Chương 1708: Là mô hình nhỏ của họ
Những tiểu nhị kia ngươi một lời ta một câu, tất cả đều kích động hận không thể nói ra hết những kiến thức học được trong khoảng thời gian này.
Tần Văn Tranh cùng Tô Dực đứng ở mép hậu viện nghe được sắc mặt phức tạp.
Có vài thứ, tận mắt nhìn thấy tự mình trải qua sẽ có hiệu quả hơn người khác kể lại khuyên giải.
Sự thật này, rõ ràng đều là đạo lý bọn họ hiểu được.
Chẳng lẽ không ai nói với mấy người này sao? Khẳng định là đã nói qua, nhưng đối với bọn họ quá xa xôi, nghe một chút thì thôi. Hiện giờ bọn họ tận mắt nhìn thấy mới là tạo ra ấn tượng cực lớn.
Những thư sinh kia vì khoa cử mà đi kết bạn du lịch, vì sao dân chúng không thể? Có một cơ hội tốt như vậy, bọn họ đã gặp qua thiên địa bên ngoài, biết được khuyết điểm của mình, có lẽ sẽ nhụt chí, nhưng cũng có nhiều người thay đổi tư tưởng cũ kỹ, càng ngày càng cố gắng phát triển.
Ngay cả khi bọn họ không thể làm điều đó, họ sẽ nói với thế hệ tiếp theo, để con cháu cố gắng hơn.
Tần Văn Tranh đột nhiên cười một tiếng: "Là tầm mắt của chúng ta quá nhỏ hẹp." Không phải không hiểu, là không nghĩ tới sẽ có hiệu quả như vậy.
Mấy năm nay ở kinh thành cùng đám hồ ly gian xảo kia tranh đấu gay gắt, ngược lại đã bị che mắt.
Tô Dực đồng ý gật đầu: "Quả thật vậy." Đáy lòng hắn đột nhiên dấy lên một ý nghĩ muốn đi địa phương khác trải nghiệm.
"Đi thôi, để cho bọn họ trò chuyện, chúng ta không quấy rầy nữa."
Tần Văn Tranh xoay người rời đi, Tô Dực lại nhìn thoáng qua, lúc này mới rời đi theo.
Cố Vân Đông cảm giác được có người đang nhìn bọn họ, ngẩng đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy.
Cô lắc đầu, thu hồi tầm mắt, lại nghe Trình Tiểu Tùng hơi ngượng ngùng nói: "Lần này ta ra ngoài, về nhà một chuyến, cũng đã gặp cha mẹ và muội muội. Bọn họ hiện tại sống rất tốt, biết ta cùng Vương Thái sắp thành thân, bọn họ cũng rất vui mừng.”
Hiện giờ Trình Tiểu Tùng và Vương Thái đều làm việc trong cửa hàng Cố Ký, sau này cũng dự định định cư ở huyện Tĩnh Bình. Ngay từ đầu hắn cũng muốn đón cha mẹ muội muội cùng nhau trở về huyện Tĩnh Bình, một nhà có thể chiếu cố lẫn nhau. Nhưng hiện tại biên cảnh không yên, chờ ổn định lại mới tính tiếp.
Bên kia Vệ Lôi cũng muốn nói chuyện, ngược lại không đợi hắn mở miệng, bên ngoài đột nhiên có một người đi vào.
Thấy tất cả mọi người đều ngồi ở hậu viện, nhất thời cười nói: "Ta trở lại, phá luôn lều phía sau của khách điếm kia. Quay đầu lại cái lều kia rơi xuống, khẳng định đập vào mấy cái rương mà đám người kia để ở trong đình viện, nhất cử lưỡng tiện, chưởng quỹ sẽ phải nói chuyện với đám khách quý kia.
Hắn vừa nói vừa đi vào bên trong: "Khát chết mất, rót giúp ta một ly nước, ta ... chủ nhân?”
Cố Vân Đông cười tủm tỉm: "Rốt cuộc cũng nhìn thấy ta?”
Tim Thiệu Song đã muốn nhảy ra, liên tục lui về phía sau hai bước, chớp chớp mắt, xác nhận mình không nhìn lầm.
"Phu nhân, sao người lại ở chỗ này?"
Cố Vân Đông 'chậc' một tiếng, quay đầu nói với đám người Bùi quản sự: "Được rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi một ngày, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta và Thiệu Song nói chuyện.”
Mọi người vừa rồi nói chuyện cũng rất tận hứng, sáng sớm ngày mai còn phải chạy đi, lập tức cáo từ, có mấy người còn cho Thiệu Song ánh mắt đồng tình.
Thiệu Song lúc này mới gãi gãi đầu, cười đi lên trước: "Phu nhân.”
Cố Vân Đông nói hắn ngồi: "Nói một chút, chuyện gì xảy ra? Vậy người bao khách điếm có chút bối cảnh?”
“Làm gì có bối cảnh lớn?” Thiệu Song cười ha ha: "Chỉ là mang theo nhiều người một chút, em vợ của người nọ hẳn là huyện lệnh huyện thành nào đó, nhưng tiền trong tay ngược lại không ít. Chưởng quầy kia thuần túy là nhìn người ra giá, trực tiếp tăng gấp đôi, hơn nữa trong khách điếm của hắn đều là dân chúng bình thường, ỷ vào mọi người đều là người từ nơi khác đến sẽ không dám đắc tội quyền quý, cho nên đuổi chúng ta ra ngoài."
Hắn uống một ngụm nước: "Phu nhân, ngài yên tâm, ta chỉ làm bọn họ tổn thất chút tài vật, trong lòng nhỏ máu mà thôi.”
Cố Vân Đông đối với hắn làm việc cũng yên tâm, sau khi biết không có vấn đề lớn thì không chú ý nữa.
Cô lại hỏi Thiệu Song tình huống trên đường đi, tuy rằng đã biết được đại khái từ mấy người Bùi quản sự, nhưng những điều Thiệu Song để ý vẫn không giống nhau.
Bọn họ một đám người cùng nhau khởi hành, trên đường thật đúng là gặp phải mấy lần nan giải.
Cũng may người đông thế nhiều, người bình thường không dám chọc bọn họ, coi như là bình an.
Thiệu Song cũng muốn hỏi Cố Vân Đông vì sao xuất hiện ở chỗ này, nhưng cô không có ý định nói, chỉ có thể nghẹn trước, đến lúc trở về huyện Tĩnh Bình, hắn cũng sẽ biết.
Đợi đến khi trời tối, hai người mới về phòng nghỉ ngơi.
Đến sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông khởi hành trước.
Ngược lại đám người Thiệu Song không vội vàng lên đường, bởi vậy sau khi tiễn nhóm người Cố Vân Đông ra cửa, mới bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, ăn xong điểm tâm rồi rời khỏi phủ Khánh An, bước lên đường vào kinh.
Ngược lại chưởng quầy khách điếm tò mò, nhờ người đi hỏi thăm tình huống của khách điếm kia.
Kết quả nghe nói tối qua lều hậu viện khách điếm kia đột nhiên rơi xuống, trực tiếp đập trúng rương của khách nhân, làm cái rương kia đập nát không nói, bình rượu bên trong cũng vỡ nát, rượu bên trong chảy ra, toàn bộ khách điếm cùng với hàng xóm phụ cận đều có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Động tĩnh lớn như vậy, làm đám khách nhân đang ngủ kia tỉnh lại.
Bọn họ lúc này bất mãn, nói phòng chưởng quầy không rắn chắc, nhất định phải bồi thường, hơn nữa mở miệng sư tử, đòi giá một vạn lượng.
Điều này làm chưởng quầy sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, song phương cãi nhau một đêm, đến bây giờ còn chưa điều tra ra nguyên nhân.
Những chuyện này mấy người Cố Vân Đông không biết, dù sao cô cảm giác được sáng sớm hôm nay, bất kể là Tần Văn Tranh hay là Tô Dực, ánh mắt bọn họ nhìn cô đều mang theo một loại cảm giác rất vi diệu... Cảm giác sùng bái??
Cố Vân Đông cảm thấy mình đã xuất hiện ảo giác, nếu không chính là đầu óc hai người này hỏng rồi.
Bọn họ đến trấn Viễn Sơn, tập hợp với Thiệu Vũ cùng Hồng Diệp đã chờ ở nơi đó.
Cố Vân Đông phát hiện không khí giữa hai người có chút không giống nhau, giơ tay nhấc chân đã không còn loại cảm giác oan gia hoan hỉ nữa mà ngược lại ăn ý hơn rất nhiều.
Cố Vân Đông nhướng mày, mấy ngày nay cô không có ở đây, hai người hưởng thụ thế giới hai người, sau đó tình cảm cứ như vậy tăng lên sao?
Sau khi cô trở về có phải nên chuẩn bị chuyện thành thân cho bọn họ không?
Mắt thấy thời tiết đã dần chuyển lạnh, đoàn người bọn họ rốt cuộc cũng đến phủ Lạc Châu.
Cố Vân Đông nhìn hai chữ 'Lạc Châu' trên đỉnh đầu, nụ cười sáng lạn hơn.
Cô đã trở lại!
Tiến vào phủ thành, mấy người đi thẳng đến phủ nha Lạc Châu.
Cố Đại Giang còn chưa biết tin tức bọn họ tới, nhìn thấy Tần Văn Tranh cùng Tô Dực đều hoảng sợ. Lại thấy tinh thần Cố Vân Đông cũng không tệ lắm, hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chiêu đãi mấy người vào cửa nghỉ ngơi.
Nhưng bọn họ cũng không dừng lại lâu, bọn họ chỉ ăn một bữa điểm tâm, rồi lập tức chuẩn bị xuất phát.
Cố Đại Giang tuy rằng không nỡ nữ nhi mệt nhọc bôn ba, nhưng cũng biết chính sự quan trọng hơn, chỉ có thể dặn dò Cố Vân Đông chăm sóc mình thật tốt, lúc này mới tiễn mấy người ra cửa.
Đoàn người đi rất nhanh, qua buổi trưa đã nhìn thấy cửa thành huyện Tĩnh Bình.
Hồng chủ bộ vừa chuẩn bị từ huyện nha đi ra đột nhiên nhìn thấy một đám người ở cửa, trong lòng cả kinh, vội vàng muốn quay đầu đi báo tin.
Ai biết Thiệu Vũ từ phía sau đám người đi ra: "Hồng chủ bộ, chúng ta đã trở lại.”
Hồng chủ bộ tập trung nhìn: "Là ngài a?" Hắn vui vẻ, vội vàng nghênh đón: "Các ngài đã trở lại?”
Cố Vân Đông từ trên xe ngựa đi xuống, khẽ gật đầu với hắn: "Phu quân ở huyện nha đúng không?"
“Đang ở đây ạ."
Cố Vân Đông mang theo đám người Tần Văn Tranh cùng đi vào, Hồng chủ bộ cảm thấy phu nhân mang về không phải người bình thường, trong lòng tuy rằng thấp thỏm nhưng vẫn tò mò đi theo.
Cho đến khi Thiệu Thanh Viễn nghe được động tĩnh ra cửa, nhìn thấy Tần Văn Tranh kinh ngạc mở miệng: "Tần đại nhân?”
Tần? Tần đại nhân kia? Hồng chủ bộ nghĩ đến vị cố nhân kinh thành mà đại nhân cùng phu nhân thỉnh thoảng nhắc tới.
Vị này không phải là Lại bộ thượng thư Tần Văn Tranh Tần đại nhân chứ?
Sao hắn tới nơi hẻo lánh này?
Thiệu Thanh Viễn cũng rất nghi hoặc sao Tần Văn Tranh đến, nhưng lúc này hắn vẫn kéo Cố Vân Đông qua, đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn cô không có việc gì mới yên lòng.
Sau đó chiêu đãi Tần Văn Tranh cùng Tô Dực vào cửa uống trà nghỉ ngơi.
Họ đã ăn trên đường, nhưng mọi người hơi mệt mỏi.
Tần Văn Tranh cùng Tô Dực ngược lại đều không phải loại người kêu mệt nhọc, có chính sự phải làm, chút mệt mỏi này tính là cái gì?
Mà Thiệu Thanh Viễn đau lòng Vân Đông, mấy ngày nay cô qua lại bận rộn đến mệt chết, mắt thấy người vừa gầy cũng tiều tụy, lập tức thúc giục cô đi nghỉ ngơi.
"Sau khi nàng đi Trì Trì vẫn luôn nhớ nàng, mấy ngày gần đây luôn nhắc tới nàng, nàng đi xem thằng bé một chút. Nó sẽ rất vui khi thấy nàng quay lại.”
Cố Vân Đông cũng nhớ nhi tử, dù sao những chuyện kia Tần Văn Tranh đều biết, hắn nói cũng giống nhau.
Vì thế cô đứng dậy cáo từ hai người, đi thẳng đến phòng chính hậu viện.
Trì Trì đang ngủ trưa, Thích ma ma canh giữ ở ngoài phòng, vừa nghe động tĩnh vừa làm giày nhỏ cho tiểu tử kia.
Thấy Cố Vân Đông trở về, ánh mắt sáng lên, đứng dậy: "Phu nhân.”
Cố Vân Đông "suỵt" một tiếng: "Ta đi vào nhìn hắn một chút.”
Thích ma ma liền cười lại ngồi trở về, tùy ý Cố Vân Đông nhẹ nhàng bước chân đi vào phòng.
Trên giường một đoàn nhô lên, Cố Vân Đông buồn cười tiến lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
Tiểu tử kia mặt đỏ bừng, ngủ quên trời quên đất.
Cố Vân Đông xốc chăn mỏng lên người nó lên, nhìn tư thế ngủ ôm mông nó, khóe miệng hung hăng co rút.
Cô bật cười xoay thân thể thằng bé lại để cho hắn tiếp tục ngủ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, tiểu tử kia lại lật lại, thân thể như một con sâu bướm nhúc nhích vài cái, lại một lần nữa khôi phục thành tư thế ban đầu.