Chương 1712: Mắng thêm vài câu
Cố Vân Đông tức chết, không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, tùy tùy tiện phá hư đồ vật, có chút công đức không vậy?
Cố Vân Đông mắng xong, bên trong yên tĩnh trong chớp mắt.
Ngay sau đó truyền đến tiếng sặc, chỉ chốc lát sau lại có tiếng nói chuyện, chẳng qua lúc này động tĩnh nhỏ đi không ít, cũng không nghe được bọn họ nói cái gì.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, xoay người một lần nữa trở về hậu viện.
Ai biết đi chưa được mấy bước, lại nghe được tiếng hét lớn của Tần Văn Tranh: "Lê Hoàng, chuyện bồi thường không thể nói như vậy!"
Cố Vân Đông: "..." Quên đi, ầm ĩ đi, dù sao người bên trong đều là nhân vật ngoan độc, dù sao cũng có thể ầm ĩ ra kết quả.
Mắt thấy bên này trong thời gian ngắn không chấm dứt được, Cố Vân Đông chỉ có thể phân phó Thiệu Văn: "Đưa chút đồ ăn vào bên trong, người khác có thể không ăn, gia của ngươi không thể đói bụng.”
Thiệu Văn rũ mắt nghẹn cười, vội vàng gật gật đầu, đi vào phòng bếp tìm Cảnh bà tử.
Lúc Cố Vân Đông trở lại phòng, thấy Thiệu Âm và Thích ma ma đều ngáp, bộ dáng rất mệt mỏi.
Cô vội vàng đuổi hai người đi ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi trước.
Không chỉ bọn họ, tối hôm qua mọi người đều không nghỉ ngơi tốt, ngoại trừ Trì Trì ngủ đến mê man ra, ngay cả Tống Nham cũng chỉ ngủ được một chút.
Cô ôm người lên giường: "Bên kia còn chưa thương lượng ra kết quả, con ngủ trước, có chuyện gì ta sẽ gọi con.”
Tống Nham gật đầu, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Cố Vân Đông lại rất thanh tỉnh, ôm Trì Trì cũng đang rất tỉnh táo đi sắp xếp mọi chuyện.
Tối hôm qua tuy rằng không gây ra mạng người, nhưng người bị thương đúng là không ít, hôm trước Thiệu Toàn đã từ kinh thành trở về, y thuật của hắn tốt nhất trong bốn người, lúc này đang băng bó cho người ta.
Có mấy người bị thương khá nặng, Cố Vân Đông thấy vậy nhăn mày, mắng Lê Hoàng vài câu.
Trong viện cũng có rất nhiều vết máu, không ít tường viện bị phá hủy, trước tiên phải sửa sang lại đồ đạc, quay đầu còn phải tìm Mao Dũng đến sửa chữa lần nữa.
Tất cả đều là tiền.
Lại mắng Lê Hoàng vài câu.
Ngoài ra, đêm qua náo loạn động tĩnh rất lớn, không ít người đều nghe được động tĩnh. Như hôm nay trời vừa sáng, cả đám đều chạy đến cửa huyện nha điều tra.
Còn có người chạy đến Phạm phủ báo tin, lúc này đám người Phạm gia Thường gia đều mang theo hộ vệ gia đinh chạy tới bên này.
Cố Vân Đông chỉ có thể đi ra ngoài, nói là gặp phải mấy tên cướp không có mắt, hiện giờ người đã giải quyết xong, nói mọi người giải tán, không có gì quan trọng.
Nhưng mọi người quan tâm hỗ trợ như vậy, trong lòng cô vẫn rất ấm áp.
Cố Vân Đông giải quyết mọi chuyện xong, đại sảnh bên kia lại đàm luận đến chạng vạng, còn chưa đi ra.
Thiệu Âm và Thích ma ma đã ngủ no rồi, lúc này ngồi ở bên bàn ăn cơm, nhưng đều không có khẩu vị gì.
"Sao còn chưa nói xong? Đã gần một ngày một đêm rồi, cứ nói như vậy, cho dù thân thể chịu đựng được, cổ họng cũng chịu không nổi ah." Thiệu Âm liên tục ngước mắt nhìn về phía đại sảnh.
Cố Vân Đông rất đồng cảm, hơn nữa bọn họ nói một lúc lại ầm ĩ, cổ họng hét lớn như vậy, cảm giác muốn khan họng rồi.
Vì sức khỏe của bọn họ mà suy nghĩ, Cố Vân Đông vẫn cho người làm trà hoa kim ngân mát lạnh nhuận hầu bưng vào.
Cô không biết chính là, mấy người trong đại sảnh nhìn thấy nước trà này, thật lâu không mở miệng nói chuyện.
Mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Thiệu Thanh Viễn mới từ trong đại sảnh đi ra.
Cố Vân Đông vừa dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, lo lắng lại đây xem một chút, thấy bọn họ ai nấy đều một thân mệt mỏi, vội vàng nghênh đón.
Thiệu Thanh Viễn giữ chặt tay cô, cảm thấy tay có chút lạnh lẽo, khẽ nhíu mày: "Trễ như vậy sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay thời tiết lạnh, đừng để bị lạnh.”
