Chương 1709: Gào khóc
Cố Vân Đông: "..." Con không mệt sao?
Lúc Thiệu Âm vào cửa, thì nhìn thấy Cố Vân Đông đang đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Trì, lấy tấm chăn mỏng kia đắp lại cho hắn.
Bà lắc đầu bật cười, nhẹ giọng nói: "Tiểu gia hỏa này gần đây không biết như thế nào, lại thích ngủ như vậy, hỏi hắn có mệt không, hắn nói một chút cũng không mệt, hắn chỉ thích như vậy."
Cố Vân Đông quay đầu lại: "Mẹ.” Rồi lại hơi nhíu mày nhìn đứa trẻ. Cô cũng không biết đã đọc từ đâu, nói tiểu hài tử ôm mông ngủ, thứ nhất là có thể đạt được cảm giác an toàn, thứ hai là dạ dày không thoải mái, nằm sấp có thể giảm bớt.
Có Thiệu Thanh Viễn, dạ dày Trì Trì khẳng định không có tật xấu gì.
Đứa nhóc này đang thiếu cảm giác an toàn?
Thiệu Âm bưng một cái khay đi tới trước mặt cô: "Nào, trước tiên ăn một chén canh tổ yến, nghe nói con trở về, mẹ đặc biệt noia phòng bếp làm, con ra ngoài lâu như vậy, nhìn cũng gầy đi, hôm nay trở về vừa vặn bổ sung thêm."
Cố Vân Đông cũng không khách khí, nhận lấy chén: "Cám ơn mẹ.”
Uống xong canh tổ yến nóng hổi, mới cảm thấy cả người đều thoải mái.
"Mấy ngày nay mẹ vất vả rồi, phụ thân ở đại doanh bên kia thế nào rồi?"
"Rất bận rộn, hai ngày trước vừa mới nhận được thư của ông ấy, nói vốn định dành thời gian trở về một chuyến, nhưng Lê quốc lại rục rịch, nên không tiện rời đi. Ngược lại, hai người Tuyền Thủy và Cao Tử y thuật tiến bộ rất nhiều, nhất là đối với ngoại thương, đã rất thuần thục. Chỉ là người gầy đi một chút, tinh thần cũng không tồi."
Cố Vân Đông gật đầu: "Tinh thần tốt là được, lần này con trở về kinh thành, cũng gặp được Lôi Kỳ cùng Lỗ Huyên, hai đứa còn nhỏ, tuy rằng không thể chữa bệnh cho người ta, nhưng dược lý cơ bản lại học rất vững chắc.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì thấy Thích ma ma đi vào.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Âm đồng thời ngẩng đầu, Thích ma ma cười nói: "Ta nhìn canh giờ không sai biệt lắm, tiểu thiếu gia chắc đã tỉnh lại, cho nên tiến vào xem một chút."
Thiệu Âm đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đúng rồi, bà cũng tán gẫu đến quên mất.
Mấy người không khỏi nhìn về phía giường, quả thật nhìn thấy tiểu tử kia không biết từ lúc nào đã trở mình, mở to đôi mắt tròn trịa, kinh ngạc nhìn canh tổ yến trong tay Cố Vân Đông, cái miệng nho nhỏ nhép nhép hai cái.
Cố Vân Đông cười, đặt chén sang một bên, tiến lên ôm hắn lên.
"Con tỉnh sao không lên tiếng?"
Trì Trì theo bản năng ôm cổ cô, mờ mịt nháy mắt, có chút không xác định hỏi: "Mẹ??”
“Là ta, mẹ đã trở về, Trì Trì vui không?”
Trì Trì lại chớp chớp mắt một chút, sau một khắc, 'Oa' một tiếng khóc đến kinh thiên động địa, khiến ba người trong phòng đều hoảng sợ.
"Có chuyện gì vậy, làm sao vậy? Sao cháu khóc, mẹ trở về cháu mất hứng sao?" Thiệu Âm đau lòng vội vàng tìm khăn lau.
Trì Trì ngửa đầu khóc đến nước mắt ào ào, đáng thương chết đi được.
Ba người dỗ dành, thật vất vả mới làm cho hắn dừng lại.
Tiểu tử kia nghẹn ngào, gắt gao ôm cổ Cố Vân Đông, nói: "Con cho rằng, cho rằng mẹ không cần con nữa.” Nói xong, lại ô ô khóc lên.
Cố Vân Đông đau lòng muốn chết, Trì Trì nhà rất ít khóc, cho dù lúc sinh ra, không thoải mái cũng chỉ hừ hừ hai tiếng.
