Chương 1724: Tương ứng
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Lê Hoàng liên tiếp nháy mắt với vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, để bọn họ ôm con trai mình trở về.
Cố Vân Đông chỉ có thể tiến lên vài bước, ôm tiểu tử kia.
"Được rồi, chờ A Nham ca ca con từ kinh thành trở về, các con vẫn có thể gặp mặt. Ngoan, để A Nham ca ca xuất phát đi."
Cô lại nói với Tống Nham: "Chăm sóc bản thân thật tốt, có cái gì không thoải mái nhất định phải nói, không được giấu diếm, biết không?"
MAyy dich
Tống Nham ngoan ngoãn gật đầu, vươn bàn tay nhỏ bé ôm cổ cô, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Mẹ nuôi, vậy ta đi trước."
“Ừm."
Cố Vân Đông vỗ vỗ lưng hắn: "Không cần ủy khuất chính mình."
Lập tức buông hắn ra, ôm hắn lên xe ngựa.
Ai ngờ hắn vừa buông tay ra, bên kia Trì Trì lại lạch cạch chạy đến trước mặt Lê Hoàng, hai tay chống thắt lưng, giọng nói non nớt lại ra vẻ hung ác: "Ngươi, ngươi không được phép bắt nạt ca ca, bằng không ta sẽ tức giận."
Lê Hoàng ha ha: "Ngươi tức giận thì có thể làm gì?"
“Bẻ gãy đùi ngươi." Hắn một bộ biểu tình biết ta lợi hại rồi chứ.
Lê Hoàng véo khuôn mặt non nớt của hắn: "Ngươi cứ luyện khí lực đi. "
Dứt lời trực tiếp lên xe ngựa, vung tay lên với mọi người: "Đi!"
Trì Trì xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, vừa định biểu đạt phẫn nộ thì nhìn thấy Tống Nham từ bên cửa sổ xe thò đầu ra, vừa lau nước mắt vừa dùng sức phất tay: "Cha nuôi mẹ nuôi, Trì Trì đệ đệ, ta đi rồi, mọi người bảo trọng."
Trì Trì cũng nhanh chóng vung tay của mình: "A Nham ca ca, A Nham ca ca, tạm biệt."
Thằng nhóc chạy theo vài bước, thân thể nhỏ bé lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té ngã, được Thiệu Thanh Viễn ôm lấy.
Đoàn xe sứ đoàn đi xa, Đại Phúc mới nơm nớp lo sợ mang theo người của đoàn xe đuổi theo: "Thiệu đại nhân, quận chúa, vậy, chúng ta cũng xuất phát."
“Ừ, thuận buồm xuôi gió. Có vấn đề gì có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết, không giải quyết được thì đi phía trước tìm Tần Văn Tranh.”
“Dạ, quận chúa." Đại Phúc kỳ thật không dám, lúc trước hắn thật sự không biết quận chúa nói cọ đoàn xe là sứ đoàn Lê quốc ah, vừa rồi thiếu chút nữa sợ tới mức tè ra quần.
Đoàn xe của Đại Phúc cũng rời đi, đám người Thiệu Thanh Viễn vẫn nhìn từ xa, cho đến khi bọn họ hoàn toàn không còn tung tích, mọi người mới xoay người trở về thành.
Những người khác ngược lại còn tốt, ngoại trừ không quen Tống Nham rời đi, không có Lê Hoàng ở huyện nha, bọn họ ngược lại tự tại hơn rất nhiều.
Nhưng Trì Trì lại cả người đều không tốt, Tống Nham có thể coi là tiểu đồng bọn đầu tiên từ khi hắn có trí nhớ tới nay.
Hiện giờ hắn vừa đi, tiểu tử kia lập tức không quen, vẻ mặt mệt nhừ không nói, có đôi khi ở trong phòng đồ chơi chơi một lúc lại mất hứng, cúi đầu nhỏ trở về phòng ngủ, ai cũng không để ý tới.
Hài tử trong nhà đều không có ở đây, Thái Việt ngược lại từ huyện học xin nghỉ mấy ngày, đặc biệt ở lại với Trì Trì mấy ngày.
Đáng tiếc, hiệu quả cũng không lớn.
Cố Vân Đông nghĩ có nên dẫn thằng bé ra ngoài dạo chơi hay không, hiện giờ việc của cô không nhiều lắm, ngược lại có thêm chút nhàn rỗi.
Nhưng mà ngay khi cô chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời phu nhân tiểu thư huyện thành mang theo tiểu hài tử trong nhà đến chơi, để cho trong nhà có thêm chút náo nhiệt, Đồng Thủy Đào đột nhiên phát động.
