Chương 1723: Tất cả đều trở về
Hai người Trịnh Tuyền Thủy cũng không khỏi dừng động tác, ngước mắt nhìn về phía bên này.
Cố Vân Đông cũng mặc kệ bọn hắn có nghe hay không, chỉ gật đầu nói: “Ngươi đã nói với ta, ngươi muốn sống ở kinh thành, đến lúc đó ở cùng Cao Nha, có thể chăm sóc lẫn nhau. Ta muốn cho ngươi đi cùng đội ngũ sứ đoàn, có Tần đại nhân ở đó, ngươi cũng không cần lo lắng. Có điều, nếu ngươi cảm thấy không được tự nhiên, vậy đi theo đoàn xe của xưởng Cố gia, bọn họ cũng sẽ vận chuyển hàng hóa đi theo phía sau đội ngũ sứ đoàn để tới kinh thành.”
MAyy dich
Vừa lúc trong đoàn xe Trịnh Nhị đưa tới, có một đôi vợ chồng đã từng đi hộ tống, có nữ quyến nên Dư Vi Ninh đi cùng cũng sẽ không bất tiện.
“Lần này Tần đại nhân tới, cũng biết được chuyện nhà ngươi. Đối với chuyện xử lý Bạch Chi Ngôn, bên kinh thành cũng có kết quả rồi. Trong sự kiện lần này ngươi lập công, Hoàng Thượng muốn dựa theo công ban thưởng, ngươi hồi kinh là vừa vặn.”
Dư Vi Ninh vừa nghe vừa gật đầu, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối của nàng vẫn không ngừng cử động.
Cố Vân Đông thấy vậy: “Một mình tới kinh thành cảm thấy sợ sao?” Cô suy nghĩ một chút: “Nếu ngươi thay đổi chủ ý không muốn vào kinh, người cũng có thể tiếp tục ở lại phủ Lạc Châu.”
Dư Vi Ninh ngẩng đầu: “Ta không muốn thay đổi ý định, chỉ là ta… chưa bao giờ đến đó nên có chút lo lắng.”
Dù sao nàng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, một mình tới kinh thành, bên cạnh không có lấy một người quen, trời xa đất lạ, khó tránh khỏi bất an.
Cố Vân Đông có thể lý giải: “Ngươi không cần lo lắng, sau khi ngươi vào kinh, Tần đại nhân sẽ đưa ngươi đến nhà ta. Mẹ ta và tiểu muội đều ở trong nhà, các nàng rất hiền lành, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với các nàng.”
Dư Vi Ninh chần chờ gật đầu.
Ngược lại, Trịnh Tuyền Thủy ở một bên không nhịn được nói: “Sư nương, chúng con cùng nhau hồi kinh được không ạ?”
Cố Vân Đông sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua: “Các ngươi?”
“Đúng vậy, chúng con đi cùng, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nói xong hắn đẩy Cao Tử một cái.
Cao Tử vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng con cũng đã một năm rưỡi không trở về. Trước khi tới quân doanh, con đã viết một lá thư cho muội muội, sau đó vẫn luôn ở lại quân doanh không trở về. Hôm qua trở về huyện nha mới biết được, Cao Nha gửi lại cho con vài lá thư, lo lắng sợ con bị thương hoặc là trực tiếp chạy ra tiền tuyến. Con trở về để con bé nhìn xem, cũng có thể yên tâm hơn.”
Trịnh Tuyền Thủy phụ họa: “Đúng vậy, lúc trước chúng con ở quân doanh cũng đã có tính toán. Vốn dĩ khi trở về muốn nói với sư phụ và sư nương, có điều vẫn chưa kịp nói.”
Cố Vân Đông nhìn bọn họ, cảm giác cổ quái.
Có điều y thuật hiện giờ của bọn hắn cũng đã dần thành thục, vốn dĩ Bạch gia có truyền thống bất thành văn, phàm là y giả, có thể đi ra ngoài du ngoạn nhiều hơn, gặp phải nhiều chứng bệnh khác nhau của người bệnh, mới có thể giúp tăng cường y thuật của bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn câu nệ bọn hắn, tính để bọn hắn đi tích lũy thêm chút kinh nghiệm.
“Vậy được rồi, các ngươi cùng trở về kinh cũng tốt, Tiểu Ninh và các ngươi quen nhau, các ngươi chăm sóc cho nàng ấy nhiều hơn.”
Dư Vi Ninh nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không lo lắng như vậy nữa.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng nở nụ cười: “Đã biết, sư nương.”
“Vậy thì mấy ngày này các ngươi phải chuẩn bị tốt một chút, đừng để sót lại thứ gì.” Cô lại dặn dò Dư Vi Ninh mấy điểm quan trọng: “Đặc biệt là Tiểu Ninh, ngươi xem có cần hồi phủ thành một chuyến, đi thăm cha mẹ ngươi hay không?”
“Muốn, muốn.” Dư Vi Ninh lập tức gật đầu, nói đến cha mẹ, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
Ba ngày sau, rốt cuộc sứ đoàn Lê Quốc cũng đến ngoài thành huyện Tĩnh Bình.
