Chương 1716: Thằng bé không muốn một mình.
Cố Vân Đông cũng không dấu Tống Nham chuyện của Lê hoàng và Tô Du Nhi.
Cô không muốn thằng bé không có sự chuẩn bị, sau này chuyện thằng bé phải đối mặt phức tạp hơn Trì Trì nhà bọn họ rất nhiều. Càng biết sớm càng có thể bảo vệ bản thân tốt hơn.
Trong chốc lát tiếp nhận nhiều thông tin như vậy Tống Nham khó có thể tiêu hoá hết.
Mấy ngày trước thằng bé vừa mới biết mình có đại cữu, nhà ngoại ở kinh thành làm quan lớn.
Bây giờ mẹ nuôi lại nói với thằng bé rằng cha nó là hoàng đế còn nó là hoàng tử sao??
Mà người mẹ trong trí nhớ của thằng bé lại không phải mẹ ruột.
Hai mắt Tống Nham mù mịt, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông: “Vậy, vậy có phải con sẽ phải đi cùng cha ruột không?”
Cố Vân Đông gật đầu nhẹ: “Hắn phải đưa con tới Lê quốc.”
Nhất thời Tống Nham không biết phải làm như thế nào, vất vả lắm thằng bé mới tới được Đại Tấn vậy mà lại phải quay về Lê quốc rồi sao?
“Con không thể ở lại với cha mẹ nuôi sao? Con không muốn một mình, con sợ.” Thằng nhỏ hoảng hốt, hai mắt cũng đỏ au.
Có đôi khi đã hưởng thụ sự ấm áp sẽ thật khó để rời xa.
“Sau này con một mình, phải làm sao đây?”
Cố Vân Đông ôm thân hình nho nhỏ của thằng bé, cười nói: “Cái gì mà phải làm sao chứ? Con vẫn là con của bọn ta. Tuy Tống Thuỵ Thư không phải mẹ ruột của con nhưng tình yêu thương của nàng ấy đối với con cũng không phải giả đúng không? Mẹ ruột của con cũng rất yêu thương con, nàng đã rất cố gắng để bảo vệ sự an toàn của con. Con cũng gặp được đại cữu của con rồi đúng chứ? Hắn còn nói chuyện với con, con có thể cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình đúng không?”
Tống Nham gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
“Vì vậy, bây giờ con đã có nhiều hơn một người cha. Tuy ta không hiểu rõ cha của con nhưng hắn cũng rất quan tâm con. Con xem, có biết bao nhiêu người thương con như vậy con sẽ không cô đơn. Sau này bọn ta có thể tới thăm con, con nhớ bọn ta thì hãy viết thư. Tất cả bọn ta đều là chỗ dựa vững chắc của con, con không một mình.”
Tống Nham suy nghĩ, đúng vậy, trước kia ở thôn Phong Thu bên cạnh chỉ có con mèo A Hoa làm bạn.
Dường như cả thế giới chỉ chừa lại mình hắn, không ai quan tâm, không ai nhớ tới, chết lúc nào không ai hay biết.
Bây giờ hắn có cha mẹ nuôi có đệ đệ Trì Trì, còn những người chưa từng gặp mặt nhưng đại cữu nói chắc chắn ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng rất thương nhớ hắn. Còn có…người cha rất anh tuấn lại còn cười với hắn.
Cố Vân Đông vỗ về thằng bé: “Cha ruột con vẫn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, con ở cùng hắn xem sao. Nếu hắn đối tốt với con thì bọn ta cũng có thể yên tâm, còn nếu không tốt thì chúng ta không cần hắn nữa.”
MAyy dich
“Hả? Không cần nữa sao?” Tống Nham tròn mắt: “Có thể không? Thế ông ấy sẽ rất buồn.”
Cố Vân Đông phì cười: “Con mềm lòng như vậy sau này biết phải làm sao?”
Tuy là nói như vậy nhưng Cố Vân Đông thấy thằng bé cũng không ghét bỏ Lê hoàng cho lắm, mà có chút hiếu kỳ với Lê hoàng, ít nhiều trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Cô lại chuyển đề tài nói chuyện khác với Tống Nha, cho tới khi Trì Trì mất kiên nhẫn lôi Tống Nham đi chỗ khác chơi Cố Vân Đông mới đứng dậy đi ra cửa, nói với Hồng Diệp đang vội vã sắp bốc khói trên đầu: “Sao vậy? Hắn lại thúc dục sao?”
Hồng Diệp gượng cười: “Không thúc dục, chỉ…bóp vỡ chén trà thôi.”
Cố Vân Đông “…” Mẹ nó, lại nữa, đền, nhất định phải đền.
