Chương 1718: Tống Thuỵ Quân tìm tới rồi.
Cố Vân Đông nghe thấy tin này, thì rất bối rối
Một lúc lâu sau mới nói: “Không ngờ Lê hoàng vẫn chưa hết tính trẻ con như vậy.”
Thiệu Thanh Viễn bên cạnh cũng buồn cười: “Nói không chừng sau này trò ghép hình lại nổi danh khắp Lê quốc.”
Dù sao cũng là trò chơi mà hoàng đế và hoàng tử đã chơi vậy chắc chắn nó sẽ cực kỳ có tính thị trường.
Những ngày sau đó Tống Nham đã lấy ra toàn bộ những tập trò ghép hình của mình, có hình của thằng bé và Trì Trì, có phong cảnh ngẫu nhiên, còn có cả dáng vẻ thằng bé khi cười, khi ăn, hầu như đều đem ra chơi cùng Lê hoàng.
Lê hoàng: “…” không thể quan tâm đến những thứ khác sao?
Nhưng thấy thằng bé càng ngày càng vui vẻ thoải mái, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bỏ đi, tạm thời làm chút chuyện cho thằng bé vui, đợi tới khi trở về Lê quốc thằng bé sẽ không được tự do như vậy nữa, chỉ e phải đặt những thứ này ở nhà kho.
Tình cảm cha con cũng càng trở nên ấm áp, còn Trì Trì hai ngày liên tiếp tìm Tống Nham khắp nhà để đi chơi mà không thấy đâu sau đó cũng bỏ cuộc.
Cố Vân Đông biết tình cảm hai đứa trẻ giờ như thế nào, sợ sau này Trì Trì sẽ thấy buồn khi Tống Nham rời đi.
Vì thế nên đã nói chuyện Tống Nham sẽ rời đi trước thời hạn.
Trì Trì nghe như sét đánh ngang tai, cả người buồn rượi.
Sau đó thằng bé bắt đầu đề phòng Lê hoàng như đối mặt với kẻ thù.
Sau ngày đó, Tống Nham đi đâu cậu bé sẽ đi theo đó, khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm nhưng lại cố làm ra vẻ nghiêm trọng, hung dữ.
Khóe miệng Lê hoàng giật giật, nếu không phải thấy Tống Nham quan tâm cậu nhóc thì hắn đã tống cậu bé đi ra ngoài từ lâu.
Nhưng hai ngày qua hắn hơi với Tống Nham đã rất mệt mỏi nên để thằng nhóc nghịch ngợm này đi theo cũng không vấn đề gì.
Chỉ là hai đứa nhỏ nói chuyện gì hắn không hiểu, giống như nghe kinh, cũng không biết bọn chúng giao tiếp kiểu gì.
Cố Vân Đông không ngăn cản, hai đứa con có thể sống cùng nhau là tốt rồi. Sau này Tống Nham sẽ phải về Lê quốc, cũng không biết bao giờ mới gặp lại.
Thấy phía Lê hoàng yên ổn rồi, cuối cùng Cố Vân Đông cũng đã có thời gian đi thăm phân xưởng Cố gia.
MAyy dich
Từ lúc cô trở về huyện Tĩnh Bình đã không thể ra khỏi cửa, bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm mà cô cũng chưa rảnh tay.
Cuối cùng bây giờ cũng có thể ra ngoài xem thử, lần trước ở phủ Khánh An gặp mấy người công nhân, đúng lúc hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ.
Chỉ có điều Cố Vân Đông còn chưa đi ra khỏi cổng chính huyện nha đã thấy một chiếc xe ngựa vội vã tấp vào cổng.
Bên trong lập tức có một nha hoàn đi ra, Cố Vân Đông thấy nàng ấy thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Quỳ, sao ngươi lại tới đây?”
“Phu nhân.” Tiểu Quỳ vội hành lễ, sau đó quay người đỡ một người trong xe xuống.
Cố Vân Đông thấy vậy vội tiến lên: “Thuỵ Quân? Bụng ngươi lớn như vậy còn chạy tới đây làm gì? Có chuyện gì sai người tới truyền lời không phải được rồi sao?”
Tống Thuỵ Quân vác bụng đã rất mệt, nhưng trông tinh thần không tệ lắm.
Nàng được dìu xuống xe, khẽ lắc đầu: “Ta không sao, đại phu nói không vấn đề gì ta mới xuất phát. Mà lót trên xe ngựa rất êm không bị xóc, ta cũng không thấy khó chịu.”
Cho dù nàng ấy nói như vậy nhưng Cố Vân Đông vẫn sai người dìu vào cửa sau, còn kêu Thiệu Toàn bắt mạch, chắc chắn không vấn đề gì mới yên tâm.
Cố Vân Đông dẫn nàng tới hậu viện ngồi, sai người rót trà rồi mới hỏi: “Ngươi vội vàng tới đây có chuyện gì?”
Kỳ thực Cố Vân Đông đã đoán được đại khái mục đích nàng ấy tới đây.