Đám người Lê Hoàng quyết định sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát đi đến kinh thành, mà đám người Đại Phúc cũng đã chuẩn bị rượu xong, dẫn đoàn xe tới huyện thành trước, tính ngày mai sẽ xuất phát theo phía sau bọn họ.
Dư Vi Ninh thừa dịp mấy ngày trước trở về phủ Lạc Châu một chuyến, là Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử trở về cùng nàng.
Lần này nàng đi kinh thành, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, bởi vậy nàng mang theo bài vị của cha mẹ, cũng đóng gói những di sản Dư thông phán để lại cho nàng, còn quét mộ cho bọn họ, nói lời từ biệt.
Căn nhà ban đầu của Dư gia bị thiêu riệu đã được tu sửa lại, Cố Đại Giang hỏi qua ý định của Dư Vi Ninh. Dư Vi Ninh muốn bán mảnh đất này dù sao đây đối với cô mà nói là một nơi thương tâm, mỗi lần nhìn thấy, nàng sẽ nhớ tới cảnh tượng cả nhà bị giết vào đêm đó, sau này cũng không thể ở lại nữa.
Nhưng mà chuyện cả nhà Dư gia bị giết nháo đến quá lớn, rất nhiều người cảm thấy nơi này là điềm xấu, tạm thời không ai dám mua.
Dù sao trước tiên cứ để đó, chờ sau này việc này phai đi, lại bán là được rồi.
Hôm qua, mấy người bọn họ mới trở về, hiện giờ cũng đã thu dọn xong tay nải, chuẩn bị đi theo đội ngũ trở về kinh bất cứ lúc nào.
Khi biết Đại Phúc và Trịnh Tuyền Thủy muốn theo đội ngũ bọn hắn hồi kinh, không chỉ có Tần Văn Tranh cảm giác đau đầu. Vẻ mặt Lê Hoàng càng khó có thể tin, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân không biết xấu hổ như Cố Vân Đông.
“Ta là sứ đoàn, ngươi bảo đoàn xe của ngươi đi theo chúng ta vào kinh? Người bình thường đều không làm ra loại chuyện này?”
“Lại không đi cùng các ngài, chỉ là vừa vặn đi ở phía sau đoàn xe sứ đoàn của các ngài mà thôi, mọi người cùng một con đường, không phải rất bình thường sao?”
Lê Hoàng ha ha, có quỷ mới tin ngươi.
Cố Vân Đông lại đúng lý hợp tình: “Hơn nữa Tiểu Ninh và A Nham quen biết nhau, trên đường còn có thể chăm sóc hắn.”
“Sứ đoàn ta có nha hoàn và bà tử, không cần những người khác.”
“Không thể nói như vậy, A Nham vừa đi đến một nơi xa lạ, nó là một đứa nhỏ, bên cạnh chỉ quen mình ngài. Nhưng ngài lại không thể lúc nào cũng ở cùng thằng bé, ngài đến kinh thành nói chuyện chính sự. Mấy ngày nay ngài ở chung với thằng bé, chắc là cũng biết tính tình thằng bé mẫn cảm, hiếm khi được vui vẻ, ngài cũng không muốn biến thằng bé thành bộ dạng trước kia chứ?”
Lần này hồi kinh, Cố Vân Đông không quay về, nhưng Tống Nham lại phải đi theo một chuyến.
Không chỉ lấy thân phận hoàng tử Lê Quốc, còn muốn vào kinh gặp người nhà ngoại thằng bé một lần.
Rốt cuộc sau khi trở lại Lê Quốc, về sau không chắc còn có cơ hội.
Lúc trước thương thế của Dư Vi Ninh còn chưa lành, vẫn luôn tịnh dưỡng ở huyện nha, khi đó Tống Nham vừa tới, cả người cũng bị thương, hai người còn có thể an ủi lẫn nhau, giám sát nhau uống thuốc, ở chung vẫn rất vui vẻ.
Lần này ra ngoài, bên người có người quen thuộc đi cùng, tóm lại Tống Nham sẽ không quá bài xích, bất an.
Quả nhiên Lê Hoàng không nói gì thêm, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
MAyy dich
Cố Vân Đông đắc ý cười với Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh, còn chưa nói, trong khoảng thời gian này, theo quan sát của cô, mặc dù Lê Hoàng ba lần bốn lượt bất mãn với tính tình nhạy cảm và nhút nhát của Tống Nham, rất muốn bồi dưỡng thằng bé thành một vẻ ngoài mạnh mẽ và bất khả chiến bại, nhưng dù sao vẫn không làm bậy, đối với Tống Nham vô cùng kiên nhẫn.
Chuyện đã giải quyết xong, sáng sớm hôm sau, đoàn người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đưa đám người Lê Hoàng ra khỏi thành.
Sáng sớm Trì Trì đã dậy, kéo tay Tống Nham không chịu buông.
Hai tên nhóc nước mắt lưng tròng, ước gì vĩnh viễn không xa rời nhau.