Chương 1711: Bị đánh úp vào giữa đêm
Có một số việc nói đến liền đến, Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới, bọn họ vừa mới thảo luận ám vệ Lê quốc bên kia có hành động, đêm thứ ba trong huyện nha đã truyền đến tiếng đao kiếm.
Cố Vân Đông nghe tiếng đao kiếm mà bừng tỉnh, Thiệu Thanh Viễn đã rút kiếm ra đi ra ngoài.
Bên cạnh Trì Trì vẫn ngủ ngon, từ sau khi cô trở về, tiểu tử này ngủ không còn bám mông nữa, ngủ cũng rất an ổn, gần như đều là một giấc đến hừng đông, cũng không đái dầm.
Ngược lại Tống Nham, cuộc nói chuyện ngày đó cho dù không hoàn toàn hiểu rõ, chắc cũng hiểu một phần.
Cho nên hắn ngủ rất bất an, cau mày nho nhỏ, luôn trở mình.
Đợi đến khi tiếng động bên ngoài dần lớn lên, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhào vào trong ngực Cố Vân Đông: "Mẹ nuôi."
"Ta ở đây, không sợ ah, mẹ nuôi ở đây."
Cửa truyền đến rung động rất nhỏ, Cố Vân Đông lập tức đề phòng.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Thiệu Âm cùng Thích ma ma bọc gió lạnh tiến vào, Thiệu Âm ôm Trì Trì trên giường lên: "Thanh Viễn đưa ta tới đây, bảo chúng ta vào mật thất trốn.”
Hai người bọn họ ở ngay bên cạnh, cũng không ngủ.
Kỳ thật huyện nha bây giờ, ngoại trừ một ít người không có thân thủ ra, những người khác đều có võ nghệ.
Hai ngày nay, bọn họ đưa vợ chồng Đồng Thủy Đào sắp sinh đi, còn có Dư Vi Ninh đã khỏi hẳn, lúc trước ở trong cửa hàng Cố Ký hỗ trợ, hiện giờ dứt khoát ở lại hậu viện cửa hàng, Thái Việt trực tiếp ở trong huyện học, cũng hai ba ngày nay không trở về.
Vốn vợ chồng Cố Vân Đông muốn đưa Thiệu Âm và Thích ma ma đi, hai người đều không chịu nên an bài ở cách vách, tùy thời chuẩn bị trốn đi.
Cố Vân Đông lấy quần áo bọc lại cho hai đứa nhỏ, lập tức ôm Tống Nham, ba lớn hai nhỏ vào mật thất.
Bọn họ vừa mới vào mật thất không lâu thì có hai hắc y nhân tiến vào.
Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, hai người nhíu mày, sờ sờ giường một chút. Chăn vẫn còn ấm, vậy người mới đi được một lúc.
Không đợi bọn họ tìm kiếm, lại có hai người xông vào, giao thủ với hai hắc y nhân này.
Mà lúc này tiền đường hậu viện huyện nha, khắp nơi đều là tiếng đao kiếm.
Thiệu Thanh Viễn và Tần Văn Tranh Tô Dực đứng cùng một chỗ, bên cạnh có mấy ám vệ, sắc mặt căng thẳng.
Bọn họ đều đang xem tình hình chiến đấu, chẳng qua nhìn trong chốc lát, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nói: "Bọn hắn không xuống tay giết người.”
Cả hai bên đều bị thương, nhưng không có ai tử vong.
Hoặc là có chút băn khoăn, hoặc là... Không muốn náo loạn quá khó coi.
Tần Văn Tranh cười khẽ một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, cất cao giọng về phía những vị khách đột nhiên xông vào.
"Phiền các ngươi chuyển lời cho chủ tử mình, muốn gặp Tống Nham thì đi ra nói chuyện cho tốt. Vô duyên vô cớ động thủ đả thương người khác, quay đầu cũng đừng trách chúng ta đối với Tống Nham không khách khí.”
Hai bên đánh nhau đều không để ý tới hắn, không khí đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vang.
Hồi lâu, mọi người mới nghe được một tiếng 'Xuy', cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét: "Dừng tay.”
Đám hắc y nhân kia được huấn luyện kỹ càng, đồng loạt lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với người bên Thiệu Thanh Viễn.
Song phương đều ngừng lại, Thiệu Thanh Viễn nheo mắt nhìn thấy phía sau đám hắc y nhân kia có một nam tử cao lớn đi ra.
Dưới ánh trăng, sắc mặt nam tử tái nhợt, đường nét lại đặc biệt rõ ràng.
Đây là...
Tần Văn Tranh bên cạnh đồng tử co rụt lại, khẽ hô lên tiếng: "Lê Hoàng.”
