Chương 1715: Suy nghĩ của Tô Dực.
Cố Vân Đông lập tức giải thích ý nghĩa của Đại sứ quán: “Đại sứ quán phụ trách việc quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Ví dụ như đại sứ quán của Đại Tấn xây dựng ở kinh thành của Lê quốc, bên này chúng ta điều động quan viên thường trực ở Lê quốc. Tất nhiên chúng ta không quan tâm tới toàn bộ chuyện nội bộ của Lê quốc. Nhưng nếu con dân Đại Tấn ở Lê quốc gặp vấn đề gì có thể trực tiếp tới Đại sứ quán nhờ giúp đỡ.”
“Tất nhiên đây là đối với quốc gia chúng ta. Còn mục đích chính là đẩy mạnh kinh tế hai nước, văn hoá giáo dục và còn rất nhiều phương diện khác.”
Còn rất nhiều điều về Đại sứ quán mà Cố Vân Đông không nắm rõ, chỉ có thể nói ra những gì mình hiểu được.
Còn Đại sứ quán ở đây có tác dụng nào khác tới lúc đó bọn họ có thể từ từ thương lượng.
Thiệu Thanh Viễn có chút đăm chiêu, tuy nhìn vào tình hình hiện nay việc này khó có thể thực thi, nhưng ai mà biết được?
Hắn còn chưa kịp mở miệng, vừa hay Tô Dực đi tới bên này, đúng lúc nghe được lời Cố Vân Đông nói, lập tức kích động bước tới.
“Chủ ý hay, tới lúc đó ta sẽ tấu với hoàng thượng trực tiếp trú lại đại sứ quán Lê quốc. Như vậy ta và A Nham có thể ở gần nhau, cũng có thể chăm sóc thằng bé.”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn Tô Dực bất ngờ hưng phấn, sờ cằm suy nghĩ, Tô Dực thật sự là ứng cử viên sáng giá.
Cô vốn chỉ có suy nghĩ như vậy nhưng chắc chắn hoàng thượng sẽ không đồng ý.
Huống hồ bọn họ còn phải cải cách phát triển huyện Tĩnh Bình.
Thiệu Thanh Viễn chỉ để chuyện này trong lòng, sau này sẽ bàn bạc thật kỹ với Tần Văn Tranh, hắn nhìn về phía Tô Dực: “Sao ngài lại tới đây?”
“À, vừa nãy tranh luận ta làm rơi đồ ở đây nên tới tìm thử.”
Tô Dực chỉ vào phía sau hai người, quả nhiên thấy một cái túi rơi trên đất.
Hắn cũng không ở lại lâu, nhặt đồ rồi quay về nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng hắn, rất kinh ngạc: “Tô đại nhân cũng động thủ sao.”
Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ: “Không còn cách nào khác, lúc nói đến Tô Du Nhi thì Tô đại nhân quá kích động quên cả thân phận của đối phương, còn muốn tính số với Lê hoàng, bị hộ vệ của Lê hoàng ngăn lại, chắc lúc túi tiền bị rơi lúc đó.”
Đối phương là Lê hoàng, nhưng Tô Du Nhi là nữ nhi bảo bối của Tô gia, Tô Dực vừa nghe thấy ngày ngày Tô Du Nhi phải chịu nguy hiểm như vậy sao có thể không đau lòng, không tức giận chứ.
Cũng may lúc bọn họ nói chuyện hở ra là mắng chửi lại còn luôn muốn động thủ, nên hành vi của Tô Dực không được tính là quá mức bất kính.
Cố Vân Đông hiểu ra, tính ra thì Tô Dực là anh vợ của Lê hoàng đó chứ.
Hai người vừa nói vừa đi về phòng.
Bấy giờ đã khuya, thật ra cả hai người bọn họ đều đã một ngày một đêm không ngủ, thật sự rất mệt, nghỉ ngơi đã có chuyện gì để mai rồi nói tiếp.
Song điều Cố Vân Đông không ngờ tới là hôm sau trời vừa sáng bọn họ đã bị gõ cửa phòng.
Cô khó chịu ngồi dậy, xem thử sắc trời bên ngoài.
“Ai đó?”
MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn đã không ở bên cạnh, chắc đã đi làm việc, hắn bận hơn cô rất nhiều, mấy ngày nay cũng gầy đi không ít.
Ngoài cửa nghe thấy tiếng Hồng Diệp giọng nói: “Phu nhân, là, là ta.”
Cố Vân Đông nhìn hai đứa con trai ngủ bên cạnh, vò đầu bứt tóc ra mở cửa.
“Mới sáng sớm có chuyện gì vậy?”
Hồng Diệp cũng biết bây giờ làm phiền giấc ngủ của phu nhân là không tốt, nhưng nàng thật sự đã hết cách.
Hồng Diệp nhỏ giọng nói: “Phu nhân, vị Lê hoàng đó nói, nói muốn gặp Tống tiểu công tử.”
