Chương 1732: Hãy yên nghỉ đi
Nam nhân chỉ chỉ Trì Trì, vẻ mặt vô tội nóiL "Chúng ta giúp Tiểu Mặc xách đồ."
“Đúng vậy." Trì Trì vung tay lên, nói: "Để cho bọn họ tiến vào đi, ta mang cho các ngươi đồ ăn ngon.”
Đại Sơn còn chưa kịp phản ứng, ba nam nhân đã trơn trượt né vào.
Người cuối cùng còn cảnh giác đóng cửa phòng lại.
Vân Thư ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một màn này, Đường Thủy bên cạnh hắn vội vàng nói: "Thiếu gia, ba người kia khẳng định không phải người tốt, bọn họ chỉ sợ sẽ làm hại Trì Trì tiểu thiếu gia, chúng ta mau đi cứu hắn."
"Ừ, chúng ta đi xem trước."
Vân Thư gật đầu, sau đó nhảy lên tường viện, cứ như vậy ngồi trên tường viện, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng bên trong.
Đường Thủy: "......" Thiếu gia ta không có thân thủ tốt như ngài.
Nghĩ là nghĩ như vậy, hắn cũng vẫn gọn gàng đi lên.
Vừa nhìn, quả thật nhìn thấy ba nam nhân kia trực tiếp lộ ra bộ mặt xấu xí của mình.
Bọn họ để hộp thức ăn cùng cái túi trên mặt đất, lập tức cười nói với Trì Trì: "Tiểu Mặc, ngươi xem chúng ta đã đưa đồ đạc của ngươi đến rồi."
Trì Trì gật đầu, bộ dáng rất hài lòng: "Ừm, một đường này vất vả rồi, cám ơn các ngươi."
Ba người cười: "Chúng ta đi đường dài như vậy, vừa cùng ngươi nói chuyện lại bảo vệ ngươi còn giúp ngươi xách đồ, ngươi chỉ nói một tiếng cảm ơn sao? Có phải quá không có thành ý không?”
Đại Sơn Nhị Sơn cùng Đại Hoa ba người lớn tuổi hơn một chút, trải qua nhiều chuyện, thoáng cái đã nhìn ra bọn hắn không có ý tốt.
Cho dù là Nhị Hoa cùng Tam Sơn tuổi còn nhỏ, cũng vẻ mặt sợ hãi nhìn bọn hắn.
Trì Trì nghe vậy giật mình một chút, lập tức lâm vào trầm tư, một lát sau gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý nói: "Các ngươi nói đúng, chỉ một câu cảm ơn quá nhẹ nhàng, ta phải trịnh trọng hơn mới được."
“Vậy mới đúng." Coi như tiểu tử này thức thời, nhanh chóng lấy vàng ra đi.
Nhưng mà Trì Trì lại xoay người, lôi kéo mấy người Đại Sơn xếp thành một hàng, chính mình đứng ở chính giữa, sau đó nói: "Đại Sơn, ta mang đồ ăn đến cho các ngươi đã được ba vị bá bá hỗ trợ đưa tới, cho nên chúng ta phải cúi đầu cảm tạ bọn họ, như vậy mới tỏ rõ thành ý của chúng ta, nào, ta hô một hai ba, động tác của chúng ta phải chỉnh tề một chút."
Mấy người Đại Sơn: "Được, được chứ.”
Biểu tình Trì Trì nghiêm túc, cực kỳ thành khẩn: "Nào, một, hai, ba, cúi đầu. Nói theo ta, ba bá bá đã làm việc chăm chỉ, ta cũng đã bình an gặp được bằng hữu, xin các ngươi hãy yên nghỉ."
“Phụt..." Đường Thủy trên tường viện vội vàng che miệng mình lại, thật nguy hiểm không bị người ta phát hiện.
Ba nam nhân sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét, chỉ là không đợi bọn họ phát tác, Nhị Sơn đã nói với Trì Trì: "Ngươi nói như vậy không đúng, nói như vậy giống như bọn họ là người chết rồi vậy.”
Vậy nên nói như thế nào? Trì Trì khiêm tốn thỉnh giáo.
"Không phải yên nghỉ, nên là an tâm."
Trì Trì bừng tỉnh: "Vậy ta nói lại."
Hắn mím môi nhỏ, một lần nữa đối mặt với ba người, lại cúi chào một cái, bàn tay nhỏ bé thịt thịt còn ôm thành quyền, giọng nói non nớt mở miệng: "Ba vị bá bá, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, hãy an tâm đi thôi."
Đường Thủy nghẹn cười đến run rẩy, hắn nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia Trì Trì quá thú vị.”
Vân Thư che miệng, cũng may hắn định lực mạnh, bằng không đã ngã từ trên tường xuống.
Nhưng ba người đàn ông kia bị tức điên rồi: "Ngươi là tiểu tử thúi, đang giả ngu với chúng ta đúng không?”
