Chương 1733: Chôn chúng đi
Biểu tình Trì Trì nghiêm túc: "Chúng ta đào một cái hố ở trong sân này, chôn bọn hắn đi."
Mọi người: "..." Ha?
Vân Thư cùng Đường Thủy trên tường viện thiếu chút nữa từ trên cao ngã xuống.
Trì Trì lại cảm thấy chủ ý của mình rất tốt: "Bọn hắn là người xấu, chúng ta chôn bọn hắn, quay đầu lại tưới nước bón phân, chờ bọn hắn một lần nữa trưởng thành thành đứa bé, sau đó lại dạy bọn họ làm người tốt, như vậy sẽ không thành vấn đề."
Sao, không, có, vấn đề?? Vấn đề rất lớn.
Chôn thành đứa nhỏ một lần nữa là cái quỷ gì? Tưới nước còn chưa tính, bón phân làm gì?
Ba người lớn kinh hãi vô cùng, lập tức lắc đầu: "Không được."
Trì Trì nhíu mày: "Ta không hỏi ý kiến của các ngươi.”
Hắn chờ mong nhìn về phía mấy người Đại Sơn, Đại Sơn nuốt nước miếng, nói: "Cái này, không tốt lắm, đúng không? Con người chết sẽ bị chôn vùi. Hơn nữa, cho dù cho dù tưới nước cho bọn hắn, cũng không phát triển thành đưá nhỏ được."
“Sao ngươi biết? Ngươi đã thử chưa?"
“Ta chưa."
"Cho nên ngươi phải thử một chút nha, mẹ ta nói, mọi việc phải tự mình nghiệm chứng qua mới có thể đưa ra đáp án, không thể nghe lời đồn, người khác nói chưa chắc đã đúng."
Đại Sơn cảm thấy lời này vừa có đạo lý, lại cảm thấy không có đạo lý, nhất thời bị hắn vòng quanh.
Nhưng Tam Sơn Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, lập tức sùng bái nhìn Trì Trì, không nói hai lời đã chạy vào trong phòng lấy cái xẻng nhỏ: "Dùng cái này đào, hiện tại bắt đầu luôn sao?"
“Ừm, chúng ta phải động thủ sớm, bọn họ người lớn như vậy, hố phải lớn như vậy mới được." Trì Trì vươn tay vẽ vòng tròn làm phạm vi.
Hai người Tam Sơn Tiểu Hoa gật đầu, ngồi xổm xuống bắt đầu đào.
Ba người kia đã bị dọa đến tiểu ra quần, đừng nói với bọn họ tiểu hài tử ngây thơ này bị bệnh thần kinh nhé.
“Ngươi không thể làm điều đó? Đây là giết người, giết người, cứu mạng, giết người.”
Ba người kêu to, Đại Sơn hoảng sợ, vội vàng che miệng bọn hắn lại.
Vân thư trên tường viện rốt cuộc không nhìn được nữa, hộ vệ đi theo Trì Trì lại một mực không đi ra, bên này động tĩnh lớn hơn nữa phòng cách vách sẽ có người đi ra.
Hắn lúc này từ trên tường viện nhảy xuống: "Dừng tay lại.”
Người trong viện đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Vân Thư.
Đại Sơn Đại Hoa lập tức chắn trước mặt mấy hài tử, đề phòng nhìn Vân Thư: "Các ngươi, các ngươi là ai?”
Vân Thư ho nhẹ một tiếng: "Yên tâm yên tâm, chúng ta không phải người xấu. Chúng ta vừa vặn nhìn thấy ba người bọn hắn bắt nạt các ngươi, cho nên lại đây chủ trì công đạo.”
Chủ trì công đạo?
"Đúng." Vân Thư nghiêm túc gật đầu, sau đó bước tới trước mặt ba người kia, nói: "Ba đại nam nhân các ngươi bắt nạt mấy hài tử còn không biết xấu hổ? Đừng nói chôn các ngươi, cho dù rút gân lột da cũng không quá đáng.”
Ba người trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng có người tới cứu bọn hắn, nhưng hắn vừa nói cái gì? Cái gì gọi là rút gân lột da? Tiểu tử thúi này đâu ra, có phải có bệnh hay không?
Vân Thư lại xoay người, nói với mấy người Đại Sơn: "Nhưng mà, chôn bọn họ quả thật không tốt, dù sao cũng không thể phát triển thành đứa bé, còn có khả năng không cẩn thận hại chết bọn họ. Huống chi, chôn bọn họ đối với các ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào đúng không?"
Hắn nói xong híp mắt cười rộ lên: "Cho nên, ta có một đề nghị, tốt cho cả hai bên, các ngươi có muốn nghe một chút không?”
Đại Sơn vẫn đề phòng như trước: "Đề nghị gì, ngươi nói."