Lê Hoàng đi ở phía sau, nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt, cười lạnh một tiếng: "Ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục.”
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn đỉnh đầu, trời đã tối.
Trời ban ngày ở đâu? Bọn họ là vợ chồng, nắm tay là đồi phong bại tục?
Mắt thấy Lê Hoàng vung tay áo rời đi, Cố Vân Đông tiến đến bên tai Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng hỏi: "Có phải hắn ghen tị với chúng ta không?”
Lê Hoàng: "..." Hắn nghe được.
Thiệu Thanh Viễn kéo tay cô tiến vào đại sảnh, quay đầu nói với Tần Văn Tranh: "Ta cùng Vân Đông nói chuyện, Lê Hoàng bên kia làm phiền ngươi hỗ trợ an bài.”
Trễ như vậy, mọi người một ngày một đêm không ngủ, lại cãi nhau lâu như vậy, miệng lưỡi đã sắp cứng lại, dù sao cũng phải nghỉ ngơi.
Tần Văn Tranh đột nhiên rất tán thành với câu nói kia của Lê Hoàng, đồi phong bại tục, hừ.
Mắt thấy mọi người đều đi rồi, Cố Vân Đông mới thấp giọng hỏi: "Mọi người ầm ĩ cái gì vậy?”
Thiệu Thanh Viễn bật cười: "Bước đầu đạt thành ý kiến thống nhất.”
“Vậy Lê Hoàng và Tống Nham..." Quan hệ gì?
Thiệu Thanh Viễn: "Phụ tử."
Quả nhiên.
Từ khi Cố Vân Đông nhìn thấy Lê Hoàng tự mình đến đây, ít nhiều đoán ra.
Tống Nham là hoàng tử Lê quốc.
“Vậy Lê Hoàng và Tô Du Nhi thì sao?”
"Lê Hoàng từ trước đến nay dã tâm bừng bừng, từ rất sớm đã mơ ước Đại Tấn." Nhất là sáu năm trước tiên hoàng ngu ngốc hoang đường, hoàn toàn không để ý giang sơn xã tắc, sống chết của dân chúng.
Sau khi Lê Hoàng đăng cơ, đã có chủ ý với Đại Tấn. Đáng tiếc mấy lần phái binh thăm dò, đều không thể thành công.
Hắn rất nhanh đã biết tiên hoàng tuy rằng ngu ngốc, nhưng hắn có một thái tử tốt, hết lần này tới lần khác quân đội biên cảnh vẫn được Thái tử âm thầm nắm giữ trong tay, hắn muốn thông qua biên cảnh tiến quân vào Đại Tấn có thể sẽ thành công nhưng tất nhiên sẽ hao phí rất nhiều thời gian, sức người sức của cũng không ít.
Lê Hoàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, vừa vặn sáu năm trước phủ Vĩnh Ninh gặp tai ương.
Quan trọng nhất là, Bạch Chi Ngôn cùng Lỗ vương lúc trước cũng đang rục rịch, muốn nhân cơ hội đoạt vị.
Việc này bị Lê Hoàng biết, Lê Hoàng cân nhắc khơi mào nội chiến Đại Tấn, tiêu hao quân đội Đại Tấn, sau đó nhân cơ hội đánh vào.
Hắn lặng lẽ lẻn vào Đại Tấn, hơn nữa mang theo người đi tới nơi phát sinh bạo loạn, phủ Khánh An.
Hắn thậm chí đã liên lạc với bọn cướp lúc đó, thiếu chút nữa, hắn có thể khơi mào cho nội loạn lớn hơn.
Đương nhiên, Lê Hoàng vừa rồi không nói với Tần Văn Tranh Thiệu Thanh Viễn như vậy, hắn chỉ nói vừa vặn đến Đại Tấn bái phỏng. Lời này vừa nghe đã thấy giả dối, người đứng đầu một nước đến bái phỏng, còn lặng yên chạy đến phủ thành bạo loạn sao?
Nhưng chuyện đã qua, hiện tại vạch trần ý đồ của hắn cũng không có tác dụng gì, bọn họ hiện giờ phải giải quyết việc cấp bách, chiến tranh hai nước.
"Sáu năm trước, Lê Hoàng vào phủ Khánh An, vốn tưởng rằng chuyện sẽ phát triển theo kế hoạch của hắn. Đáng tiếc, Lê Hoàng lúc trước cũng mới đăng cơ một hai năm, bên trong Lê quốc có rất nhiều nhân tố bất ổn, cũng có không ít người không phục hắn. Tin tức Lê Hoàng đến Đại Tấn không biết tại sao lại bị lộ ra ngoài, Lê quốc bên kia phái người đến ám sát hắn.”
Cố Vân Đông cho rằng tiếp theo là kịch bản máu chó mỹ nhân cứu anh hùng, khẳng định là Tô Du Nhi cứu Lê Hoàng, sau đó bọn họ qua lại.
Ai biết Thiệu Thanh Viễn lại liếc cô một cái, nói: "Đương nhiên không phải.”