Chương 1722: Phòng ở tốt một chút
Cố Vân Đông khó hiểu nhìn hắn, nói cách khác, hiện tại không còn chiến tranh ở biên cảnh, nếu không có lẽ hắn muốn đi thu thập tư liệu sống về chiến tranh.
Trịnh Nhị nói xong, lại bắt đầu quan tâm Cố Tiểu Khê: “Bên phủ Vĩnh Ninh thế nào rồi? Cố lão đầu… Chính là cha của Tiểu Khê còn quấy rầy hắn không?”
“Không còn nữa.” Cô cũng không nói cụ thể, chỉ lấy ra bức thư Cố Tiểu Khê nhờ cô đưa cho hắn.
Sau khi nói xong, Cố Vân Đông lập tức đi ra ngoài.
Không ít công nhân đều vây quanh, Cố Vân Đông kể cho bọn họ chuyện trên đường đụng phải Bùi quản sự và đám người Vệ Lôi, sau đó khích lệ vài câu rồi tính rời đi.
Ai ngờ ra cổng xưởng, lại phát hiện Tạ trưởng thôn vẫn chưa đi.
Vừa vặn, cô cũng còn có chuyện muốn nói với hắn.
Hai người vừa đi ra cổng thôn vừa nói chuyện: “Trưởng thôn, lúc ta vừa tới, nhìn thấy trong thôn có mấy gia đình đã bắt đầu xây lại nhà rồi?”
Nói đến chuyện này, trưởng thôn còn có chút kích động: “Đúng vậy, có mấy gia đình trong nhà có hai người làm việc ở xưởng, vì vậy trong tay dư dả hơn, nhà cửa xập xệ cũ nát, muốn tu sửa sang lại một chút, ở cũng thoải mái hơn một chút.” Nói xong còn nịnh nọt vài câu: “Cày này là nhờ quận chúa đại phát từ bi, cho mọi người một cơ hội tốt như vậy, mới khiến cho cuộc sống của mọi người tốt lên.”
Cố Vân Đông: “…”
Cô ho nhẹ một tiếng: “Là như này, theo ta nghĩ, nếu người ta xây lại nhà, vậy thì xây tốt một chút, có thể làm thêm một hai căn phòng.”
MAyy dich
Cái này Tạ trưởng thôn cảm thấy khó hiểu, khó khăn lắm mới xây lại nhà, trong tay bọn họ làm gì còn dư bạc để làm tốt hơn chứ? Còn nhiều thêm một hai phòng? Nhà nào chẳng phải có mấy đứa nhỏ chen chúc nhau ở chung một chỗ, thật vất vả mới có phòng, làm sao có phòng dự trữ được chứ?
Tạ trưởng thôn rốt cuộc cảm thấy thân phận quận chúa tôn quý, không hiểu rõ khó khăn của bá tánh, có vài phương diện suy xét không đến.
Hắn đang muốn uyển chuyển nói cho cô những khó khăn của người dân trong thôn.
Ai ngờ Cố Vân Đông lại nói tiếp: “Ngươi cũng thấy rồi, từ khi con đường này tu sửa xong, thương hộ lui tới ngày càng nhiều. Người ngày một nhiều, có đôi khi thời gian ở lại cũng dài, nói không chừng bọn họ phải ở lại trong thôn một hai đêm. Đương nhiên, cũng có thể đến trấn trên ở, nhưng dù sao chạy tới chạy lui cũng rất phiền phức. Vậy thì ở lại nhà người dân trong thôn tốt và sạch sẽ một chút, có phải còn có thể thu chút tiền ăn ở gì đó hay không? Cũng là vì thôn kiếm tiền mà.”
Cố Vân Đông cũng không muốn nói rõ ràng như vậy, lúc trước ở thôn Vĩnh Phúc, căn bản không cần cô nhắc gì nhiều. Trần Lương cũng đã chỉ huy người dân trong thôn tu sửa phòng ở cho tốt để mời chào thương nhân, còn để người có tay nghề dựng sạp hàng ở trong thôn, kiếm chút tiền.
Nhưng mà dù sao Trần Lương cũng trải qua nhiều sự đời, đầu óc nhạy bén, lại là trưởng thôn một lòng vì người dân trong thôn. Tạ trưởng thôn trước mặt cũng là người có tâm địa tốt, nhưng ở phương diện xúc giác lại không quá mẫn cảm, quanh năm ở trong thôn không đi ra ngoài.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này có lẽ hắn được mấy trưởng thôn khác khen nên có chút lâng lâng, nghe nói thường xuyên uống chút rượu ăn chút thịt sau đó tùy ý nói chuyện. Một chút cũng không nghĩ tới việc tận dụng cơ hội này để thay đổi thôn nhiều hơn.
Cố Vân Đông chỉ có thể nhắc nhở hắn hai câu, đương nhiên, người dân trong thôn có thể hơi kẹt tiền. Nhưng sau khi phòng xây xong, thu thập vô cùng khả quan, hiện giờ cắn răng hỏi mượn người khác chút bạc để cây phòng ở, khẳng định sau này sẽ không hối hận.
Đặc biệt là chờ sứ đoàn Lê Quốc từ kinh thành trở về.