Nam tử hơi kinh ngạc, nhìn Tần Văn Tranh một cái, cười nói: "Không nghĩ tới ngươi lại biết ta.”
Tần Văn Tranh tất nhiên biết, nhiều năm trước khi hắn đã đi du lịch khắp cả nước, đã từng vụng trộm đi Lê quốc. Lúc ấy Lê Hoàng mới chỉ là hoàng tử ngồi trên ngựa dạo phố, đầy trẻ trung hăng hái.
Bây giờ bảy tám năm trôi qua, người này đã là hoàng đế Lê quốc cao cao tại thượng.
Không ngờ, Lê Hoàng lại tự mình tới nơi này.
Nói như vậy, Tống Nham...
Tần Văn Tranh che giấu sóng gió trong lòng: "Lê Hoàng thật bản lĩnh, công khai lẻn vào Đại Tấn như vậy cũng không sợ bị chúng ta bắt?"
"Bắt? Chỉ bằng các ngươi?" Lê Hoàng cười nhạo: "Mấy chục vạn đại quân Lê quốc ta canh giữ bên ngoài biên cảnh, nếu ta xảy ra chuyện, ba ngày sau thiết kỵ sẽ san bằng phủ Lạc Châu của ngươi, sau đó chiếm được toàn bộ Đại Tấn.”
Tay Thiệu Thanh Viễn cầm kiếm cũng nhịn không được mà rục rịch, vị hoàng đế Lê quốc này rất cuồng vọng tự đại.
Tần Văn Tranh cũng cảm thấy đau rang: "Nếu Lê Hoàng rơi vào trong tay chúng ta, những binh lính kia cũng chỉ có thể bó tay chịu trói."
“Các ngươi cứ việc thử xem." Nam tử hồn nhiên không thèm để ý, giống như bọn họ nói muốn bắt hắn chỉ là nói chơi.
Tô Dực đại khái hiểu rõ tính tình Lê Hoàng, tiến đến bên cạnh hai người nói: "Ta nghe nói Lê Hoàng là người tàn nhẫn vô tình, không chỉ đối với người khác, đối với mình cũng vậy." Cho nên hắn rất hoài nghi, Lê Hoàng căn bản sẽ không để người ta bắt được.
Lê Hoàng vung tay lên: "Bớt nói nhảm, ta muốn gặp đứa nhỏ kia."
Hắn nhìn thẳng về phía Thiệu Thanh Viễn: "Đứa bé đâu? Nhìn thấy đứa trẻ, chúng ta có thể nói chuyện.”
Thiệu Thanh Viễn híp mắt, cùng Tần Văn Tranh liếc nhau một cái, cuối cùng xoay người đi đón người.
Chỉ chốc lát sau, hắn bế Tống Nham cùng Cố Vân Đông xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tống Nham đã hoàn toàn thanh tỉnh, trong sân lớn ánh đèn chiếu rọi khắp nơi như vậy, hắn có chút khẩn trương lui vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn.
Lê Hoàng nhìn thấy khuôn mặt Tống Nham, hô hấp mạnh mẽ nhừng lại, thần sắc trong nháy mắt biến hóa.
Chỉ là hắn rốt cuộc đã sớm luyện được hỉ nộ không hiện ra mặt, điều chỉnh tốt tâm tình, thu lại ánh mắt khát vọng.
Tần Văn Tranh một mực quan sát hắn, chỉ là khoảng cách quá xa, hắn cũng nhìn không rõ lắm.
Lúc này đứng ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Nham, cười nói với Lê Hoàng: "Hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện rồi chứ?”
Lê Hoàng nhìn chằm chằm tay hai người, con ngươi nheo lại, gắt gao khắc chế nắm đấm của mình.
Nhưng Tần Văn Tranh vẫn có một loại cảm giác bị mãnh thú theo dõi.
Đối đãi với Lê Hoàng, phải cẩn thận.
Tần Văn Tranh chắp tay hành lễ: "Tại hạ Tần Văn Tranh, là lại bộ thượng thư Đại Tấn, kiêm nhiệm sứ thần Đại Tấn, phụng ý đế hoàng Đại Tấn ta đến huyện Tĩnh Bình, cùng Lê Hoàng thương lượng vấn đề hai nước giao bang, Lê Hoàng đi bên này, mời?”
Tần Văn Tranh? Lê Hoàng đột nhiên nở nụ cười, gật đầu, tay áo vung lên: "Đi thôi, dẫn đường.”
Tần Văn Tranh vẻ mặt bất động thanh sắc buông lỏng, lập tức đi về phía đại sảnh.
Thiệu Thanh Viễn trả Tống Nham lại cho Cố Vân Đông: "Ta cũng đi theo xem một chút.”