“Bắt bọn họ xin lỗi, bồi thường." Vân Thư nhìn về phía ba người kia: "Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Còn phải bồi thường?” Ba người nhịn không được mở to hai mắt.
Vân Thư gật đầu, nghiêm trang nói: "Đương nhiên phải bồi thường, nếu đã có tâm tư làm chuyện ác lại không bị trừng phạt, vậy các ngươi sẽ không được giáo huấn. Nếu các người tái phạm thì sao? Chúng ta làm người làm việc đều phải có quy củ đúng không? Ngươi dọa mấy đứa trẻ, làm tổn thương chúng, bồi thường là chuyện nên làm. Cũng không cần nhiều, ta thấy các ngươi như vậy không tính là đại phú đại quý, nhưng trên người bảy tám lượng bạc vẫn có.”
Ba người không thể tin được: "Chúng ta dọa bọn chúng? Hiện tại người bị trói rõ ràng là chúng ta, chúng ta mới là người bị dọa sợ, bị tổn thương."
"Không thể nói như vậy. Các ngươi bị trói đó là tự làm tự chịu, mấy đứa nhỏ phòng vệ chính đáng, cái này không gọi là thương tổn.”
Vân Thư nói xong, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người.
Hắn hơi quay đầu nhìn, đã thấy Trì Trì ôm hai tay, đứng ở bên cạnh mình, đồng ý gật đầu nhỏ.
"Đúng, trái tim ta bị tổn thương. Ta nghĩ các ngươi là người tốt còn chúc các ngươi bình an. Kết quả ngươi lại lừa ta, còn tống tiền ta, điều này để lại bóng ma rất lớn trong lòng ta. Sau này ta mất niềm tin vào con người, không còn là Trì Trì đơn thuần đáng yêu, phải bồi thường cho ta."
Vân Thư không nhịn được đưa tay xoa đầu thằng bé một cái: "Nói đúng.”
Hắn nhìn về phía ba người kia: "Chỉ cần các ngươi bồi thường bạc, ta sẽ nói bọn chúng thả các ngươi đi. Nếu không bồi thường, vậy... Vẫn nên chôn đi.”
Trì Trì lại dùng sức gật đầu nhỏ, Vân Thư vẫn xoa đầu hắn.
Trì Trì mê mang ngước mắt nhìn về phía hắn: "Sao ngươi sờ đầu ta.”
Vân Thư cười: "Ta cảm thấy ngươi trông rất đẹp mắt, giống như ta.”
Cháu trai giống cữu cữu mà, thật đúng là có vài phần giống nhau.
Trì Trì vừa muốn đánh giá hắn, ba người bên kia đã la hét: "Các ngươi đây mới là tống tiền, tống tiền.”
Vân Thư lười dây dưa với bọn hắn, gọi là Đường Thủy: "Tiểu hài tử đào hố quá chậm, ngươi đến đào đi.”
Ba người khiếp sợ, hắn đến thật sao?
Đường Thủy đã tiếp nhận xẻng, động tác của hắn rất lưu loát, một cái xẻng đi xuống, chính là một cái hố lớn.
Ba người sắc mặt lại thay đổi, biết lần này không thể trốn được, vội vàng kêu lên: "Chúng ta xin lỗi, chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường.”
Vân Thư hài lòng: "Vậy mới đúng, không thể bởi vì đối phương là tiểu hài tử thì các ngươi có thể bắt nạt.”
Ba người không cam lòng, nghẹn khuất móc bạc.
Bọn họ nhìn thoáng qua Trì Trì, lại nhìn thoáng qua Vân Thư cùng Đường Thủy. Từ động tác nhảy xuống vừa rồi, chỉ sợ hai người này đều luyện võ, bọn hắn ngay cả Trì Trì cũng đánh không lại, chứ đừng nói là ba người liên thủ.
Lúc này nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy trốn.
Đại Sơn nhìn bóng lưng bọn hắn lại lo lắng: "Bọn hắn có thể đi tìm người, trở về báo thù hay không?" Kỳ thật hắn không quá đồng ý thả người đi.
Nhưng không thả đi thì có thể làm gì đây?
Vân Thư cười nói: "Không có việc gì, ta bảo Đường Thủy đi cảnh cáo bọn hắn là được.”
Đường Thủy lập tức đáp ứng, xoay người ra cửa đi theo, đi giải quyết hậu quả.
Hắn vừa đi, Trì Trì lập tức ngẩng đầu hỏi Vân Thư: "Ngươi là ai?"
“Ta? Ta là cữu cữu của ngươi, ngươi không biết ta sao?”
Vân Thư ngồi xổm xuống, hài lòng nhìn tiểu gia hỏa mở to hai mắt.