“Không thể muộn chút sao?” Không phải hắn cũng hai ngày không ngủ rồi sao? Còn dậy sớm như vậy, thần kinh à?
Hồng Diệp nhăn nhó: “Lê hoàng nói, chúng ta không cho hắn gặp hắn sẽ tự xông vào.”
Đối phương thân phận cao quý, không nói tới bọn họ mà ngay cả Tần Văn Tranh cũng không cản được.
Bên Thiệu Võ đang trấn tĩnh hắn, còn Hồng Diệp tranh thủ chạy tới báo tin.
Cố Vân Đông cười khẩy: “Bây giờ đã vội rồi, nếu không phải hắn để lại mối hoạ thì sao lại thất lạc con trai mình chứ? Phiền chết đi được.”
Cô nói với Hồng Diệp: “Ngươi đi nói với hắn, hai ngày nay Tống Nham rất hoảng sợ tới khuya hôm qua mới ngủ, bây giờ vẫn chưa tỉnh, trẻ con ngủ ít sau này không cao được. Còn nữa, bọn ta vẫn chưa kịp nói với Tống Nham về mối quan hệ cha con của hai người bọn họ, lát nữa thằng bé tỉnh dậy sẽ nói với nó, kêu hắn đợi đó đi…”
Hồng Diệp vội đáp lời: “Vâng, nô tì đi ngay.”
Hồng Diệp xoay người bước đi, Cố Vân Đông cũng hết buồn ngủ, lập tức đi rửa mặt.
Lúc quay về phòng thì hai đứa nhỏ đã tỉnh.
Bọn chúng vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nằm trên giường thì thầm nói chuyện.
Thực tế Tống Nham với Trì Trì vẫn tách ngủ riêng, cũng bởi vì an toàn nên mấy ngày này mới để bọn chúng ngủ cùng, cả hai đứa trẻ đều chưa trải qua cảnh có bạn cùng lứa cùng nhau thức dậy, mấy ngày này đều rất mới mẻ, tỉnh rồi cũng không dậy, cũng không biết nói với nhau cái gì, dù sao thì khi Cố Vân Đông tới gần nghe chẳng hiểu gì.
Cô chỉnh lại tóc tai y phục rồi qua đó bế cả hai đứa dậy.
“Nào, mặc quần áo trước đã, sáng nay muốn ăn gì nào?”
Trì Trì nói đầu tiên: “Bánh bao lớn.”
Tống Nham lớn tiếng học theo cậu nhóc: “Mì sợi lớn.”
Hai đứa nhóc nói xong nhìn nhau sau đó khanh khách cười.
Cố Vân Đông “…” Được rồi, các con nói là được.
Cố Vân Đông mặc quần áo cho hai đứa nhỏ rồi nắm tay bọn chúng dẫn tới phòng khách.
Mặc dù biết Lê hoàng đang đợi nhưng cô không lo lắng, trẻ con ăn cơm sao có thể vội, nếu nghẹn thì sao?
Ăn xong cô lại đưa hai đứa tới phòng chơi, Trì Trì vui vẻ chạy tới bên cầu trượt.
Tống Nham vội vã đuổi theo, hai đứa trẻ chơi được hai ba lượt Cố Vân Đông mới bình thản gọi Tống Nham lại.
Đứa trẻ cười trông cực kỳ xán lạn, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Cố Vân Đông lấy khăn lau cho thằng bé, hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Thằng bé lập tức lắc đầu, chơi vui sao mệt được?
Cố Vân Đông ngồi lên ghế nhỏ bên cạnh, kéo thằng bé tới ngồi trước mặt: “Vậy mẹ nuôi nói chuyện với con có được không?”
Tống Nham ngẩn ra, gật đầu lưỡng lự: “Vâng.”
Cố Vân Đông biết thằng bé có thể cảm nhận được điều gì đó, nhưng không thể trốn tránh mãi được, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.
Cô vừa nhìn Trì Trì đang đá bóng vừa nói: “Con có còn nhớ đêm đó nhìn thấy người đàn ông nọ không? Con nói hắn cười với con đó.”
Tống Nham gật đầu: “Con nhớ.”
“Hắn…hắn là cha con.”
Tống Nham tròn xoe mắt nhìn: “Mẹ nuôi, người nói gì vậy?”
Cố Vân Đông đưa tay xoa đầu thằng bé: “Con không nghe nhầm đâu, hắn thật sự là cha ruột của con. Không chỉ có vậy, hắn còn là hoàng đế Lê quốc, còn con là hoàng tử của Lê quốc.”
Cố Vân Đông không định gạt thằng bé, tuy Tống Nham còn nhỏ nhưng đã biết đọc vỡ lòng, lại còn trải qua nhiều chuyện hơn những đứa trẻ vô tri cùng tuổi.