Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1714 - Chương 1714. Huynh Muội Nhan Lâm Không Biết Ở Nơi Nào.

Chương 1714. Huynh muội Nhan Lâm không biết ở nơi nào. Chương 1714. Huynh muội Nhan Lâm không biết ở nơi nào.

Chương 1714: Huynh muội Nhan Lâm không biết ở nơi nào.

Tống Thuỵ Thư đưa Tống Nham rời khỏi hoàng cung, khi nàng ấy đi mang theo rất nhiều trang sức.

Nhưng lần đầu tiên nàng cầm đồ trang sức hoàng cung đã suýt chút nữa bị người khác phát hiện, chỉ có thể lấy đồ về rồi dùng một ít tiền đồng còn lại.

Đây cũng là nguyên nhân nàng dẫn theo Tống Nham, trên người có tiền nhưng không thể sử dụng.

Tống Thuỵ Thư đưa thằng bé tới thôn Phong Thu, đó là nơi gần Đại Tấn nhất, nhưng tiếc là không đợi tới khi nàng nghĩ được cách đi vào Đại tấn thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại một mình Tống Nham.

Toàn thôn Phong Thu bị sát hại, hộ vệ ngầm của Lê hoàng lục soát tìm Tống Nham ở khắp mọi ngóc ngách, phát hiện dưới viện chôn rất nhiều ngân lượng, nhưng tất cả đều có ấn ký hoàng thất.

Nói đến thôn Phong Thu, Cố Vân Đông lập tức nhíu mày: “Nói như vậy thì thật sự là Lê hoàng động thủ với thôn Phong Thu sao?”

“Phải.” Lê hoàng biết Tống Nham từng sống như vậy làm gì có chuyện không tức giận? Mà những người này có chết cũng không biết hối cải, nhục mạ Tống Nham là nghiệt chủng.

Đường đường là hoàng tử duy nhất của Lê quốc, vậy mà lại bị những người này nhục mạ? Tất nhiên Lê hoàng không thể nhịn được.

“Vậy, vậy chàng có từng hỏi huynh muội Nhan Lâm không?”

“Hỏi rồi.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Nàng yên tâm, huynh muội bọn họ không có ở thôn Phong Thu, cũng chẳng biết đi đâu. Lúc trước Lê hoàng biết được tin Tống Nham ở cùng chúng ta từ người dân thôn đó, chỉ tiếc bọn họ không tìm được tung tích. Bọn họ biết được không ít manh mối từ những thôn dân khác nhưng cuộc tìm kiếm vẫn có chút khó khăn.”

Cố Vân Đông cũng không biết phải đánh giá hành vi của Lê hoàng như nào mới phải, người dân thôn Phong Thu thật sự rất tệ.

Nhưng giết cả thôn không chớp mắt, trong đó vẫn còn mấy người vô tội, thủ đoạn này thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Chỉ là triều đại hiện nay, cái gì cũng liên quan tới cửu tộc, đối với chuyện một thôn nhỏ nhục mạ, ngược đãi hoàng tử thì không có gì to tát.

Cố Vân Đông đang trầm tư thì đột nhiên Thiệu Thanh Viễn kéo tay cô.

Cô ngẩn người, hơi ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Suy cho cùng Tống Nham cũng là hoàng tử, dù chúng ta muốn giữ thằng bé lại cũng không được.” Thằng bé còn là đứa con duy nhất của Lê hoàng.

Mà thân phận đã bại lộ, ở lại đây rất nguy hiểm.

Cố Vân Đông nhíu mày: “Nhưng cho dù có trở về thì thằng bé cũng không an toàn, hoàng cung đó là nơi ăn thịt người. Lúc trước Lê hoàng không bảo vệ được liệu bây giờ có thể chăng? Tô Du Nhi bị hại rồi, hắn đã tra được hung thủ chưa? Thay nàng ấy báo thù chưa?”

Thiệu Thanh Viễn khẽ ho: “Báo thù rồi, nàng có nhớ hai năm trước có tin hoàng hậu Lê quốc bị ám sát không?”

Cố Vân Đông: “…”

Cô trố mắt ra nhìn: “Chàng đừng nói với ta người đứng sau hạ độc Tô Du Nhi là hoàng hậu Lê quốc còn Lê hoàng sai người ám sát hoàng hậu nhé?”

“Chính là Lê hoàng, không chỉ có hoàng hậu, ngay cả mẫu tộc của nàng ta cũng không còn xuất hiện nữa.”

Trong lòng hậu cung triều đình Lê quốc đều rõ, bị trận lôi đình của Lê hoàng làm cho khiếp sợ không dám hé răng nửa lời.

Vì vậy, hoàng hậu Lê quốc mất cho đến nay vẫn chưa lập tân hậu kế vị, những đại thần đó cũng không dám ép hắn, sợ bản thân cũng rơi vào kết cục chết không được tử tế.

Thiệu Thanh Viễn: “Nói như thế nào nhỉ? Có lúc con người Lê hoàng làm việc rất tuyệt nhưng cũng rất tuỳ ý.”

Quả thực vậy.