Kỳ thật ngày dự sinh của nàng còn hơn mười ngày, kết quả đột nhiên phát động sớm, Tiết Vinh sợ tới mức cho rằng xảy ra vấn đề gì, ban ngày chạy ra gọi người, ở trong viện ngã vài lần, máu mũi còn chảy ra, làm cho hạ nhân huyện nha nhìn đến run sợ.
So với Cố Vân Đông, thời gian sinh con của Đồng Thủy Đào rõ ràng lâu hơn rất nhiều.
Từ sáng đến chiều, mãi đến khi giờ Mùi, mọi người mới nghe thấy tiếng khóc của đứa bé trong phòng.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ đi ra, cười khanh khách đối diện với đám người Cố Vân Đông và Tiết Vinh ở bên ngoài nói: "Chúc mừng chúc mừng, là một tiểu cô nương thanh tú đáng yêu."
Cố Vân Đông tiến lên nhìn thoáng qua, một đứa nhỏ, nhìn bộ dáng rất có sức sống, không hổ là nữ nhi của Đồng Thủy Đào.
Tiết Vinh ôm đứa nhỏ qua, vui mừng vô cùng, nhìn thoáng qua liền vội vàng hỏi: "Vợ ta thế nào rồi?"
“Sản phụ không có việc gì, còn..."
Bà đỡ còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng của Đồng Thủy Đào: "Tiết Vinh, chàng mau ôm đứa nhỏ vào, ta còn chưa xem, đã xem qua đứa bé đâu."
Cố Vân Đông và Thích ma ma nhìn nhau cười, rất tốt, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Tiết Vinh vội vàng đáp một tiếng, ôm nữ nhi đi vào, bà đỡ muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Trì Trì đang được Thiệu Âm dắt theo, lạch cạch chạy tới, lúc trước cậu nhóc tới hai chuyến, nghe nói còn chưa sinh ra đã rời đi, mới vừa rồi đã ngủ một giấc chiều, ai biết vừa tới lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đứa bé.
Lúc này nhìn Tiết Vinh đi vào, lúc này trừng mắt: "Ta còn chưa nhìn thấy, ta còn chưa nhìn thấy."
Tiết Vinh không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi vào bên trong, Trì Trì không nói hai lời liền đi theo vào.
Cũng may Cố Vân Đông sáng mắt nhanh tay, ôm tiểu gia hỏa lại đây: "Chạy cái gì? Không nóng nảy, chờ bên trong thu thập xong rồi mới xem."
Trì Trì lắc đầu nhỏ: "Mẹ, là đệ đệ hay là muội muội."
“Muội muội."
Ánh mắt Trì Trì trừng lớn: "Thật thần kỳ."
Cố Vân Đông: "..." Nơi nào thần kỳ?
Không hiểu mạch não của đứa trẻ.
Cô cười lắc đầu, bên trong không bao lâu đã thu thập xong, Trì Trì gặp tiểu cô nương một lần, lúc đi ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều cau, vẻ mặt phức tạp.
Cố Vân Đông nhìn hắn vài lần, đợi đến khi đưa người đến phòng đồ chơi, tiểu tử kia cũng vẫn không yên lòng, một bộ tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Cố Vân Đông không nhịn được cười, đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hỏi: "Con làm sao vậy? Từ khi nhìn thấy em gái thì không nói chuyện nữa."
Trì Trì dừng một chút, do dự lại do dự, sau đó nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới tiến đến bên tai Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: "Mẹ, muội muội bộ dạng kỳ quái."
"Có gì kỳ quái cơ?"
Trì Trì cau mày nhỏ, cực kỳ khó nói: "Xấu.”
Cố Vân Đông sửng sốt, cười ha ha.
Trì Trì lại không thể lý giải vì sao cô vui vẻ như vậy, hắn cũng sắp sầu muốn chết, muội muội xấu như vậy, sau này gả không ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông cũng không nói cho hắn biết, dù sao chờ hai tháng sau tiểu cô nương lớn lên hắn sẽ biết.
Trì Trì tuy rằng cảm thấy muội muội bộ dạng kỳ quái, nhưng mỗi ngày đều ngắn nhìn nàng.
Sau khi trở về lại ríu rít nói chuyện: "Muội muội nắm lấy tay con."
“Muội muội biết thổi bong bóng, như này, như này." Hắn cũng làm mẫu.
"Muội muội rất thích khóc." Càng buồn hơn.
"Muội muội chỉ có thể uống sữa, thật đáng thương." Sau đó a ô một chút cắn một ngụm bánh bao thịt trong tay.
"Cũng may muội muội nói chuyện, con đều nghe hiểu."
Trong đầu Cố Vân Đông tràn đầy dấu chấm hỏi.
Trì Trì đối với tiểu muội muội mới đến phá lệ vui mừng, nhưng Cố Vân Đông không nghĩ tới chính là, tiểu cô nương sinh ra không chỉ kích thích Trì Trì, còn kích thích những người khác.