Hồng Diệp khẽ nói: “Vốn dĩ Tần đại nhân muốn đi vào nói chuyện với Lê hoàng thấy hắn có bộ dạng như vậy thì chuyển hướng đi ra ngoài.”
Thật ra không chỉ có Tần đại nhân mà Tô đại nhân cũng như vậy.
Tô đại nhân rất muốn biết chuyện hồi Tô Du Nhi ở Lê quốc, hôm qua không hỏi được nhiều, hôm nay hắn thấy Lê hoàng ngồi một mình ở đình nghỉ mát đã muốn tới tâm sự.
Nhưng thấy thái độ lạnh lùng bức người của Lê hoàng nên không đi vào, bộ dạng dơ tay lên bóp nát chén trà, Tô Dực ngửa mắt nhìn trời, sau đó xoay người đi tìm Tần đại nhân.
Hồng Diệp thấy đại nhân nhà mình có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ sai người bưng trà cho Lê hoàng cũng không bước tới đình nghỉ mát.
Cố Vân Đông cực kỳ nghi ngờ Lê hoàng có khuynh hướng bạo lực, cô lại quay về phòng chơi sai Thích ma ma và Hồng Diệp đưa hai đứa nhỏ đi tắm, tránh mồ hôi nhễ nhại dễ bị phong hàn.
Tiện thể cô lấy giấy bút liệt kê hoá đơn, toàn bộ chén đĩa mấy ngày trước bọn họ bị tổn thất còn những xà ngang trên tường hôm đó bọn họ đánh nhau trong viện cũng phải bồi thường.
Tới lúc cô viết sắp xong thì Trì Trì và Tống Nham cũng đã thay quần áo xong xuôi bước ra.
Cố Vân Đông nắm tay hai đứa đi về phía đình nghỉ mát.
Tống Nham ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ nuôi, có phải chúng ta đi gặp ông ấy không?”
“Ừ, không sợ, có bọn ta đây rồi.”
Tất nhiên Tống Nham không sợ, thằng bé hít sâu một hơi đi một cách hiên ngang khí thế.
“Choang” một tiếng, Lê hoàng đã đập nát chén trà thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy vài bóng người đi tới bên này.
Hắn buông mảnh sứ trong tay ra, vội vàng đứng dậy.
Vốn muốn hỏi tội Cố Vân Đông nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và quần áo tươm tất của Tống Nham Lê hoàng đột nhiên nghĩ…bỏ đi, thấy nàng ta chăm sóc con trai mình rất tốt nên sẽ miễn cho nàng tội chậm trễ bất kính.
Lê hoàng khịt mũi, nhìn về phía Tống Nham đang đi tới.
“A Nham đó sao?”
Vốn dĩ tên của Tống Nham không phải tên này nhưng tên mụ quả thực là A Nham, đó là do Tô Du Nhi đặt.
Tống Nham ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn chắn trước mặt, trong lòng lo sợ, nhưng nét mặt lại dấy lên sự tò mò.
Lê hoàng đột nhiên khom người, một tay bế Tống Nham lên.
Tống Nham sợ hãi kêu lên, Trì Trì đứng bên cạnh Cố Vân Đông giận giữ, bổ nhào tới ghì chặt lấy chân hắn: “Bỏ ca ca ra.”
“Chà” Lê hoàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ, thật ra hắn không kiên nhẫn với đứa nhỏ này cho lắm.
Nhưng đứa nhỏ này rất quan tâm Tống Nham, còn coi như bằng hữu duy nhất, lại cũng là con của Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, vì vậy hắn không thể đá bay ngay tại chỗ nhưng cúi đầu nói nhỏ: “Ta là cha của A Nham, cũng không phải người xấu, ta ôm thằng bé là điều hiển nhiên.”
Trì Trì nhíu mày: “Cha của Tống Nham ca ca sao?”
“Phải đó.”
Trì Trì đành nhìn sang Cố Vân Đông, thấy mẹ gật đầu cuối cùng cũng tin.
Lúc này cậu nhóc mới buông đôi tay nhỏ nhắn: “Ngài không nói sớm làm ta mệt chết đi được.”
Mới ban nãy cậu nhóc dùng hết sức mình muốn bẻ gãy chân hắn tuy không thành công nhưng chắc chắn hắn cũng thấy rất đau, thật ngại quá.
Trì Trì là đứa trẻ biết sai sẽ sửa, lập tức nói cực kỳ thành khẩn với Lê hoàng: “Xin lỗi, cha.”
“Phụt…” Cố Vân Đông bị sặc nước miếng.
Lê hoàng khó tránh khỏi ngạc nhiên nhìn về phía đứa nhỏ.