Chương 1735: Huyện nha là nhà ta
Cố Vân Đông sau khi biết bọn hắn không muốn đi, cũng âm thầm giúp đỡ.
Mấy đứa Đại Sơn ngày thường sẽ giúp đỡ người khác chạy việc vặt, đưa thư,…. Đều là một ít công việc nhỏ, người khác sẽ cho một ít tiền thưởng, cũng miễn cưỡng có thể sinh hoạt.
Cũng may hiện tại thương nhân qua lại ở huyện thành nhiều, nhu cầu như vậy cũng không ít, cho nên bọn hắn ba ngày hai bữa sẽ có việc làm.
Mấy đứa nhỏ phẩm tính không tệ, dựa vào hai tay của mình kiếm tiền, cũng có vài phần cốt khí.
Lúc này mấy người Đại Sơn cũng có chút khẩn trương nhìn Cố Vân Đông, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân Trì Trì. Tuy rằng ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng lúc này vẫn rất thấp thỏm bất an.
Trì Trì đã ở bên cạnh nói: "Mẹ, con muốn dẫn Tam Sơn cùng Tiểu Hoa đến nhà chúng ta chơi."
“Đây là bằng hữu của con, con đương nhiên có thể mời bọn họ."
Trì Trì quay đầu nhìn về phía Đại Sơn: "Ta đã nói mẹ ta là tiên nữ hiểu lòng người, không nói sai chứ?"
Đại Sơn rất ngượng ngùng, chắp tay với Cố Vân Đông: "Bạch, Bạch phu nhân, buổi chiều chúng ta còn có việc làm, cho nên đệ đệ muội muội phải quấy rầy rồi.”
Cố Vân Đông cười nói: "Các ngươi là bằng hữu Trì Trì, gọi ta là bá mẫu, không cần gọi phu nhân gì, nghe quá xa lạ."
Đại Sơn sửng sốt một chút, vội vàng đáp: "Vâng, bá mẫu.”
Hắn thật sự không có bao nhiêu thời gian hàn huyên ở bên này, lúc trước ở nhà đối phó ba người kia đã trì hoãn không ít thời gian, nếu cứ tiếp tục, bọn họ sẽ không kịp thời gian đi làm.
Bởi vậy lúc này nói một tiếng với Cố Vân Đông, lại dặn dò Tam Sơn cùng Tiểu Hoa phải nghe lời, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Cố Vân Đông cũng nói với Cố Vân Thư: "Đệ một đường chạy tới đây cũng vất vả, đi, chúng ta cũng trở về, đón gió tẩy trần cho đệ."
Trì Trì vội vàng hô to: "Còn có con, con cũng muốn đón gió tẩy trần.”
“Người bỏ nhà đi còn có mặt mũi muốn đón gió tẩy trần?”
Cố Vân Đông đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, Trì Trì ôi một tiếng, có chút phẫn nộ ngẩng đầu lên.
Cố Vân Đông đã cùng Cố Vân Thư ra cửa, Trì Trì hung hăng dậm chân, nắm tay Tam Sơn cùng Tiểu Hoa vội vàng đi theo.
Đồng Thủy Đào đi ở cuối cùng, thấy thế bật cười.
Đoàn người một đường đi về phía huyện nha, mắt thấy đi tới cửa huyện nha, Tam Sơn cùng Tiểu Hoa dừng lại, có chút khẩn trương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trì Trì.
Trì Trì vốn đi về phía trước đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Hắn mờ mịt quay đầu: "Sao các ngươi không đi?"
“Trì Trì, nơi này là huyện nha."
"Đúng vậy."
“Chúng ta đến huyện nha làm gì?” Tam Sơn hỏi.
Tiểu Hoa cũng có chút sợ hãi nói: "Đại ca nói, huyện nha không thể tùy tiện vào, muốn vào trước tiên sẽ bị đánh đại bản."
Trì Trì gãi gãi tai: "Nhưng, nhưng đây là nhà ta. Yên tâm đi, Đại Sơn nhất định đã lừa gạt các ngươi, ta đi vào nhiều lần như vậy, cũng không bị đánh bảng.”
“Nơi này là nhà ngươi?”
"Thật sự không cần đánh bảng?"
Trì Trì thấy bọn chúng không tin, lắc lắc chạy đến bên cạnh cánh cửa.
Bước vào, sau đó nói với hai người: "Nhìn kìa, tôi đi vào." Sau
đó đi ra một lần nữa: "Nhìn kìa, ta đi ra."
Một bước nữa vào bên trong: "Nhìn đi, ta đi vào một lần nữa."
“Ta lại đi ra."
Tỷ đệ Cố Vân Đông nghe động tĩnh, mặt đầy hắc tuyến, đứa nhỏ gấu này từ đâu tới?
Trì Trì nhảy qua nhảy lại vài lần, xèo tay với Tam Sơn Tiểu Hoa, nói: "Nhìn đi, ta không bị đánh bảng.”
Tam Sơn cùng Tiểu Hoa liếc nhau một cái, trên mặt còn có chút hoảng hốt.
Trì Trì nói nơi này là nhà của hắn, vậy cha hắn không phải là huyện lệnh đại nhân sao?
Trì Trì lại chạy tới, một tay kéo một người, cùng nhau đi vào.
Ngay sau khi đoàn người bọn họ vào cửa không lâu, chỗ rẽ có ba người chậm rãi đi ra, chính là ba nam tử lúc trước muốn tống tiền Trì Trì.
Giờ phút này vẻ mặt bọn hắn khiếp sợ, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
"Các ngươi có nghe thấy không? Đứa nhỏ kia nói, nói huyện nha này là nhà của hắn?”
“Hắn là công tử của huyện lệnh đại nhân? Nhưng mà, hắn không phải nói hắn tên là Bạch Mặc sao? Ta nhớ huyện lệnh đại nhân họ Thiệu.”
“Khẳng định là công tử của Thiệu đại nhân, ngươi không nhìn hắn từ cửa chính đi vào sao? Người gác cổng còn cung kính gọi hắn là tiểu thiếu gia.”
"Xong rồi, hắn có nói với Thiệu đại nhân không, đến lúc đó bắt chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Không đến mức đúng không? Bạc trên người chúng ta cũng bị đứa nhỏ kia lấy đi, chúng ta còn bị đánh một trận.”
Tuy nói như vậy, trong lòng ba người vẫn lo sợ bất an.
Hết lần này tới lần khác trên đầu tường đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Hiện tại đã biết người nào không thể chọc vào chứ?”
Ba người trong lòng cả kinh, đột nhiên lùi lại vài bước, lập tức run sợ ngẩng đầu lên: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
“Ta vẫn luôn đi theo các ngươi.” Đường Thủy nhảy xuống, vỗ vỗ tay, cười nói: "Thế nào, ba người các ngươi đi theo Trì Trì tiểu thiếu gia, là muốn trả thù sao, hiện tại còn dám không?"
“Không không không, chúng ta không muốn trả thù, thật sự, chúng ta đi đây, đi đây."
Ba người ngươi đẩy ta, giống như chuột thấy mèo, chạy như bay, ra khỏi cửa thành, không bao giờ trở về nữa.
Đường Thủy hừ cười một tiếng, được rồi, lần này cũng không cần hắn giải quyết hậu quả, hắn đi về phía huyện nha.
Trì Trì vừa vào cửa, lập tức lôi kéo hai tiểu đồng bọn đến phòng đồ chơi.
Phòng đồ chơi của hắn hôm nay lại lớn hơn một vòng, bên trong chẳng những có đường trượt, còn có leo núi, ngày thường hắn nhảy lên nhảy xuống, thân thủ luyện rất linh hoạt.
Tam Sơn cùng Tiểu Hoa vừa vào cửa đã mở to hai mắt 'Oa' một tiếng: "Nơi này thật kỳ quái nha.”
Chúng chưa bao giờ thấy những thứ này.
Trì Trì chống éo: "Thế nào, gian phòng này chính là địa bàn của ta, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không thể tiến vào.”
“Trì Trì ngươi thật lợi hại."
Trì Trì gật gật đầu: "Tất nhiên.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật một chút, có cái gì lợi hại? Cô lắc đầu, xoay người phân phó Thủy Đào đi chuẩn bị đồ ăn uống, chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Đồng Thủy Đào xoay người đi bận rộn, thuận tiện đưa nữ nhi vừa mới ngủ dậy tới.
Tiểu Hoa nhìn thấy một muội muội nhỏ hơn mình, nhất thời vô cùng vui vẻ, kéo tay muội muội không chịu buông ra.
Đợi đến khi đồ ăn uống bưng lên, mấy đứa nhỏ cũng muốn điên rồi.
Trì Trì rất có phong thái chủ nhân, rất thuần thục chiêu đãi hai người Tam Sơn.
Cố Vân Đông lắc đầu, giao nơi này cho Đồng Thủy Đào cùng Thích ma ma, rồi xoay người trở về tiền sảnh.
Thiệu Thanh Viễn đã cùng Cố Vân Thư nói về biến hóa mấy năm nay, thuận tiện hỏi thăm tình huống Vân Thư một năm nay ra ngoài du lịch.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Vân Thư, năm đó hắn dự định ba năm sau mới tham gia kỳ thi hương.
Chỉ là hắn đã trở thành đệ tử của Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên lại luôn chú trọng gốc rễ vững vàng, hơn nữa Vân Thư tuổi còn nhỏ, cho dù hắn thi đỗ cử nhân, lại tham gia thi điện, vậy thì phải vào triều làm quan.
Tuổi còn nhỏ như vậy, tiến vào quan trường cũng không thích hợp, cho dù Vân Thư có thông minh đến đâu, đối mặt với lão hồ ly quan trường kia, dù sao thủ đoạn cũng không đủ, phải chịu thiệt. Quay đầu lại bị người ta bẻ gãy cánh chim, chỉ sợ tâm tính cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên kỳ thi hương năm ngoái, Vân Thư không tham gia. Thật ra không chỉ Thẩm Nguyên muốn hắn chờ thêm ba năm nữa, chính Vân Thư cũng có suy nghĩ như vậy.
Hắn cũng muốn có thêm kiến thức, muốn thừa dịp còn chưa vào triều làm quan mà đi khắp nơi thăm thú, đoán chừng cũng chỉ có hai năm này còn có thể tự do một chút.
Năm ngoái hắn bắt đầu xuất phát từ kinh thành, đoán chừng đến năm sau mới có thể trở về kinh, đến lúc đó lại đọc sách thêm một năm nữa là có thể tham gia kỳ thi hương.
“Nói như vậy, đệ cũng không ở lại huyện Tĩnh Bình này được mấy ngày, rất nhanh sẽ đi?”
Vân Thư cười nói: "Mọi người đều ở đây, tốt xấu gì đệ cũng phải ở lại nửa tháng đến một tháng. Không chỉ huyện Tĩnh Bình, đệ muốn đến thị trấn xung quanh, còn muốn đi trấn gần biên giới xem một chút. Đệ nghe nói bên kia rất phồn hoa, đệ đi dạo phủ Lạc Châu một vòng rồi lại đi.”
Cha hắn là tri phủ phủ Lạc Châu, tỷ phu là huyện lệnh huyện Tĩnh Bình, đây cũng coi như là nhà mình đi.
Nghĩ đến cha hắn, Vân Thư nhịn không được nhớ tới một chuyện: "Cho dù đệ muốn ở đây nửa năm cũng không được nha. Ta nghe phụ thân nói, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, để mọi người chuẩn bị hồi kinh?"
“Đúng vậy, qua hai tháng nữa sẽ trở về kinh thành." Cố Vân Đông còn có chút luyến tiếc huyện Tĩnh Bình này, rốt cuộc đã ở ba bốn năm, còn dài hơn thời gian ở thôn Vĩnh Phúc.
Huyện Tĩnh Bình từ nghèo khó đến bây giờ cảnh đường phố phồn hoa, dân chúng an cư lạc nghiệp, có thể nói là bọn họ từng chút từng chút dựng lên.
Hơn nữa nơi này cách Lê quốc rất gần, tuy nói bọn họ không thể tùy tiện đi qua, Tống Nham cũng không cách nào xuất cung tới, nhưng dù sao có tin tức gì cũng có thể biết trước.
Đại sứ quán đã chính thức thành lập một năm trước, Tô Dực quả thật xin đóng quân ở Lê quốc, nửa năm trước đã mang theo một đôi nữ nhi cùng thê tử bước lên đất nước xa lạ.
Kỳ thật một năm trước, Hoàng Thượng cũng đã triệu kiến bọn họ hồi kinh.
Là Thiệu Thanh Viễn cảm thấy còn chưa đủ, huyện Tĩnh Bình còn có rất nhiều địa phương chưa xây dựng tốt nên kéo dài thêm một năm, hiện giờ Hoàng đế lại hạ một đạo chỉ ý, bọn họ cũng nên khởi hành.
Thời gian này, Cố Vân Đông vẫn luôn xử lý vấn đề tiếp theo của xưởng và cửa hàng.
"Vậy sau khi đệ rời khỏi phủ Lạc Châu thì sao? Đệ định đi đâu?” Cố Vân Đông lại hỏi.
Vân Thư: "Đệ định tiếp tục đi về phía nam phủ Linh Châu, đến lúc đó đi Bạch gia bái phỏng, cũng thăm Bạch lão gia tử một chút.”
Thiệu Thanh Viễn ở một bên gật đầu: "Chúng ta quay đầu lại cũng phải trở về phủ Linh Châu một chuyến.”
Vân Thư kinh ngạc: "Hai người trở về kinh thành, cũng không chắc còn có tự do như vậy. Tỷ phu, lấy công lao của các huynh, Hoàng Thượng nhất định sẽ giao trọng trách, đến lúc đó càng không thể phân thân, huynh..."
Hắn nói một nửa, đột nhiên ngẩn ra, nhìn thấy tỷ tỷ tỷ phu trước mặt biểu tình có chút cổ quái.