“Nhớ cẩn thận, ta thấy Lê Hoàng kia không dễ ở chung."
Tần Văn Tranh bên này mang theo Thiệu Thanh Viễn cùng Tô Dực đi đại sảnh, Lê Hoàng thì mang theo năm sáu hắc y nhân cũng đi vào.
Chẳng qua trước khi hắn vào cửa, nhìn Tống Nham một cái, khóe miệng nhếch lên.
Cố Vân Đông vừa vặn nhìn chằm chằm hắn, thấy thế không khỏi nháy mắt, hoài nghi mình có thể xuất hiện ảo giác.
Đợi đến khi mọi người vào cửa, cô vội vàng ôm Tống Nham trở về phòng.
Ngay sau đó, bên ngoài phòng cô vây quanh một vòng hộ vệ.
Thiệu Âm và Thích ma ma đã ôm Trì Trì tỉnh lại từ trong mật thất đi ra, hai người khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi? Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy?”
“Không có việc gì, một số người bị thương, lúc này đều được mang xuống trị liệu băng bó. Mấy người tướng công đã cùng đối phương ngồi xuống nói chuyện, người tới là... Lê Hoàng."
Thiệu Âm và Thích ma ma đồng thời hít một hơi khí lạnh: "Hắn, hắn tự mình tới?" Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nham.
Thằng bé mím môi, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: "Mẹ nuôi, người kia là ai vậy?”
“Đó là hoàng đế Lê quốc.” Cố Vân Đông đặt thằng bé lên giường, ngồi xổm xuống hỏi: "A Nham, con cảm thấy người kia thế nào?”
Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Tống Nham lại không bài xích Lê Hoàng: "Rất, rất tuấn lãng, rất có khí thế, bộ dạng cũng đẹp, còn cười với con.”
Cố Vân Đông nghe vậy dừng một chút, nhất thời cũng không biết nên nói cho thằng bé biết thân phận người này như thế nào, chỉ là sờ sờ đầu hắn, nói: "Ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ chúng ta nói sau.”
Tống Nham gật gật đầu, Trì Trì mệt mỏi không chịu nổi lập tức nghiêng đầu, ngủ trong một giây.
Ba người thấy thế, bất đắc dĩ cười cười.
Các nàng lại không ngủ được, cũng không biết đàm phán đến khi nào.
Cố Vân Đông suy đoán thời gian không ngắn, nhưng cũng không nghĩ tới lại dài như vậy.
Đến hừng đông, đại sảnh vẫn không có ai đi ra.
Cố Vân Đông lo lắng, do dự đi tới, vừa mới đi tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Lê Hoàng gầm thét: "Thiệu Thanh Viễn, ngươi có tin ta lấy thủ cấp của ngươi luôn bây giờ không.”
Cố Vân Đông hoảng sợ, nhấc chân đi vào bên trong.
Ai biết bị hắc y nhân ngăn cản: "Phu nhân, kính xin dừng bước.”
Cố Vân Đông cười lạnh, vừa định lên tiếng, lại nhìn thấy Thiệu Văn bên cạnh đi tới, lắc đầu với cô, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, bên trong không có việc gì. Cả đêm nay, Lê Hoàng nói những lời này không biết mấy lần rồi."
Cố Vân Đông: "......"
Quả nhiên, tiếng nói bên trong lại thấp xuống.
Một lát sau, không biết như thế nào lại giơ cao, lần này là giọng của Tần Văn Tranh: "Lê Hoàng, ngươi đừng quá đáng."
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Văn, hắn ho nhẹ một tiếng: "Những lời này, Tần đại nhân cũng nói vài lần rồi.”
Cố Vân Đông còn chưa kịp cảm khái một chút, bên trong lại lần nữa truyền đến tiếng bàn ghế ngã xuống đất.
Sau đó chính là tiếng chén đĩa trà vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng đánh nhau rầm rầm.
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng hỏi Thiệu Văn: "Đây cũng là chuyện đã xảy ra mấy lần?”
Thiệu Văn gật đầu, lần đầu tiên bọn họ cũng khẩn trương chạy vào bên trong, thiếu chút nữa phát sinh cảnh máu chảy thành sông, không nghĩ tới rất nhanh đã bị đuổi ra ngoài.
Thêm vài lần, cũng chỉ có thể quen với điều đó.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, trách không được nói lâu như vậy cũng không tiến triển.
Cô mạnh mẽ hét lớn một tiếng: "Các ngươi không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Bàn ghế bên trong cái nào không dùng bạc? Bị vỡ bao nhiêu ta sẽ đưa hóa đơn cho các ngươi bồi thường.”