Trì Trì nghiêng đầu, hoang mang hỏi: "Sao các ngươi đột nhiên biến sắc? Mẹ ta nói, nếu ta nói sai, các ngươi có thể chỉ cho ta, con người ta đặc biệt khiêm tốn hiếu học, sẽ sửa chữa. Chẳng lẽ an tâm cũng không đúng sao?”
Hắn nhìn về phía mấy người Đại Sơn phía sau, Đại Sơn lớn nhất, lúc này chắn ở trước mặt Trì Trì, đề phòng nhìn chằm chằm ba người.
Ba người căn bản cũng không để đứa nhỏ tám tuổi vào mắt, tiến lên kéo Trì Trì: "Chúng ta giúp ngươi làm việc, ngươi nên cho chúng ta tiền công, nhanh lên, ba người chúng ta lãng phí thời gian với ngươi như vậy, trì hoãn bao nhiêu chuyện ngươi biết không? Chúng ta cũng không cần nhiều, cho mấy viên vàng là đủ rồi.”
Đại Sơn Đại Hoa hít một ngụm khí lạnh, mấy viên vàng? Sao bọn hắn có mặt mũi mà đòi vậy.
"Các ngươi chỉ xách hộp thức ăn cùng túi đồ, sao có thể đòi nhiều như vậy?" Đại Sơn giận dữ nói: "Cho dù là tiêu sư trong tiêu cục lớn nhất trấn, cũng không cần đến một viên vàng, các ngươi rõ ràng đang tống tiền."
“Bớt nói nhảm đi, tiền công của ba người chúng ta vẫn cao như vậy, không đưa thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Nói xong lại tới bắt Trì Trì, Đại Sơn vội vàng ngăn Trì Trì ở phía sau.
Trì Trì nhíu mày, một lát sau đột nhiên đầu óc "đinh" một tiếng, giật mình nghĩ đến: "Ta biết rồi, các ngươi như vậy gọi là cái gì, cái gì ép mua ép bán. Mẹ ta nói, đối đãi với loại người như các ngươi, không cần khách khí.”
“Không khách khí, ngươi còn muốn sao không khách khí?”
"Các ngươi hiện tại rời đi ta sẽ buông tha cho các ngươi, nếu không đi, ta cầm kiếm đâm các ngươi."
Ba người ngẩn ra, cười ha ha: "Chỉ thanh kiếm nát của ngươi? Ngươi ít dọa người đi, nếu các ngươi không biết tốt xấu như vậy, vậy chúng ta cũng sẽ không khách khí."
Đường Thủy trên tường viện nhỏ giọng nói: "Bọn hắn rõ ràng là trắng trợn cướp bóc. Thiếu gia, sao đại tiểu thư không phái người bảo hộ tiểu thiếu gia, để cho hắn một mình đi lại bên ngoài?”
Vân Thư nhìn trái nhìn phải, không thấy người, nhưng với sự hiểu biết của hắn đối với đại tỷ, hắn cảm thấy khẳng định có người đi theo Trì Trì.
"Ngươi dám nói kiếm của ta là kiếm nát, ngươi vũ nhục ta thì được, nhưng không thể vũ nhục kiếm của ta, ngươi là đồ bánh thối." Trì Trì phẫn nộ, cầm kiếm vòng qua Đại Sơn chắn ở phía trước rồi vọt tới.
Đại Sơn nhất thời nóng nảy: "Trì Trì, nguy hiểm.”
Hắn vươn tay muốn giữ người lại, nhưng đứa nhóc có đôi khi đi đường còn bị vấp ngã xuống, lúc này lại linh hoạt giống như một con khỉ nhỏ, chỉ chốc lát sau đã chuyển đến trước mặt ba người kia, kiếm gỗ trong tay thẳng tắp chỉ vào bọn họ.
Nam nhân trước mặt hắn hừ lạnh một tiếng, tiến lên muốn bắt hắn.
Ai biết Trì Trì đột nhiên vòng ra sau lưng hắn ta, bàn tay nhỏ bé nắm lấy thắt lưng quần hắn ta, dưới chân đạp một cái, lập tức trèo lên lưng hắn.
Nam nhân giật mình: "Ngươi tiểu tử thối."
Sau đó trên đầu đã trúng một kiếm, Trì Trì cầm kiếm gỗ chọc lên người hắn: "Ngươi nói ai là kiếm nát?”
Nam nhân ngay từ đầu cũng không để để vào mắt, ai biết cái kiếm gỗ này đâm rất chuẩn, chọc vào trên người hắn đau đến lợi hại, nước mắt còn muốn chảy ra.
"A, đau, đi xuống, ngươi đi xuống cho ta, đau chết ta."