Về sau cả ngày vui vẻ ha ha, tinh lực tràn đầy đặc biệt kiên cường.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, có thể thấy được là ủy khuất hỏng rồi.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Trì Trì: "Sao mẹ không cần con được? Con là thịt rơi ra từ người mẹ."
Trì Trì: "Nhưng, nhưng các nàng nói, nói mẹ đã lâu không trở về, chạy đi, phụ thân sẽ cưới mẹ kế. Sau này Trì Trì sẽ rất đáng thương phải ăn bắp cải, chỉ có thể uống nước sủi cảo.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Ai ở trước mặt con nói lung tung?"
Trì Trì nhìn về phía Thiệu Âm, bà nhịn không được mà bật cười, lập tức thở dài một hơi nói: "Ngược lại không ai dám ở trước mặt hắn nói bậy, chỉ là lần trước Thanh Viễn đi xưởng Cố gia có việc, Trì Trì ở nhà nhàm chán, muốn đi theo ta, ta đưa hắn đi ra ngoài một chút."
"Ai biết ở thôn Đại Khê gặp phải một tiểu cô nương gầy yếu, quần áo cũng rách nát, còn bị một người phụ nữ đánh. Lúc ấy thôn trưởng đứng ở một bên, đại khái là sợ chúng ta có ấn tượng không tốt, nên vội vàng tiến lên khuyên giải, sau khi trở về giải thích nguyên nhân.”
“Mẹ của đứa nhỏ này vừa mới sinh ra nàng không bao lâu thì chạy theo người khác, không trở về nữa. Cha nàng bởi vậy mà oán hận tiểu cô nương, ngày thường cũng không chiếu cố nhiều. Sau khi cưới vợ mới, đối xử với tiểu cô nương càng ngày càng tệ. Cũng may dân chúng thôn Đại Khê cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng hỗ trợ trông nom. Nhưng người ta dù sao cũng có cha mẹ, vụng trộm tiếp tế cũng được, nhiều còn bị cha mẹ nàng mắng. Vì thế thôn trưởng không ít lần chạy đến nhà bọn họ nói.”
“Nhưng thực tế chính là, thôn trưởng cũng chỉ có thể hòa giải lại không thể ép buộc cha mẹ người ta nhất định phải đối xử tốt với con cái.”
“Đứa nhỏ kia sống thật sự quá thảm, đã đả kích rất lớn tới Trì Trì.”
Thiệu Âm nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của thằng bé: "Cháu đấy, cái khác không nhớ kỹ, ngược lại nhớ kỹ cái này."
Trì Trì thẳng thắn ưỡn ngực: "Mẹ đi rồi.”
Mẹ của tiểu cô nương kia đi rồi, không trở về, cho nên thảm như vậy. Mẹ hắn cũng đi rất lâu, vẫn không thấy trở về.
Cho nên, nếu mẹ không trở về, cha hắn sẽ tìm vợ mới. Trì Trì chính là cọng cải thìa khô quặt, vì không muốn bị đánh, có lẽ đành phải mang theo vàng bỏ nhà đi.
Hôm qua hắn còn lấy gia sản của mình giấu ở dưới gầm giường ra, tùy thời chuẩn bị.
Thiệu Âm nhớ ra gần đây Trì Trì gặp Thiệu Thanh Viễn luôn không thèm phản ứng, thật sự buồn cười.
Cố Vân Đông cũng có chút dở khóc dở cười, trách không được gần đây tư thế ngủ kỳ quái.
Cô nhịn không được bế thằng nhóc lên ôm chặt: "Mẹ không đi, sau này luôn ở cùng Trì Trì, được không?"
“Được." Siêu to.
Cố Vân Đông cười gõ đầu thằng bé, cầm lấy bình nước bên cạnh cho nó uống nước.
Tiểu tử kia vừa mới khóc một lần, hiện giờ thả lỏng, khát không chịu nổi, cầm bình nước uống hơn phân nửa.
Sau đó lại nằm trong lòng Cố Vân Đông, biểu tình vui sướng.
Ừm, mẹ trở về. Nó quyết định không rời khỏi nhà, có thể đi đến gầm giường trả lại vàng trở lại nơi ban đầu.
Cố Vân Đông bị thằng bé làm cho mềm nhũn, đang muốn lấy lễ vật lần này đi kinh thành mang về ra cho hắn, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hoảng thất thố.
"Trì Trì, Trì Trì đệ đệ, ta gặp phải người thật đáng sợ muốn bắt ta, cứu mạng."
Trì Trì từ trong ngực Cố Vân Đông đứng thẳng người, giãy dụa muốn nhìn ra ngoài: "Là Tống Nham ca ca.”
Cố Vân Đông rất kinh ngạc, Tống Nham sao lại kinh hoảng thành như vậy.