Quả nhiên Tống Thuỵ Quân uống được ngụm trà mới ngập ngừng nói: “Ta tới đây là muốn hỏi chuyện của tỷ tỷ ta.”
Cảm xúc của nàng đi xuống rõ rệt: “Lần trước có mấy vị đại nhân tới ở phủ để bảo vệ bọn ta, nhưng mấy ngày trước bọn họ đột nhiên rời đi. Ta dò la thử thì bọn họ nói những hộ vệ bảo vệ huyện Phùng nhà ta chắc cũng rút lui cả rồi, vì vậy lòng ta rất bất an.”
Đang yên đang lành sao lại rút lui? Nàng đi hỏi Ôn Tấn, lúc ấy phu quân chỉ thở dài, suy đoán nói: “Có thể chuyện của tỷ tỷ có kết quả rồi.”
Ôn Tấn còn nói với nàng rằng Cố Vân Đông đã trở về.
Cô đã trở về nhưng vẫn không sai người gửi thư cho nàng ấy, Tống Thuỵ Quân thấy chắc chẳng phải tin tốt lành gì.
Nhưng vẫn mặc kệ tốt xấu, nàng ấy vẫn phải biết kết quả.
Cố Vân Đông vỗ vỗ tay nàng ấy, lão Tứ và lão Tam ở huyện Phùng quả thực đã rút lui, Lê hoàng biết Tống Thuỵ Thư đã chết, cũng biết con trai mình ở đâu tất nhiên sẽ không tiếp tục đe doạ an nguy của bọn họ.
Cố Vân Đông từng nghĩ sẽ gửi thư cho Tống Thuỵ Quân lại lo nàng ấy đang mang thai bị kích thích, lại thêm cô cũng bận rất nhiều chuyện không cố được.
Cứ kéo qua kéo lại như vậy cuối cùng đã kéo Tống Thuỵ Quân tới đây.
“Tỷ tỷ cô, nàng ấy…” Cố Vân Đông vẫn nhìn sang cái bụng của cô ấy.
Tống Thuỵ Quân vội nói: “Không sao, ta, ta đã từng nói mình chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.”
Phải rồi, có thể ngươi đã đoán trước Tống Thuỵ Thư đã qua đời, nhưng ngươi không chuẩn bị tốt việc nàng ấy đưa hoàng tử Lê quốc ra khỏi cung.
Nhưng việc đã đến nước này, cô vẫn kể rõ ngọn ngành câu chuyện.
Quả nhiên, Tống Thuỵ Quân nghe xong giật mình kinh hãi, ngồi một chỗ ngẩn ngơ không nói nên lời.
Ngay cả Ngô ma ma và Tiểu Quỳ đằng sau cô ấy cũng khiếp sợ giống như nghe kinh thư vậy.
“Lén đưa hoàng tử duy nhất của Lê quốc ra khỏi cung…”
Người bình thường làm sao nghĩ Tống Thuỵ Thư làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?
“Cho nên, tỷ tỷ của ta thực sự đã, qua đời, mà còn kiểu tha hương ở nước khác như vậy, bỗng nhiên mất.” Tống Thuỵ Quân nghẹn ngào không nói nên lời: “Tỷ ấy, tỷ ấy đến chết vẫn muốn quay về.”
Đúng vậy, Tống Thuỵ Thư đến chết vẫn muốn quay về cố hương.
Nhưng, tuy do được Tô Du Nhi thỉnh cầu mới đưa Tống Nham rời khỏi cung nhưng Lê hoàng vẫn cho là nàng ấy đã phạm tội ác tày trời.
Nếu không phải thấy nàng ấy đối xử rất tốt với Tống Nham thì có thể hắn đã trực tiếp đào xác của nàng ấy lên phơi nắng ba ngày.
Còn về phần thưởng cho công lao nuôi nấng Tống Nham thì hắn tuyệt nhiên không thèm nghĩ tới.
Tuy nhiên nàng ấy thật sự là mẹ trong suy nghĩ của Tống Nham, Tống Nham nhớ thương nàng ấy trong lòng, còn lập bài vị cho nàng ấy, năm mới tết đến cũng đốt vàng mã, tạm thời Lê hoàng không phản đối những thứ này.
“Vân Đông, ta có thể…đưa hài cốt của tỷ tỷ ta trở về không.” Tống Thuỵ Quân cực kỳ khó chịu: “Ta không ngờ tỷ ấy lại bị chôn thân ở nơi đất khách quê người, chịu nỗi cô đơn, hồn phách lưu lạc không tìm thấy đường về nhà. Không thể tạm biệt tỷ ấy, bây giờ người không còn, bọn ta cũng không thể để tỷ ấy bơ vơ như vậy.”
Toàn bộ thôn Phong Thu kia đều chết hết rồi, sau này không có người ở, lại qua vài năm, e rằng không nhận ra được mồ mả.
Cố Vân Đông suy nghĩ: “Được, bây giờ ta sẽ đi tìm Lê hoàng hỏi thử. Cô yên tâm, vấn đề không lớn, ta sẽ cố gắng để nàng ấy được về nhà.”