Hai người còn lại đều ngây người: "Này, ngươi làm cái gì vậy? Một đứa trẻ một thanh kiếm gỗ cũng có thể làm cho ngươi khóc và gào lên?”
"Đau chết đi được, ah..." Người nọ lại như không nghe thấy, lắc lắc thân thể muốn quăng Trì Trì xuống, nhưng cuối cùng chính hắn đã chịu không nổi đau đớn trước, cả người ầm ầm ngã xuống đất.
Trì Trì linh hoạt nhảy xuống, cười xông về phía hai người khác...
Đám người Đại Sơn khiếp sợ nhìn Trì Trì một mình đại chiến với ba ác nhân, vấn đề là ba người này đều không có đường hoàn thủ.
Bọn hắn muốn bắt thằng bé, ai biết Trì Trì linh hoạt vô cùng, ngay cả ống tay áo cũng không để cho bọn hắn đụng phải, thậm chí còn có dư lực che mũ rơm trên đầu mình.
Đợi đến khi ba người đều bị hắn dùng phương thức giống nhau lấy kiếm gỗ đâm ngã xuống đất, Trì Trì mới lui đến bên cạnh bọn họ, lau mồ hôi trên trán mình, thở ra một hơi: "Nhưng mệt chết ta.”
Mấy người Đại Sơn nhìn hắn, hung hăng nuốt nước miếng.
Trì Trì quay đầu nói: "Sao các ngươi còn đứng đây, mau đi lấy dây thừng trói bọn hắn lại."
“A a, đúng đúng." Nhị Sơn phản ứng trước, vội vàng vọt vào trong phòng, ôm ra một bó dây thừng lớn.
Đại Sơn cùng Đại Hoa liếc nhau một cái, hai người chết lặng tiến lên, trói chặt ba người đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Đợi đến khi dây thừng buộc xong, Đại Sơn mới đi tới hỏi: "Vậy, vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?"
Trì Trì nhìn ba người lâm vào trầm tư, đầu hạt dưa muốn to lên.
Ngay khi mấy đứa nhỏ lẩm bẩm thương lượng, cơn đau trên người ba người kia cuối cùng cũng giảm bớt, bọn hắn cũng không rõ vì sao tùy tiện bị đâm vài cái lại đau như vậy, gặp quỷ chính là trên người còn không có thương tích.
Hiện giờ đau đớn hơi chậm lại, ba người mới ý thức được chính mình bị trói.
Lúc này bọn hắn giãy dụa, động tĩnh lớn, lập tức khiến cho mấy người Trì Trì chú ý.
Đại Sơn vội vàng tiến lên, trong tay cầm kiếm gỗ của Trì Trì, phô trương thanh thế hô: "Không được lộn xộn.”
Ba người đối với thanh kiếm gỗ kia còn có chút bóng ma, thấy thế theo bản năng an tĩnh lại.
Nhưng ngay sau đó nhìn thấy người đứng trước mặt là một đứa trẻ, lại giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái. Cho đến khi Trì Trì đi tới, ba người lập tức rụt về phía sau.
Tiểu hài tử này quả thực chính là ma quỷ, rõ ràng nhỏ như vậy, ba người bọn hắn lại không làm gì nổi hắn.
"Ngươi, các ngươi muốn thế nào?"
"Chúng ta cũng không biết." Trì Trì gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử.
Ba người liếc nhau một cái, thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may, giá trị vũ lực của tiểu hài tử này đúng là rất cao, nhưng đầu óc hình như không quá thông minh.
Một người trong đó vội vàng nói: "Bằng không ngươi thả chúng ta đi, chúng ta cũng không cần tiền của ngươi nữa, tốt xấu gì cũng giúp ngươi xách đồ còn hộ tống ngươi tới đây đúng không? Ngươi còn nói chúng ta là người tốt."
Trì Trì nhíu mày: "Ngươi coi ta là một đứa trẻ ba tuổi sao? Các ngươi đâu phải là người tốt, không thể thả."
“Đúng, không thể thả." Đại Sơn cũng lập tức gật đầu: "Nếu thả bọn hắn ra, sau này bọn hắn gọi người đến tìm chúng ta gây chuyện thì làm sao bây giờ?”
Đại Hoa nói: "Nhưng cứ để như vậy cũng không được."
Ba người nhìn bọn nhỏ mặt mày ủ rũ, ngược lại yên tâm, thậm chí có chút dương dương đắc ý.
Nhìn đi, ngay từ đầu mà cho bọn hắn vàng, bọn hắn cũng đi rồi, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy?
Hiện giờ người khó xử, vắt hết óc cũng không phải bọn hắn.
Dù sao mấy đứa nhỏ này cũng không thể làm gì bọn hắn?
Ba người dứt khoát dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, Trì Trì lại đột nhiên hưng phấn nói: "Có rồi, ta có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Đại Sơn vội vàng hỏi, ba người cũng lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.