Cố Vân Đông không chỉ muốn làm ăn ở Đại Tấn, mà còn có mua bán với Lê Quốc.
Hiện giờ không ai nắm rõ tin tức hơn cô, chờ sau khi hai nước thông thương, vị trí địa lý của bọn họ ở biên cảnh, kỳ thật rất chiếm ưu thế.
Cô cảm thấy không bao lâu nữa có thể xưởng này còn phải tiếp tục xây dựng thêm.
Tạ trưởng thôn nghe xong sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó đột nhiên vỗ mạnh tay: “Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới chứ? Ta, ta quay về cộng lại xem, đến lúc đó nói với người dân trong thôn.”
Không chỉ người dân trong thôn, còn có gia đình của hắn.
Hắn vốn không nghĩ tới tu sửa nhà mình, dù sao hiện giờ hai đứa con trai đều có công việc làm, tương lai bọn hắn có bạc thì đi huyện thành mua nhà ở, ở lại trong thành làm người thành phố.
Nhưng hiện tại quận chúa vừa nói, không phải là cơ hội tốt để kiếm tiền sao? Hắn là trưởng thôn, còn có những lợi thế vốn có.
Cố Vân Đông nhìn Tạ trưởng thôn kích động rời đi, khóe miệng khẽ giật, lúc này mới chậm rãi lên xe ngựa.
Xe chậm rãi di chuyển, Cố Vân Đông nhìn thôn Đại Khê cách càng ngày càng xa, con ngươi lại lấp lánh tỏa sáng.
Thôn Đại Khê, không bao lâu nữa có lẽ sẽ trở thành thôn Vĩnh Phúc thứ hai.
Giống như múc tiêu của hai vợ chồng bọn họ khi vừa tới huyện Tĩnh Bình, xưởng Cố gia của cô nhất định sẽ trở thành sự tồn tại mang tính biểu tượng của huyện Tĩnh Bình.
Thật tốt, cảm giác kiếm tiền thật sự rất hạnh phúc.
Cô buông rèm xe xuống, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Sau khi xe ngựa vào huyện thành, lại đi thẳng đến cửa hàng Cố Ký.
Cố Vân Đông tới tìm Dư Vi Ninh, hiện giờ đứa nhỏ này đang ở hậu viện của cửa hàng.
Nhưng mà không nghĩ tới, khi cô tới Cố Ký, không chỉ phát hiện Dư Vi Ninh đang ở đây, mà ngay cả Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng tới đây hỗ trợ.
Cô nhất thời có chút kinh ngạc: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Trịnh Tuyền Thủy cười ha ha, có chút ngượng ngùng nói: “Chúng con ở huyện nha không được tự nhiên nên mới chạy đến đây.”
Tuy rằng Lê Hoàng ở dịch trạm, nhưng hắn chỉ trở về ngủ khi trời tối, trời sáng lại lập tức tới huyện nha.
Không phải ở cùng Tống Nham, thì là cùng nói chuyện với đám người Tần Văn Tranh.
Hắn vừa tới, những ám vệ đó của hắn tất nhiên cũng sẽ tới.
Hiện tại trong huyện nha có một nửa đều bị người Lê Hoàng chiếm đầy, mà vì phòng bị bọn họ, Tần Văn Tranh lại mang tới ám vệ, cũng bởi vậy từng chút theo dõi bọn họ.
Thực sự rất quỷ dị.
Mấy người Trịnh Tuyền Thủy vừa bước ra cửa phòng chưa được vài bước đã có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của ám vệ canh giữ ở nơi đó.
Sau nửa ngày, thật sự không nhịn được vẫn chạy ra ngoài.
Cố Vân Đông đỡ trán: “Quen rồi… sẽ tốt hơn.” Cô cũng đã quen.
Dù sao mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời đi, đến lúc đó toàn bộ huyện nha sẽ trở nên yên tĩnh.
“Được rồi, vậy các ngươi bận việc đi, ta nói với Tiểu Ninh mấy câu.”
Dư Vi Ninh vội vàng buông đồ trong tay xuống: “Phu nhân.”
Cố Vân Đông dẫn nàng ấy ngồi xống phía sau quầy kỳ thật cửa hàng bên này ngày thường không có khách, nhưng có rất nhiều quầy rượu, vì vậy cần phải thường xuyên lau chùi vệ sinh, lúc này trong cửa hàng đều là người nhà bọn họ.
Dư Vi Ninh rót cho cô một ly trà: “Phu nhân muốn nói gì với ta?”
Nhà nàng gặp biến đổi lớn, hiện giờ tính tình đã thay đổi rất nhiều. Trước kia làm con gái của Dư thông phán, nào có chuyện nghĩ đến phải rót nước cho người khác, biết sửa sang lại đồ đạc?
Cố Vân Đông kéo nàng ngồi xuống: “Tiểu Ninh, hiện tại cơ thể ngươi đã không sao rồi. Ta nghĩ, qua mấy ngày nữa sẽ đưa ngươi trở lại kinh thành.”
“Trở, trở lại kinh thành?” Dư Vi Ninh ngẩn ra, theo bản năng xoay đầu nhìn về phía Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử.