Chương 1695: Ý đồ đến
“Bàng Lãng.”
Cố Vân Đông bỏ gáo múc nước trong tay xuống, nhíu mày: “Hắn tới trấn trên làm cái gì?”
Thiệu Võ kỳ thật không quá xác định: “Ta nghe loáng thoáng hình như hắn muốn tới tiệm vải Bàng thị ở trấn trên để đối chiếu sổ sách. Ta đi theo hắn tới đây, lúc này Bàng Lãng đang ở trong tiệm vải.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Phu nhân, ta cảm thấy có Bàng Lãng kia tới đây là vì ngài.”
“Vì ta?” Cố Vân Đông đi rửa tay, ra khỏi phòng bếp: “Sao ngươi lại nghĩ như thế?”
“Sau khi đi vào trấn trên, Bàng Lãng đi thẳng tới tiệm vải. Ta nhìn kỳ quái, nên cũng đi vào theo. Đúng lúc nghe thấy hắn hỏi tiểu nhị trong tiệm vải là sáng sớm hôm nay có thấy nhóm người nào trông có vẻ quý khí, lạ mặt tới trấn trên không. Ta nghe hắn miêu tả, thì suy đoán có lẽ là phu nhân.”
Cố Vân Đông minh bạch, chắc hẳn Bàng Lãng đã nghe được chuyện bọn họ tới trấn Phồn Tú từ chỗ La thị, chỉ là hắn không biết mục đích bọn họ tới đây. Cũng may trấn nhỏ không lớn, hắn chỉ cần hơi hỏi thăm một là có thể biết địa chỉ của bọn họ.
Mà tiệm vải Bàng thị cách nhà họ Thẩm rất gần đây, mà động tĩnh của bọn họ cũng không nhỏ, rất nhanh Bàng Lãng biết điểm dừng chân của bọn họ.
Quả nhiên, bên này bọn họ vừa mới thảo luận không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói xa lạ: “Xin hỏi, Cố lão gia có ở chỗ này không?”
Cố Tiểu Khê ném cái xẻng trong tay xuống, phủi phủi tay đi ra ngoài, tò mò nhìn Bàng Lãng: “Ta là họ Cố, xin hỏi ngươi là vị nào?”
Bàng Lãng nhìn Cố Tiểu Khê, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của hắn,
rồi lại nhìn Khiếu Khiếu đang nỗ lực nhổ cỏ ở đằng sau, mất một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
Hắn thật sự không tìm lầm đấy chứ?
Không phải nói Cố Tiểu Khê là thúc thúc của vị quận chúa kia ư? Sao hắn còn phải tự mình nhổ cỏ sửa sang lại vườn?
Bàng Lãng thoáng do dự, hắn hỏi: “Ngài là Cố lão gia? Xin chào, ta là chủ tiệm vải Bàng thị. Không biết Thiệu phu nhân có ở bên trong hay không? Hôm qua nàng đã gặp mặt phu nhân nhà ta.” MAyy dich
Hắn vừa giới thiệu như vậy, Cố Tiểu Khê đã biết ngay đây là ai. Hắn lập tức tránh sang một bên: “Mời Bàng chủ nhân tiến vào. Ngại quá, sân nhà ta vẫn chưa dọn dẹp xong, có chút lộn xộn, ngươi đừng để ý.”
Bàng Lãng cười gượng một tiếng, vội lắc đầu: “Không đâu không đâu.”
Cố Vân Đông nghe thấy tiếng động cũng đi ra tiếp đón Bàng Lãng: “Vừa hay bàn ghế trong nhà chính đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu ông chủ Bàng không ngại thì mời người vào bên trong uống ly trà?”
Bàng Lãng nơi nào sẽ để ý, người ta là quận chúa mà còn cảm thấy không sao cả, một ông chủ nhỏ như hắn còn làm giá gì nữa?
Nhưng thật không ngờ, Vĩnh Gia quận chúa lại là người…… Bình dân như vậy?
Nhưng cũng bởi vì nhìn thấy một mặt này của Cố Vân Đông, nên Bàng Lãng không còn quá căng thẳng nữa, thậm chí hắn còn cảm thấy có tự tin với mục đích mình tới đây hơn vài phần.
Cố Vân Đông sai người bưng trà lên, dò hỏi mục đích Bàng Lãng đến đây.
Hắn cũng không che giấu, mà ngược lại vô cùng binh tĩnh bồi tội trước: “Thiệu phu nhân thứ tội, hôm qua sau khi tiện nội trao đổi với phu nhân xong thì đã sai người đi hỏi thăm thân phận của quận chúa. Thật sự xin lỗi, dù sao chúng ta cũng là dân làm buôn bán, nói đến cùng đối với chúng ta Thiệu phu nhân hoàn toàn là người lạ, cho nên mới nhỏ nhen cẩn thận chút. Sau đó biết Thiệu phu nhân là, là Vĩnh Gia quận chúa……”
“Cái này không sao cả, vốn dĩ ta cũng không muốn giấu giếm. Nếu biết thân phận có thể làm cho các ngươi an tâm, vậy không có vấn đề gì.”
“Vâng, đa tạ quận chúa thông cảm.” Bàng Lãng thở ra một hơi: “Đúng rồi, ta còn nghe tiện nội nói, quận chúa và Tống gia nhị cô nương có quan hệ thân thiết?”
