Chương 1717: Sao, sợ rồi à.
Chỉ là, khá bất ngờ, nhận con trai lại còn mua một tặng một? Lê hoàng cúi đầu nhìn thằng nhóc dưới chân đang hoài nghi có phải bản thân làm sai điều gì chăng.
Tống Nham cũng hoảng hốt, thằng bé còn chưa nhận cha mà Trì Trì đã nhận rồi?
Thằng bé nhìn Trì Trì, lại quay đầu nhìn Lê hoàng, bởi quá bất ngờ mà bản thân còn chưa cùng vẫy khỏi vòng tay Lê hoàng mà chỉ ngây người ra như vậy.
Lúc lâu sau thằng bé mới nhỏ giọng nói: “Trì Trì, sao đệ lại gọi là…cha?”
Trì Trì nghi hoặc: “Ca ca gọi cha đệ là cha vậy đương nhiên đệ cũng gọi cha ca ca là cha.”
Cậu nhóc cứ cha qua cha lại khiến ba người có mặt tại đây đều cảm thấy nhức óc.
Lê hoàng nhìn Cố Vân Đông với vẻ mặt ‘Có phải con trai ngươi bị ngốc không’.
Hắn đang định châm chọc thì không ngờ đứa con trong lòng lại bừng tỉnh ra: “Đúng nha, đệ nói rất có lý. Vậy đi, chúng ta đều có hai người cha, rất công bằng.”
Công bằng…cái con khỉ.
Lê hoàng không dám tin nhìn đứa con của mình, dường như Tống Nham cảm nhận được ánh mắt cực kỳ mạnh mẽ của Lê hoàng nên cuối cùng cũng phản ứng lại, hơi căng thẳng quay đầu lại, vừa hay nhìn trúng ánh mắt của hắn.
Thằng bé lập tức gì chặt cơ thể: “Con, không phải con nói sai gì rồi chứ ạ?”
“Sao con lại lừa đứa trẻ mới hơn hai tuổi chứ?” Con là hoàng tử Lê quốc, là con trai của hắn.
Tống Nham thoáng lộ ra vẻ bối rối trên khuôn mặt, Trì Trì lại đâm qua đó, tiếp tục hung hăng ôm chân Lê hoàng la lớn: “Dù ngài là cha của bọn ta thì ngài cũng không được mắng Tống Nham ca ca, nếu không, nếu không ta sẽ chặt đứt chân ngài.”
Ai là cha của các ngươi, không được tự ý làm chủ nhá nhá nhá.
Lê hoàng muốn hộc máu, lại cúi đầu xuống.
Trì Trì lẩm bẩm: “Sao, sợ rồi hả?”
Lê hoàng không nhịn được nữa, hắn nhìn về phía Cố Vân Đông: “Còn không mau ôm nó đi?”
Cố Vân Đông khổ sở nhịn cười, nhưng có một cái sai cần sửa lại.
Cô ho nhẹ một tiếng, kéo Trì Trì quay lại, nhẹ nhàng nói: “Cha của Tống Nham ca ca không phải cha của con, các con không giống nhau. Tống Nham ca ca nhận cha mẹ làm cha mẹ nuôi cho nên mới gọi bọn ta như vậy. Nhưng con không nhận cha của thằng bé làm cha nên sau này không được ăn nói lung tung, biết chưa?”
Lê hoàng cười khẩy: “Con trai ngươi còn nhỏ như vậy, ngươi nói nó hiểu được sao?”
Cố Vân Đông không thèm để ý tới hắn, chỉ nghĩ tới sau này Tống Nham phải sống chung với kẻ có tính khí như vậy nên vẫn nhịn nói thêm vài câu: “Mặc kệ thằng bé nhỏ hay lớn, có nghe hiểu hay không, nên nói thì phải nói. Tiểu hài tử không thông minh bằng chúng ta, một lần không hiểu thì nói thêm nhiều lần ắt sẽ hiểu.”
MAyy dich
Lê hoàng nhíu mày, không thích cô giảng dạy mình như vậy.
Cố Vân Đông lập tức mở miệng: “Nếu ngài không nói chuyện tử tế thì đứa nhỏ sẽ không thích nói chuyện với ngài, tất nhiên tình cảm sẽ xa lánh. Thực ra không chỉ có đứa nhỏ mà người lớn cũng vậy.”
Lê hoàng là một người thông minh, lập tức biết cô đang ám chỉ tới Tô Du Nhi.
Phải rồi, Tô Du Nhi bị hại, trách nhiệm của hắn cũng rất lớn.
Thậm chí cho tới tận lúc nàng ấy chết hắn mới biết được hồi đó nàng ấy vẫn luôn e sợ đề phòng hắn. Nếu ngay từ đầu bọn họ đã thấu hiểu nhau cho dù không hoàn toàn mở lòng thì có phải Tô Du Nhi sẽ tin tưởng và dựa vào hắn rồi không. Không tới nỗi phải giao phó đứa con của mình cho một nha hoàn hoàn toàn không quen thuộc Lê quốc?
Thực ra Tô Du Nhi chết đi cũng khiến Lê hoàng chịu đả kích rất lớn.
Nghĩ tới Tô Du Nhi, Lê hoàng không tự chủ được mà nhìn về phía Tống Nham.
Cũng là giờ phút này mới phát hiện ra cơ thể Tống Nham gồng cứng, vẫn cứ hơi ngửa ra sau, có ý muốn cách xa hắn.
Loại tình huống này hình như bắt đầu khi hắn nói thằng nhóc lừa gạt trẻ con.
Lê hoàng nhíu mày, hắn cho rằng Tống Nham quá yếu đuối, nam tử hán sao có thể chỉ vì một câu nói mà không chịu nổi chứ? Vậy là quá yếu đuổi rồi, hoàn toàn không giống hắn.
Tuy trong lòng chán ghét nhưng hắn không thể không dịu dàng nói: “A Nham, vừa rồi con cũng nghe thấy mẹ nuôi của con nói rồi đó, con nghe có hiểu không?”
Câu hỏi này suýt chút nữa khiến Lê hoàng líu lưỡi.
Nếu dựa vào tình hình của hắn khi xưa thì đã trực tiếp quát thằng bé nghe có hiểu không chứ làm gì có chuyện ăn nói nhỏ nhẹ như vậy?
Không được, sau này phải dạy dỗ thằng bé thật tốt để nó biết thế nào là nam tử hán.
Cố Vân Đông nhướn mi, được lắm được lắm, trẻ nhỏ dễ dạy.
Thực ra Cố Vân Đông cũng không muốn chỉ trích cách dạy dỗ của Lê hoàng, dù sao Tống Nham cũng là hoàng tử, sau này trách nhiệm to lớn, tất nhiên cách giáo dục cũng không giống người thường.
Nhưng hiện tại hắn vừa mới nhận Lê hoàng, mà những chuyện trong quá khứ đã khiến thằng bé trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Ít nhất phải để thằng bé sống chung với Lê hoàng rồi hẵng nói đến những chuyện khác.
Nếu không sau này thằng nhỏ sẽ rất khó sống.
Tống Nham cảm nhận được thiện ý của Lê hoàng, cuối cùng cơ thể cũng thả lỏng, thằng bé gật đầu thật mạnh: “Con, con hiểu rồi.”
Trì Trì cũng chịu không kém cạnh, lập tức nhấc tay: “Ta cực kỳ hiểu rồi.”
Lê hoàng không thèm để ý tới nhóc con, bởi do cậu nhóc khơi mào câu chuyện.
Hắn cười với Tống Nham: “Vậy con đã biết ta là cha con rồi vậy có phải nên gọi ta một tiếng không?”
Tống Nham ngẩn ra, mở miệng, khe khẽ nói: “…Cha.”
Lê hoàng không hài lòng, quá bé, chẳng khác nào tiếng muỗi. Hắn lập tức nhăn mặt, mà nghĩ đến những ngày qua hắn lại nhụt chí.
Bỏ đi, đợi sau khi trở về sẽ tìm phu tử dạy dỗ thằng bé thật tốt vậy.
Cố Vân Đông thấy lần đầu tiên bọn họ nói chuyện như vậy cũng coi như là hoà hợp, cũng biết bọn họ cần không gian riêng.
Bởi vậy cô nói khẽ với Tống Nham hai câu rồi đưa Trì Trì rời đi.
Thật ra Tống Nam có chút lo lắng. Lê hoàng rất giàu có và quyền lực, dù sao cũng là tới gặp con trai nên đã đưa quà gặp mặt. Tống Nham là đứa trẻ ngoan biết có qua có lại, lập tức đưa thứ mình thích nhất do Cố Vân Đông làm riêng cho Lê hoàng.
Huống chi thứ này rất độc đáo, lúc đầu Lê hoàng không ngờ tới, cho rằng đứa nhỏ đưa đồ vật rất ngây thơ cho nên miễn cưỡng nhận lấy rồi khen vài câu.
Không ngờ người phụ nữ Cố Vân Đông dạy con không tốt kia, tâm tự lại rất ngay thẳng.
Sau khi ráp tấm hình này lại lại là dáng ngủ khả ái đáng yêu của Tống Nam, thực sự rất…rất khá.
Tống Nham thấy hắn thích thú lòng thầm thở dài.
Sau đó yên vị ngồi ở đình nghỉ mát, đặt trò xếp hình ở trước mặt: “Người, người có muốn thử không, chơi vui lắm, con, con dạy người…”
Lê hoàng nhướn mày: “Con dạy ta sao?”
“Vâng, thực ra trò chơi xếp hình này có quy luật, người xem miếng này phần rìa đều trơn nhẵn, vậy chắc chắn nó sẽ ở ngoài cùng.” Nói đến những thứ bản thân am hiểu, dường như Tống Nham sẽ trở nên sống động.
Lê hoàng hơi bất ngờ, thấy tinh thần thằng bé hăng hái lên bội phần cuối cùng đã chơi với thằng bé cả buổi chiều.