Mới nghĩ vậy đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Tống Nham vội vàng chạy vào, nhìn thấy ba người trong phòng thì sửng sốt một chút.
Sau một khắc trên mặt xẹt qua tia vui mừng: "Mẹ nuôi, bọn họ nói người đã trở lại, người thật sự đã trở lại."
Trì Trì nghiêng đầu: "Mẹ nuôi?"
Cố Vân Đông vẫy vẫy tay với Tống Nham: "Vừa rồi con nói cái gì mà người đáng sợ?”
Cô bên này nói với hoàng đế và Tần Văn Tranh đã nhận Tống Nham làm nghĩa tử, mà Thiệu Thanh Viễn bên này cũng đã chính thức nhận Tống Nham, còn bảo Thiệu Toàn đi kinh thành nói với cô.
Để tránh rắc rối, Thiệu Thanh Viễn vài ngày trước đã dặn dò Tống Nham phải gọi cha nuôi mẹ nuôi, đừng gọi nhầm nữa.
Trì Trì đã nghe thấy hắn gọi Thiệu Thanh Viễn là cha nuôi, nhưng lần đầu tiên nghe được hắn gọi mẹ nuôi.
Tống Nham lại rất cao hứng, trước kia hắn giả bộ là con trai Cố Vân Đông, cũng từng gọi cô là mẹ, đối với việc cô trở thành mẹ nuôi của mình, Tống Nham thật sự vui mừng.
Lúc này thấy Cố Vân Đông vẫy tay, không nói hai lời liền chạy tới.
Lập tức một tay kéo Trì Trì, một tay kéo Cố Vân Đông: "Mẹ nuôi, vừa rồi sau khi tỉnh ngủ, con nghe người ta nói người đã trở lại, con muốn chạy đi gặp người. Không nghĩ tới vừa mới chạy ra khỏi hậu viện lại gặp một nam nhân xa lạ. Lúc hắn nhìn thấy con sắc mặt liền thay đổi, trở nên thật đáng sợ, còn tới dùng sức sờ mặt con, hỏi con là ai, con sợ muốn chết.”
“Sờ mặt cháu?” Thiệu Âm nhíu mày: "Một đại nam nhân sờ mặt đứa nhỏ là tật xấu gì?”
Hình ảnh kia vừa nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm.
Bà nói với Tống Nham: "Người nọ là ai? Hạ nhân trong phủ đâu, sao cũng không ngăn cản hắn?”
Tống Nham lắc đầu: "Cháu cũng không biết là ai, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, người trong phủ nhìn hắn đi tới đi lui cũng mặc kệ.”
Thiệu Âm không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông, cô lại hơi trầm tư, đại khái biết là ai.
Quả nhiên, sau một khắc đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn tiến vào, nói với mấy người: "Vân Đông, ta dẫn Tống Nham đi qua một chuyến, gặp Tô Dực.”
Thiệu Thanh Viễn cùng Tần Văn Tranh dù sao cũng thân thiết hơn một chút, có một số lời còn không thể để cho Tô Dực biết, cho nên sau khi nói một ít việc lần này tới đây, Thiệu Thanh Viễn cho người đưa Tô Dực đến phòng khách nghỉ ngơi.
Ai biết sau khi Tô Dực ra khỏi cửa lại đụng phải Tống Nham, nhìn thấy khuôn mặt kia của Tống Nham, khiếp sợ xông lên, nâng mặt hắn liên tục hỏi thăm.
Đáng tiếc, Tống Nham bị dọa chạy mất.
Nơi này lại là nội viện, cho dù Tô Dực có sốt ruột hơn nữa, cũng không thể xông vào nội viện, chỉ có thể quay trở về tìm Thiệu Thanh viễn.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua Tống Nham, do dự một lát, mới nói: "Ta có thể nói mấy câu với hắn trước hay không."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Ta ở bên ngoài chờ nàng.”
Thiệu Âm cùng Thích ma ma cũng đi ra ngoài, vốn Thiệu Âm muốn ôm Trì Trì đi, tiểu tử kia vừa mới cùng mẫu thân đoàn tụ, nào chịu rời đi, xoay người chổng mông về phía bà nội của mình, hừ hừ giả chết.
Cố Vân Đông cười nói với Thiệu Âm: "Không có việc gì, cứ để thằng bé ở lại đây đi.”
Tiểu tử kia nhất thời cảm thấy mỹ mãn gật gật cái đầu nhỏ.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Cố Vân Đông mới kéo Tống Nham đang mờ mịt có chút không biết làm sao ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh.
Nhưng mà cô lại có chút khó có thể mở miệng, chần chờ một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Tống Nham, ngươi..."