Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1734 - Chương 1734. Tỷ Đệ Gặp Nhau

Chương 1734. Tỷ đệ gặp nhau Chương 1734. Tỷ đệ gặp nhau

Chương 1734: Tỷ đệ gặp nhau

Vân Thư giật giật khóe miệng: "Ngươi chưa từng mời mấy bằng hữu này đến nhà làm khách?”

Con ngươi Trì Trì chột dạ xoay quanh, không phải hắn không có bằng hữu thân thiết sao, chủ yếu là mỗi lần hắn cùng mấy người Đại Sơn gặp mặt, đều là rời nhà bỏ trốn.

Nếu đã bỏ nhà đi, làm sao có thể mời bọn họ đến nhà làm khách? Vậy không phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay hắn đã làm chuyện đại hiệp nên làm, có thể về nhà khoác lác... Không đúng, báo cáo một chút công lao vĩ đại của mình.

Vì thế Trì Trì xoay người, nói với mấy người Đại Sơn: "Ta có thể dẫn Tam Sơn cùng Tiểu Hoa đến nhà ta làm khách không? Đến tối, ta sẽ đưa họ trở lại."

Mấy người Đại Sơn sửng sốt một chút, có chút do dự: "Như vậy không tốt, cha mẹ ngươi có thể mất hứng không..."

Mấy người bọn họ đều là cô nhi, mặc kệ ăn ở đều ở tầng dưới chót. Tuy rằng cho tới bây giờ Trì Trì chưa từng nói hắn là hài tử của nhà nào, nhưng nhìn bộ dạng trắng trẻo mềm mại lại ra tay hào phóng của hắn, khẳng định là xuất thân từ gia đình giàu có.

Hắn nghe nói đến nhà người như vậy làm khách, đều phải ước định trước hoặc là hạ thiếp mời, bọn họ tùy tiện tới cửa, vả lại lại là bằng hữu hắn quen biết sau khi rời nhà, đến lúc đó cha mẹ Trì Trì mất hứng thì làm sao bây giờ?

"Vẫn nên quên đi, chúng ta đưa Tam Sơn Tiểu Hoa ra ngoài là được, hoặc là để Nhị Sơn lưu lại chăm sóc bọn chúng. Trì Trì, ngươi về nhà với cữu cữu mình đi."

“Vậy thật bất tiện." Trì Trì không đồng ý há to miệng.

Vân Thư cũng cười nói: "Không có việc gì, tỷ tỷ và tỷ phu ta đều là người hiếu khách, các ngươi là bằng hữu Trì Trì, bọn họ sẽ hoan nghênh các ngươi, không mất hứng.”

Cuối cùng Đại Sơn mặc dù trong lòng vẫn có băn khoăn, nhưng dưới mấy lần khuyên giải của hắn vẫn đồng ý.

Quan trọng nhất là, hôm nay bọn hắn quả thật không tiện mang theo hai đứa Tam Sơn ra ngoài. Nếu Trì Trì không đến, bọn họ cũng định nhờ hàng xóm hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ.

Nhưng Đại Sơn tuy tín nhiệm Trì Trì nhưng đối với Vân Thư vẫn có chút hoài nghi.

Vì thế Đại Sơn đề nghị đưa Trì Trì đến cửa nhà, rồi sẽ đi ra ngoài làm việc.

Trì Trì cao hứng đáp ứng.

Đoàn người thu thập rất nhanh, thức ăn trong hộp không kịp ăn, dứt khoát cất đi, đợi đến buổi tối mấy người Đại Sơn trở về hâm nóng một chút rồi ăn, sau khi sửa sang lại mọi người khóa cửa viện đi ra ngoài.

Bên này cách huyện nha cũng không xa, đi bộ là được.

Lúc này Trì Trì cũng không thèm để ý đi đường nào, cho nên lúc đi qua cửa hàng Cố Ký, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực lục thân không nhận.

Ai biết vừa đến cửa Cố Ký, đã nghe thấy có giọng nói quen thuộc vang lên: "Tiểu thiếu gia?”

Trì Trì sửng sốt, theo bản năng né tránh về phía sau, quay đầu đã nhìn thấy Đồng Thủy Đào cười tủm tỉm nhìn mình.

Đồng Thủy Đào tiến lên vài bước: "Tiểu thiếu gia chuẩn bị về nhà sao?"

Bộ dạng cười khanh khách của nàng như biết hắn đã bỏ nhà đi, cũng giống như biết hắn khẳng định không đi được bao lâu.

Trì Trì nhất thời tức giận, hung hăng ném cành liễu vừa rồi nhặt trên đường xuống đất: "Ta, ta về nhà thì làm sao vậy?"

“Về nhà rất tốt, phu nhân rất nhớ người."

Trì Trì lập tức ngẩng đầu lên, đương nhiên, hắn là đại bảo bối của mẹ, mẹ chắc chắn ngày đêm suy nghĩ một ngày không gặp như cách tam thu.

Vân Thư đứng ở phía sau Trì Trì, nhìn thấy Đồng Thủy Đào nhất thời bừng tỉnh: "Thủy Đào, nếu ngươi ở đây, có phải đại tỷ ta cũng ở trong cửa hàng hay không?”

Đồng Thủy Đào sửng sốt, bất ngờ ngẩng đầu lên.

Sau một khắc con ngươi trừng lớn, không dám tin khẽ hô lên: "Vân, Vân Thư thiếu gia? Vân Thư thiếu gia sao ngài lại ở đây?”

Lúc nãy nàng dồn tất cả lực chú ý lên người tiểu thiếu gia, thế nhưng không phát hiện trước mặt có người lớn như vậy.

Vân Thư cười nói: "Ra ngoài du lịch, vừa vặn đi qua huyện Tĩnh Bình nên đến thăm tỷ tỷ cùng tỷ phu."

Đồng Thủy Đào cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên, vội vàng nói: "Vân Thư thiếu gia mau vào ngồi, phu nhân ở hậu viện, ta đi nói cho phu nhân một tiếng.”

Nói xong xoay người đã chạy vào bên trong, vừa chạy vừa kêu: "Phu nhân, Vân Thư thiếu gia tới, Vân Thư thiếu gia tới.”

Cố Vân Thư lắc đầu bật cười: "Mấy năm không gặp, vẫn như cũ." Không phải đã làm mẹ sao? Cũng không thấy trầm ổn hơn một chút.

Hắn cúi đầu nói với Trì Trì cùng mấy người Đại Sơn: "Đi thôi, nếu tỷ tỷ ở bên trong, chúng ta ngồi một lát rồi cùng nhau trở về.”

Đại Sơn chần chờ gật đầu, Trì Trì đã nhảy nhót đi vào bên trong.

Chưởng quầy của cửa hàng này hiện tại là Vương Thái, Vương Thái và Trình Tiểu Tùng đã thành thân. Không chỉ như thế, Trình Tiểu Tùng còn đưa cha mẹ và muội muội đến huyện Tĩnh Bình.

Huyện Tĩnh Bình đã khác với hai năm trước, sau khi hai nước xác định quan hệ ngoại giao, huyện Tĩnh Bình ở vùng biên giới, lại có người có năng lực như Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nên đã rất phát triển, huyện thành ba bốn năm trước còn nghèo đến hơn phân nửa người ăn không đủ no, giờ đã biến thành huyện thành phồn hoa nhất phủ Lạc Châu.

Cho nên Trình Tiểu Tùng hai năm trước đã đưa người nhà đến nơi này, còn mua một mảnh đất ở quê nhà Vương Thái thôn Đại Khê để định cư.

Vương Thái rốt cuộc cũng được thôn dân thôn Đại Khê nhìn lớn lên, ca ca nàng lại không còn, hiện giờ nhà chồng tương lai của nàng muốn định cư trong thôn, bọn họ vừa vặn cũng có thể nhìn một chút, miễn cho bị bắt nạt, cho nên đất bán cho Trình gia được ưu đãi rất lớn.

Sau khi Trình gia an gia ở thôn Đại Khê, chính là lúc xưởng Cố gia tuyển người. Chỉ là Trình phụ cảm thấy đã nhận được đại ân của Cố Vân Đông, hiện giờ đi lại không tiện, cho dù vào xưởng Cố gia cũng chỉ có thể làm chút công việc nhẹ nhàng, ngược lại kéo chân sau mọi người.

Cho nên Trình gia dự định một lần nữa tìm việc làm.

Vẫn là Vương Thái nhắc nhở bọn họ, nói tương lai thôn Đại Khê nhất định phồn hoa, bọn họ có thể tự mình làm chút buôn bán nhỏ, làm ăn khẳng định sẽ phát triển rực rỡ. Không chỉ họ, Vương Thái cũng nói với trưởng thôn Đại Khê.

Có người nghe có người không nghe, nhưng đúng như lời Vương Thái nói, người đến người đi trong thôn Đại Khê rất nhiều, phàm là tự mình bày một quầy hàng nhỏ, sẽ không có tổn thất. Cuộc sống của Trình gia dần dần tốt lên.

Về phần Vương Thái cùng Trình Tiểu Tùng thì làm việc trong cửa hàng Cố Ký ở huyện thành, hai người trên cơ bản đều nghỉ ngơi ở hậu viện cửa hàng.

Phòng ốc ban đầu của Vương gia cũng một lần nữa được tu sửa, do Trình phụ Trình mẫu quản lý, trực tiếp cho khách ở trọ, phục vụ thương khách qua lại.

Lúc này người đang trông cửa hàng chính là Trình Tiểu Tùng, Vương Thái ở hậu viện đối chiếu sổ sách với Cố Vân Đông.

Lúc Đồng Thủy Đào vừa vào cửa vừa gọi, Trình Tiểu Tùng cũng nghe được, nhìn thấy mấy người Trì Trì vào cửa, hắn đi rót chén trà tới, bưng đến trước mặt Vân Thư, rồi rót thêm mấy ly sữa đưa cho Trì Trì và nhóm Đại Sơn.

Trì Trì từ nhỏ đã uống sữa mà lớn lên, vừa vặn khát nước, bưng lên uống hơn phân nửa chén.

Mấy người Đại Sơn chưa từng uống qua, tuy rằng bọn hắn đã nhìn thấy, nghe nói sữa này ở bên ngoài rất đắt. Nhưng nhìn Trì Trì uống không chút do dự, nên nghĩ cửa hàng này đãi khách như vậy là bình thường, bọn họ do dự ngược lại có vẻ không có kiến thức, làm Trì Trì mất mặt.

Vì thế mấy người cũng vội vàng bưng lên uống hết.

Vừa uống hai ngụm, thì nhìn thấy Cố Vân Đông vội vàng từ hậu viện đi ra, nhìn thấy Vân Thư sắc mặt sáng ngời: "Tiểu tử ngươi, trước khi tới sao cũng không nói một tiếng, muốn cố ý dọa ta sao?”

“Tỷ tỷ ta lá gan rất lớn, làm sao có thể bị dọa?”

"Mấy năm không gặp, lại cao hơn không ít, sắp đuổi kịp ta rồi."

Vân Thư khó có được lộ ra thái độ ngây thơ: "Còn chưa đủ cao, qua hai năm nữa chắc là không sai biệt lắm.”

Cố Vân Đông cười ha ha: "Có đi qua phủ Lạc Châu gặp cha mẹ không?” Một năm trước, Vân Thư ra ngoài du lịch, phủ Lạc Châu bên này cũng đã ổn định lại, Dương Liễu cùng Khả Khả đã được đón đến phủ thành Lạc Châu đoàn tụ với phụ thân.

Phủ thành và huyện nha cách nhau gần, hiện giờ quan đạo cũng đã tu sửa qua, qua lại thuận tiện. Cho nên một năm nay, ngoại trừ cha cô Cố Đại Giang không thể không có lý do mà tự tiện rời khỏi chức vụ ra, khi bọn họ nhớ nhau, còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt.

Vân Thư cười nói: "Gặp qua, nghe nói đệ muốn đến huyện Tĩnh Bình, Khả Khả thiếu chút nữa muốn đi theo.”

“Hắc, cái kia, con ở chỗ này, mọi người không nhìn thấy con sao?” Một khắc Trì Trì thấy Cố Vân Đông đi ra thì vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, vốn đã chuẩn bị nghênh đón tâm tình lo lắng kích động của mẹ.

Không nghĩ tới!! Mẹ lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn, cùng cữu cữu tán gẫu nhiệt tình ngất trời.

Trì Trì dùng sức chen vào giữa hai người, ngửa đầu nhỏ: "Mẹ, con ở chỗ này, mẹ xem đại bảo bối nhà mình đi, mẹ, người bị mù sao?"

Gân xanh trên trán Cố Vân Đông nhảy dựng lên, buông tay gõ đầu hắn một cái: "Ngươi mới mù."

Trì Trì duỗi tay nhỏ bé ôm đầu nhỏ, ủy khuất vô cùng: "Nhưng con lớn như vậy đứng ở chỗ này, mẹ cũng không nhìn thấy.”

Cố Vân Đông cũng không phải cố ý xem nhẹ hắn, chỉ là nhìn thấy Vân Thư quả thật rất cao hứng, khó tránh khỏi nói thêm hai câu.

Cô liếc xéo Trì Trì một cái, lúc này mới nhìn về phía mấy người Đại Sơn.

Đối với mấy bằng hữu Trì Trì kết giao, Cố Vân Đông tấ nhiên cũng biết. Mấy người Đại Sơn đều là cô nhi, bọn chúng tuy rằng không phải huynh muội ruột thịt, nhưng chiếu cố lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau.

Kỳ thật lấy tình huống của bọn chúng, hoàn toàn có thể ở trong viện mồ côi Từ Ấu Viện trong thành, đó là nơi chuyên thu nhận trẻ mồ côi.

Chỉ là khi còn bé Đại Sơn đã bị thương ở Từ Ấu Viện, đối với nơi đó cũng không tín nhiệm.

Hơn nữa căn nhà bọn họ ở hiện giờ là cha mẹ hắn khi còn sống xây lên, hắn lo lắng hắn đi rồi, phòng ốc có thể sẽ bị đường bá chiếm đoạt, cho nên mang theo mấy hài tử ở bên trong.

Bình Luận (0)
Comment