Cố Vân Đông tưởng hắn tới nói chuyện bàn ăn, không nghĩ tới ngay từ câu đầu đã nhắc tới nhà họ Tống.
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, cô uống một ngụm trà che giấu sự nghi ngờ trong lòng, lúc ngẩng đầu lên cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta và Thụy Quân vừa gặp mà như đã quen, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ nhau nên có rất nhiều đề tài chung. Chuyện thế này một tới hai đi, không phải quan hệ sẽ ngày càng tốt sao? Cho nên lần này biết ta muốn tới phủ Vĩnh Ninh, nên nhờ ta trở về nhìn thăm người trong nhà nàng.” MAyy dich
Cố Vân Đông nói xong, nhạy bén cảm giác được Bàng Lãng hơi kích động, dáng vẻ càng thêm cao hứng.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thật không dám giấu giếm, lúc trước ta từng có hôn ước với đại cô nương nhà họ Tống, chỉ là đã xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cuộc có duyên không phận.” Bàng Lãng có chút thương cảm nói.
Cố Vân Đông không hiểu mục đích của hắn lắm, hắn tới để kết giao tình?
Nhưng cô vẫn hùa theo hắn nói: “Ta nghe Thụy Quân nói, Tống gia đại cô nương cũng là người đáng thương. Nàng bị lạc người nhà trên đường chạy nạn, đến nay vẫn không rõ tung tích, đáng tiếc.”
Lúc nói bốn chữ không rõ tung tích, Cố Vân Đông phát hiện biểu tình Bàng Lãng có chút không đúng, dường như hắn có gì đó muốn nói.
Nháy mắt cô trở nên cảnh giác, chẳng lẽ Bàng Lãng thật sự có manh mối về Tống Thụy Thư?
“Nếu Tống đại cô nương còn sống, ta nghĩ cuộc sống sau này hẳn rất tốt.”
Bàng Lãng lập tức gật đầu: “Nếu nàng còn sống……” Nói được một nửa hắn đột nhiên dừng lại, ngừng lại cực kỳ kịp thời, không tiếp tục nữa.
Trái tim Cố Vân Đông đập mạnh, bởi vì hắn đột nhiên cắt ngang làm cô có chút tức giận.
Nói đi, nói tiếp đi nào, có phải Tống Thụy Thư vẫn còn sống hay không, có phải hắn biết gì đó không?
Nhưng Bàng Lãng không tiếp tục đề tài này nữa, mà ngược bắt đầu bàn chuyện buôn bán.
Cố Vân Đông hận không thể đá hắn cước, cũng may là năng lực kiềm chế của cô tốt, vì thế cô mỉm cười chuyển đề tài.
Có điều rõ ràng cô bị Bàng Lãng làm cho mất hết tinh thần, lúc bàn chuyện làm ăn cũng uể oải mất hứng.
Bàng Lãng thấy thế, đành phải đứng dậy cáo từ: “Thật sự xin lỗi, ta nghe nói quận chúa muốn nói chuyện làm ăn với nhà họ Bàng chúng ta, nên mới nóng lòng đứng ngồi không yên trực tiếp chạy tới đây mà quên mất quận chúa có rất nhiều chuyện phải làm. Làm phiền quận chúa lâu như vậy, thật là tội đáng chết vạn lần. Ta xin phép đi về trước, chờ quận chúa làm xong việc, lại cho người đến tiệm vải gọi ta một tiếng, ta lập tức đến trao đổi cụ thể công việc, có được không?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Cũng được, Bàng chủ nhân đi thong thả.”
Bàng Lãng đi rồi, Cố Vân Đông vẫn đứng ở nhà chính một lúc lâu không nhúc nhích.
Thiệu Văn đi tới: “Bàng Lãng này quá kỳ quái, hắn gấp gáp chạy tới đây như vậy, ta còn tưởng rằng hắn rất để ý vụ làm ăn này. Nhưng qua cách nói chuyện với phu nhân lại nhìn có vẻ không quá vội vàng.”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông sâu kín nói: “Chắc hắn có manh mối về Tống Thụy, hoặc là, hắn rất để ý tung tích của Tống Thụy Thư. BảoThiệu Võ tiếp tục đi theo hắn, xem rốt cuộc hắn đang che giấu thứ gì.”
“Vâng.”
Thiệu Võ vẫn đi theo Bàng Lãng như cũ, nhưng sau khi Bàng Lãng rời khỏi nhà họ Thẩm, hắn vẫn luôn ở yên trong tiệm vải Bàng thị không đi ra ngoài.
Đến khi trời sẩm tối hắn vẫn còn ở bên trong, không rời khỏi trấn Phồn Tú.
Ban đầu Cố Vân Đông định buổi tối sẽ quay về huyện thành ở, dù sao hai nơi cách nhau không xa lắm.
Thấy được Bàng Lãng không đi, cô cũng không tiện rời đi.
Chỉ là trong nhà họ Thẩm không có đồ dùng, nhu yếu phẩm hằng ngày, không thích hợp ở lại, cho nên Cố Vân Đông đi thuê mấy gian phòng trong khách điểm ở trấn trên.
Ăn cơm chiều xong, cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Thiệu Võ đã trở lại.