đây?
Cố Vân Đông cảm thấy rất kỳ quái, nâng bước đi vào.
Cửa hàng chỉ có một người tiểu nhị, ngay cả chưởng quầy cũng không có, nhưng tiểu nhị kia nhìn thấy khách nhân thì nhiệt tình.
Cố Vân Đông chỉ đi dạo qua một vòng, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Hai người không tiếp tục đi dạo nữa mà trở về nhà Thẩm Tư Điềm.
Cố Tiểu Khê đi lấy chìa khóa ở chỗ người môi giới đã trở về, cổng nhà Thẩm mở toang, hàng xóm cách vách còn tò mò ngó đầu sang xem.
Lúc hai người Cố Vân Đông đi vào, Cố Tiểu Khê đang nói chuyện với người môi giới.
“…… Đúng vậy, chúng ta còn phải sửa sang lại căn nhà này. Mấy ngày nữa khách thuê sẽ tới, việc tìm người tu sửa còn phải làm phiền Ngô tiểu ca. Cho tới nay căn nhà này đều là ngươi trông thay chúng ta, ta vừa xem qua, ngoại trừ một số vật dụng cũ bị hư hại, những thứ khác vẫn có thể dùng. Ngô tiểu ca tận tâm tận lực như vậy, chúng ta giao cho ngươi cũng yên tâm.”
Ngô tiểu ca cười xua xua tay: “Cố lão gia quá khách khí, lúc thúc thúc nhà họ Thẩm còn sống, ông ấy thường xuyên chiếu cố ta. Hiện giờ biết Thẩm cô nương đã thành thân ổn định cuộc sống, ta đây cũng cảm thấy an tâm. Chuyện căn nhà ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ làm thỏa đáng.”
Cố Tiểu Khê tiễn người ra ngoài cửa: “Người vất vả rồi.”
Cố Vân Đông không nói chuyện, đánh giá căn tiểu viện trước mặt.
Căn nhà này xác thật không quá lớn, nhưng xem như vẫn thoải mái. Trong sân mọc ít cỏ dại, không phải quá dài. Có lẽ là vị Ngô tiểu ca kia thường đến đây dọn dẹp.
Thường Nha Nha dẫn theo Khiếu Khiếu ngồi xổm xuống chậm rãi nhổ cỏ.
Tiểu gia hỏa chổng mông hì hục, Cố Vân Đông nhìn đến vui vẻ.
Tới cũng tới rồi, cùng nhau dọn dẹp vậy.
Cố Vân Đông cũng xắn tay áo lên, đến phòng bếp thu dọn trước, ít nhất còn có chỗ đun nước.
Chỉ là cô vừa bắt tay làm việc không bao lâu, đã thấy Thiệu Võ vốn phải đang ở huyện thành theo dõi Bàng gia vội vàng vào cửa.
Sau đó hắn đi thẳng đến trước mặt có, thấp giọng nói: “Phu nhân, Bàng Lãng tới trấn Phồn Tú.”
“Ai cơ?” Cố Vân Đông nhất thời không kịp phản ứng lại.