Mấy người Đại Sơn cũng giật mình: "Cữu cữu? Trì Trì, đây là cữu cữu của ngươi sao? Ngươi, ngươi không biết cữu cữu mình sao?"
Trì Trì nghiêng đầu: "Nhưng cữu cữu ta đang ở kinh thành mà."
“Đúng, ta chính là cữu cữu ngươi từ kinh thành tới, Cố Vân Thư."
Trì Trì ngơ ngác: "Không lừa gạt ta chứ? Cữu cữu từ kinh thành tới? Còn vừa vặn đụng phải lúc hắn rời khỏi nhà?
Cả người Trì Trì đều không tốt, hắn chạy đến dưới mái hiên, lấy túi lục một hồi lâu lấy ra một bức họa.
Sau đó mở ra, nhìn chân dung, lại nhìn Vân Thư, lại nhìn chân dung.
Mấy đứa nhỏ Đại Sơn cũng chạy tới xem, lập tức kinh ngạc hô lên: "Thật giống."
Ồ, hình như, thực sự là cữu cữu.
Trì Trì đã muốn khóc, hắn vội vàng cuộn giấy vẽ lại, một lần nữa nhét trở lại trong túi xách.
Sau đó đứng lên, hung hăng hít sâu một hơi, ôm kiếm gỗ nói với Vân Thư: "Cữu cữu xin chào, cữu cữu tạm biệt."
Nói xong xoay người bỏ chạy.
Chỉ là chạy chưa được mấy bước, cổ áo sau đã bị người túm lấy.
Trì Trì huơ huơ hai cái chân ngắn, lại chỉ có thể đạp chân tại chỗ.
Hắn dùng sức vặn vẹo thân thể nhỏ bé, mồ hôi cũng chảy ra mà không thể thoát thân.
Trì Trì xoay người, đáng thương nhìn Vân Thư: "Cữu cữu, người coi như không nhìn thấy cháu đi.”
Vân Thư buồn cười không thôi: "Ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại ở đây? Sao bên cạnh ngươi lại không có ai đi theo?”
“Cháu, cháu đang rời khỏi nhà, bên cạnh làm sao có thể để người đi theo?”
Vân Thư nhướng mày: "Đang tốt đẹp ngươi bỏ nhà đi làm gì?”
Trì Trì phẫn nộ, không trốn nữa, dứt khoát ngồi xuống đất, khoanh hai bắp chân, ôm hai tay nói: "Cháu muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, mẹ không cho, cháu cũng chỉ có thể vụng trộm ra cửa."
“Ngươi... Hành hiệp trượng nghĩa?”
Trì Trì gật đầu thật mạnh: "Không sai, trong bản thoại của tiểu thúc công đã viết, đại hiệp đều phải ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa. Ước mơ của cháu là trở thành một đại hiệp trong tương lai.”
Vân Thư dở khóc dở cười, cho nên hành hiệp trượng nghĩa của hắn chính là thiếu chút nữa bị ba người kia tống tiền?
"Vậy ngươi ra ngoài bao lâu rồi?"
Trì Trì xoay ngón tay tính toán: "Chắc là hai ba canh giờ.”
“Ngươi xem, hôm nay ngươi đã thu thập được người xấu, mục tiêu cũng đạt được rồi đúng không? Có phải nên quay về không?"
Trì Trì ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Đúng vậy, hôm nay cháu đã hoàn thành một chuyện lớn như vậy, không cần tiếp tục rời khỏi nhà.”
Vân Thư thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc, tiểu hài tử quả nhiên dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng mà sau một khắc, Trì Trì lại cau mày nói: "Nhưng cháu đã đáp ứng Đại Sơn, phải giúp hắn chiếu cố Tam Sơn cùng Tiểu Hoa, mấy người Đại Sơn phải đi ra ngoài làm việc.”
Vân Thư nhìn về phía mấy đứa nhỏ trước mặt, nhà bọn hắn không có người lớn, Tam Sơn cùng Tiểu Hoa đại khái chỉ khoảng ba tuổi, quả thật không thể bỏ mặc.
Hơn nữa bọn hắn còn vừa mới đắc tội với ba người xấu, ai biết sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn?
Nhưng Vân Thư đã gặp phải Trì Trì, cũng không thể tiếp tục để hắn ở bên ngoài không trở về.
Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Chuyện này dễ làm, Tam Sơn cùng Tiểu Hoa là bằng hữu của ngươi đúng không? Vậy, ngươi có thể mời bằng hữu đến nhà mình. Ta nhớ phòng ngươi có rất nhiều cái thú vị, phải không? Các ngươi chơi với nhau sẽ thú vị hơn ở đây, phải không?"
"Ồ?" Trì Trì bừng tỉnh: "Đúng vậy, làm sao cháu lại không nghĩ tới chứ?”