“Lê hoàng nói rồi, lúc trước chưa xác định thân phận của Tô Du Nhi, bây giờ xác định rồi, khi về sẽ truy phong nàng ấy làm hoàng hậu. Còn thân phận của Tống Nham cũng sẽ cao thêm một bậc.”

Đối với Lê hoàng thì Tô Du Nhi là yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, chí ít thì hiện tại Tô Du Nhi vẫn nằm trọn trong trái tim hắn.

Còn sau đó thì chẳng ai biết, lòng người khó đoán, nhất là tâm tư của Lê hoàng.

Nhưng chắc chắn Tống Nham phải được đưa về Lê quốc.

“Vậy bọn chàng có dự định gì tiếp theo không?” Cố Vân Đông hỏi.

Đã thảo luận hết một ngày một đêm tuy vừa đánh vừa giết vừa chửi nhưng chí ít cũng cùng nhất trí một số mặt.

“Hai nước ngừng chiến, thiết lập bang giao, nếu Lê hoàng đã tới đây thì sẽ đích thân tới kinh thành giao hảo, ký kết hiệp ước quan hệ ngoại giao trao đổi qua lại. Dù sao cũng do hắn khơi mào chiến tranh, bây giờ Tống Nham lại đang trong tay chúng ta, ngay cả tính mạng của Tống Nham cũng là do chúng ta cứu, tất nhiên hắn sẽ phải đền bù thiệt hại, nên cảm ơn chúng ta.”

Còn về đền bù bao nhiêu thì không liên quan đến họ, bọn hắn sẽ tranh luận trên triều đình.

Cố Vân Đông hiểu ra: “Vậy khi nào bọn hắn khởi hành?”

“Nếu đã là đi thăm sứ thì không thể để Lê hoàng đi một mình. Hắn sẽ ở huyện Tĩnh Bình một thời gian, đợi sứ đoàn Lê quốc tới mới cùng đi tới kinh thành.”

Cố Vân Đông tròn mắt: “Hắn vẫn còn ở đây?” Không, cô từ chối.

Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Đương nhiên không phải ở đây, trạm dịch đã chuẩn bị xong, tới lúc đó không chỉ có Lê hoàng mà Tần Văn Tranh và Tô đại nhân đều ở đó.”

Cũng may lúc hắn vừa tới huyện Tĩnh Bình đã cho người tu sử trạm dịch.

Nếu không trạm dịch cũng rách nát chẳng khác huyện nha là mấy, chỉ sợ Lê hoàng chê cười Đại Tấn vừa nghèo nàn vừa không lễ phép.

MAyy dich

Cố Vân Đông nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Tuy là trạm dịch không xa nơi này là bao.

Thiệu Thanh Viễn cũng đã báo trước cho hắn: “Có điều Lê hoàng cũng nhắc tới, hắn muốn ở cùng Tống Nham nhiều hơn trong thời gian ở huyện Tĩnh Bình. Ta thấy như vậy cũng tốt, ít nhất là để bọn họ làm quen dần. Sau này Tống Nham tới Lê quốc chắc chắn phải tự mình làm quen với nơi xa lạ, nuôi dưỡng cảm tình với Lê hoàng nhiều một chút dù sao cũng tốt cho thằng bé.”

Còn những hộ vệ ngầm Lê hoàng đưa theo mặc dù họ đều trung thành với Lê hoàng. Nhưng bọn họ khó có thể xuất hiện trước mặt người khác, vậy thời gian này để bọn họ ở cùng với Tống Nham, cũng có thể dần tạo chút tình cảm. Sau này thằng bé có gặp hiểm nguy gì họ đều có thể vì những ân tình trước kia mà ra tay, nói không chừng có thể giúp được thằng bé.”

Cố Vân Đông gật đầu nhưng lại có vài phần không nỡ: “Đúng vậy, sau này thằng bé sẽ một thân một mình tới Lê quốc. Lê hoàng cũng sẽ không đồng ý cho người của chúng ta đi chăm sóc thằng bé.” Dù sao cũng là hai quốc gia khác nhau, Lê hoàng cũng phải đề phòng gian tế.

Tới lúc đó đừng nói là chăm sóc Tống Nham mà đến cái mạng nhỏ của mình cũng mất.

“Cho dù sau này Tống Nham gặp khó khăn gì cũng không thể tới Đại Tấn xin trợ giúp.” Cố Vân Đông đau nát tim gan, lần đầu tiên cô nhận nuôi một đứa trẻ thông minh đáng yêu như vậy lại chỉ có thể lực bất tòng tâm trơ mắt nhìn thằng bé rời khỏi mình: “Nếu có đại sứ quán thì tốt, tốt xấu gì cũng có một lối đi.”

“Đại sứ quán??” Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc: “Đó là cái gì?” Trạm dịch của sứ đoàn sao? Cái này thị trấn bọn họ có.

“Là…Đại sứ quán đó.” Cố Vân Đông chợt vỗ tay, mở to hai mắt: “Đúng rồi nha, nếu hai nước đã có quan hệ ngoại giao vậy cùng nhau xây dựng sứ quán cũng dễ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment