Chương 1736: Dự định của vợ chồng Thiệu Thanh Viễn
Trong đầu Vân Thư chợt hiện lên một ý niệm cực kỳ vớ vẩn trong đầu: "Tỷ phu, không phải sau khi hồi kinh huynh tính từ quan không làm nữa, đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái: "Quả thật có tính toán này.”
Ngay từ đầu, Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn vào triều làm quan. Lúc ấy một đường làm đến tam phẩm, hoàn toàn bị tình thế bức bách, không thể không đi lên.
Hiện giờ Lỗ vương không còn nữa, Bạch Chi Ngôn cũng bị bắt, huyện Tĩnh Bình đã xây dựng xong, hắn cũng nên sống cuộc sống tự do tự tại.
Có đôi khi dũng cảm rút lui không hẳn là chuyện xấu, bọn họ lập công càng nhiều, leo càng cao, chỉ có thể trở thành cái gai trong mắt càng ngày càng nhiều người.
Huống chi, chức quan càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Đừng nói đến lúc đó trở thành quan kinh thành, cho dù mấy năm nay làm quan huyện ở đây, hắn cũng bận rộn ít có thời gian làm bạn với thê tử cùng hài tử. Càng đừng nói là trở về thăm tổ phụ già nua, nâng cao y thuật của bản thân, dạy dỗ đệ tử có thiên phú.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông hiện tại, cho dù không có chức quan trong người, cũng vẫn là quận chúa cùng quận mã gia, vẫn có chỗ dựa vững chắc, còn là truyền nhân của thần y thế gia, đi đến nơi nào cũng không lo.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, tương lai Cố Đại Giang cùng Cố Vân Thư muốn đi tới vị trí cao. Nếu phía trước có bọn họ ngăn cản, con đường của bọn hắn sẽ trở nên đặc biệt gian nan, thậm chí có thể sẽ trì trệ không tiến.
Dù sao Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không thích làm quan, đã như vậy, không bằng lui xuống, sống cuộc sống thoải mái của mình.
Vân Thư thấy bộ dạng thoải mái của hai vợ chồng này, nhất thời không nói nên lời.
Người ta đều một lòng một dạ bò lên trên, vì thế không tiếc bất cứ giá nào, tỷ tỷ tỷ phu nhà hắn ngược lại, hoàn toàn không muốn ôm việc vào mình.
Hắn thở ra một hơi: "Được, mặc kệ quyết định của hai người là gì, làm đệ đệ, ta đều ủng hộ." Tương lai cứ giao cho hắn, hắn sẽ leo lên trên, trở thành chỗ dựa vững chắc cho tỷ tỷ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau cười.
Đề tài kế tiếp cũng thoải mái hơn rất nhiều, biết Vân Thư tính toán đi phủ Linh Châu nên đã nói một ít tình huống của phủ Linh Châu trước.
Mấy người trò chuyện quên mất thời gian, cho đến khi Trì Trì chạy vào: "Mẹ, con muốn đưa Tam Sơn cùng Tiểu Hoa về nhà.”
Cố Vân Đông sửng sốt, lúc này mới chú ý thời gian đã muộn.
"Không nóng nảy, ăn cơm tối xong đã, sau đó bảo Thiệu Văn đưa bọn họ trở về."
Trì Trì 'A' một tiếng, lại chạy đi.
Chốc lát sau, kéo hai người Tam Sơn đang ngượng ngùng đến.
"Vừa vặn, hôm nay cữu cữu Trì Trì tới đây, lại có thêm hai khách nhân là các ngươi, buổi tối chúng ta ăn một bữa ngon." Cố Vân Đông sờ sờ đầu hai đứa nhỏ: "Các ngươi là bằng hữu Trì Trì, hắn đến nhà các ngươi cũng không coi mình là người ngoài, các ngươi cũng đừng khách khí, cứ coi đây là nhà của mình."
Tam Sơn cùng Tiểu Hoa rất câu nệ, tuy rằng bọn chúng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết người trước mặt thân phận cao quý. Bọn chúng ngày thường cũng không thể gặp được, hiện giờ lại ngồi cùng bàn ăn cơm.
Cũng may mấy người lớn Thiệu Thanh Viễn vẫn tán gẫu chuyện của mình, Tam Sơn và Tiểu Hoa do Trì Trì chiêu đãi.
Cố Vân Đông thỉnh thoảng liếc mắt một cái, thấy hai đứa nhỏ đã ăn say sưa, không bó tay bó chân nữa, lúc này mới nở nụ cười.
Dùng xong cơm, Cố Vân Đông cũng sợ sau khi bọn Đại Sơn trở về không thấy người trong lòng sốt ruột. Nên để Thiệu Văn dẫn Trì Trì, đưa hai đứa nhỏ trở về.
Lúc về đến nhà, quả thật nhìn thấy ba người Đại Sơn đều đã trở về, đang hâm lại hộp thức ăn Trì Trì đưa buổi trưa.
Chẳng qua Nhị Sơn thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài nhìn, bộ dạng rất lo lắng.
Cho đến khi nhìn thấy cuối ngõ xuất hiện mấy bóng người, Nhị Sơn mới nhảy dựng lên, vội vàng vọt tới: "Trì Trì, Tam Sơn, Tiểu Hoa các ngươi đã trở lại."
“Đã trở lại." Tuy rằng đã đi một đoạn đường, nhưng Tam Sơn vẫn ôm bụng no ứ: "Bá mẫu lưu bọn đệ lại ăn cơm, rất nhiều đồ ăn, bọn đệ ăn rất no.”
Nhị Sơn vừa định nói hắn hai câu, ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Văn xa lạ, lập tức ngừng lại, xoay người mời bọn họ vào cửa.
Trong tay Thiệu Văn còn mang theo không ít đồ, hắn trực tiếp đặt ở trên bàn, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mấy người Đại Sơn, Thiệu Văn cười nói: "Đây là lễ tạ ơn phu nhân nhà ta bảo ta đưa tới.”
“Tạ Lễ?”
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia nhà ta thỉnh thoảng bỏ nhà đi, có lẽ thường xuyên chạy đến chỗ này làm phiền các ngươi. Gia cùng phu nhân rất cảm tạ các ngươi đã chiếu cố tiểu thiếu gia, tất nhiên cũng chuẩn bị tạ lễ đưa tới."
“Chúng ta, chúng ta là bằng hữu." Vì vậy, không thể nói là chăm sóc hay không chăm sóc.
Đại Sơn tuổi không lớn, nhưng tâm tư mẫn cảm, nghĩ có phải cha mẹ Trì Trì không muốn bọn họ cùng Trì Trì chơi đùa hay không, cho nên cố ý tặng đồ, muốn bọn họ cùng Trì Trì bảo trì khoảng cách?
Thiệu Văn liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, lúc này cười nói: "Các ngươi đương nhiên là bằng hữu, cho nên mới lui tới đúng không? Trước kia chúng ta không biết tiểu thiếu gia rời khỏi nhà sẽ tới chỗ các ngươi, bằng không đã sớm tới cửa. Lần sau các ngươi nếu có việc, không tiện trông Tam Sơn cùng Tiểu Hoa, còn có thể đưa bọn chúng tới. Như vậy các ngươi cũng có thể yên tâm, tiểu thiếu gia cũng vui vẻ."
Mấy người Đại Sơn ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu: "Chúng ta thích cùng Trì Trì chơi đùa.”
Thiệu Văn đã làm xong chuyện: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về trước, hôm khác gặp.”
Nói xong, hắn vẫy tay với Trì Trì.
Trì Trì nhảy nhót: "Đại Sơn, ta đi đây, hôm nay cữu cữu ta đến, ta phải trở về chiêu đãi." Nói xong thở dài một hơi, bộ dạng rất bận rộn.
Mấy người Đại Sơn tiễn bọn họ ra khỏi cửa, sau đó mới xoay người trở về phòng.
Vừa mới đóng cửa lại, đã nghe Nhị Sơn kinh ngạc hô lên một tiếng: "Ca, có rất nhiều đồ ăn, đây là bánh ngọt của Chu Ký, gói này là dầu gạo, gạo này thật trắng. Còn có vải vóc, chất liệu này thật thoải mái, sờ lên mềm nhũn, có thể làm thành áo lót mặc.”
Đại Sơn cả kinh, cùng Đại Hoa bước nhanh tiến lên, lần lượt nhìn qua đồ vật trên bàn, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
"Lễ này cũng quá quý giá." Tất cả đều là thứ bọn hắn cần.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Tam Sơn Tiểu Hoa ở một bên, lúc trước không chú ý bọn chúng, lúc này nhìn lại, phát hiện quần áo của chúng đã thay đổi. Mặc dù vẫn là áo vải thô nhưng một miếng vá cũng không có.
Đại Sơn hỏi: "Tam Sơn, buổi chiều các ngươi đi nhà Trì Trì, cũng nhìn thấy cha hắn sao?"
Tam Sơn chần chờ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Ca, đệ nói cho huynh biết một bí mật, thì ra cha Trì Trì là huyện thái gia nha.”
Mấy người Đại Sơn nghe xong hít một hơi: "Huyện, huyện thái gia?"
“Ừm." Tiểu Hoa cũng gật đầu theo, sau đó hưng phấn nói những chuyện mình đã trải qua ở huyện nha, quả thực chính là ngày tuyệt vời nhất đời này của chúng.
Ba người Đại Sơn hai mặt nhìn nhau, bọn hắn biết nhà Trì Trì giàu có, lại không biết là nhà huyện thái gia.
Cho nên lúc sáng bọn hắn nhìn thấy mẫu thân Trì Trì, chính là quận chúa nương nương?
Mấy người lại không nhịn được hít một hơi khí lạnh, một lúc lâu không lên tiếng.
Không nghĩ tới nhân vật lợi hại nhất trong huyện thành lại chính là cha mẹ Trì Trì, bọn hắn đã gặp, còn nói chuyện?
Mấy người đều cảm thấy rất không chân thật.
Hồi lâu, Đại Sơn mới cất đồ đạc trên bàn đi: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta ngay từ đầu đã thích Trì Trì, không liên quan đến việc hắn là hài tử nhà ai. Nhưng chúng ta thu nhiều đồ như vậy, lần sau Trì Trì trở lại, chúng ta liền, liền..."
Không nói được nữa, bọn họ hình như cũng không giúp được gì.
Đại Hoa cười nói: "Chúng ta chiếu cố Trì Trì nhiều hơn là tốt rồi, lần sau hắn rời khỏi nhà, chúng ta phải bảo vệ hắn."
“Đúng vậy." Mấy người nhao nhao gật đầu đồng ý, lập tức lại có chút thèm thuồng nhìn những món ăn kia.
Đại Sơn vò đầu, bảo vệ?? Chúng có chắc không?
Nếu là trước kia thì thôi, hôm nay nhìn thấy giá trị vũ lực của Trì Trì, ai bảo hộ ai còn không biết.
Nhưng hắn không phản bác, tóm lại chờ sau khi Trì Trì tới, bọn hắn sẽ chăm sóc nhiều hơn một chút.
Nhưng mà, mấy người Đại Sơn lại không nghĩ tới, chưa đến mấy ngày Trì Trì lại tới.
Chỉ là lúc này hoàn toàn trái ngược với bộ dạng tinh thần phấn chấn trước kia, hắn thoạt nhìn một chút tinh thần cũng không có, đi tới trước mặt bọn họ nhìn bọn họ một cái, nặng nề thở dài một hơi.
Mấy người Đại Sơn khó hiểu, kéo hắn ngồi xuống trên ghế nhỏ, vừa đan sọt vừa hỏi hắn: "Ngươi bị sao vậy? Tâm trạng tồi tệ? Hay ai bắt nạt ngươi?"
“Có ai dám bắt nạt ta sai?" Trì Trì đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi.
Đại Sơn lại kéo hắn ngồi xuống: "Không có không có, ngươi lợi hại nhất." Thấy Trì Trì hài lòng, hắn mới tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi làm sao vậy, thấy chúng ta hình như không quá cao hứng.”
“Ta không phải gặp các ngươi mà mất hứng, ta là... Ta rất buồn..." Hắn nhịn không được nức nở vài câu, sau đó cả người đều nhào tới trên người Đại Sơn, hai tay hai chân đều quấn lấy hắn.
Thân thể Đại Sơn gầy yếu, tuy rằng Trì Trì không mập, nhưng cũng đầy thịt, thiếu chút nữa đè Đại Sơn xuống đất.
Hắn đỡ lấy Trì Trì: "Thương tâm cái gì?"
“Đại Sơn, Nhị Sơn, Tam Sơn, Đại Hoa, Tiểu Hoa, ta sắp đi rồi."
"Canh giờ còn sớm mà, nhưng nếu ngươi trở về có việc, vậy chúng ta đưa ngươi trở về."
"Không phải trở về huyện nha, ý của ta là, ta sắp phải đi kinh thành." Trì Trì vừa nói xong, lập tức lại kêu rên một tiếng.
Mấy người Đại Sơn chấn động, kinh ngạc nhìn hắn: "Đi, đi, đi kinh thành?"
Trì Trì gật đầu nhỏ: "Đúng vậy, mẹ ta nói, Hoàng Thượng muốn triệu phụ thân ta trở về kinh thành, cả nhà chúng ta đều phải đi kinh thành, không thể ở lại chỗ này tiếp tục cùng các ngươi chơi đùa.”
Bọn chúng đều là tiểu hài tử, đột nhiên nghe được tin tức trọng đại như vậy, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.