Chương 1744: Tức giận đến nói không lựa lời
Mọi người lần lượt đứng ngay ngắn, không bao lâu, hoàng đế nghiêm nghị đi ra từ sau điện.
Sau khi hành lễ xong, mọi người ngẩng đầu lên, bọn họ phát hiện sắc mặt hoàng đế âm u, vô cùng khó coi.
Chư vị đại thần không khỏi tim đập thình thịch, hình như hôm nay tâm trạng Hoàng Thượng không tốt lắm. Xem ra lát nữa dâng tấu phải cẩn thận chút, chuyện nóng ruột để tới ngày khác rồi nói sau vậy. MAyy dich
Nhưng Thiệu đại nhân cũng thật xui xẻo, lần đầu tiên thượng triều lại gặp đúng ngày tâm trạng hoàng đế không tốt, cũng không biết chuyện thăng chức của hắn có biến cố gì không.
Thiệu Thanh Viễn trái lại cực kỳ bình tĩnh. Bây giờ hắn là quan thất phẩm, vị trí đứng ở phía sau cùng các đại thần, sắp ra ngoài điện đến nơi. Đứng xa như vậy căn bản là không thể nhìn được sắc mặt của hoàng đế.
Cho đến khi giọng nói the thé của đại thái giám vọng ra từ chính điện: “Truyền huyện lệnh Thiệu Thanh Viễn huyện Tĩnh Bình lên điện.”
Nghe thấy tên của mình, Thiệu Thanh Viễn hít sâu một hơi, sửa sang lại quan phục một chút, thân hình thẳng tắp đi về phía trước.
Dọc đường có thể bắt gặp không ít quan viên nhìn hắn với ánh mắt ghen tị cùng chúc mừng.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn đi đến tiền điện, cung kính quỳ xuống thỉnh an: “Thần Thiệu Thanh Viễn, khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng dậy đáp lời.” Giọng Hoàng đế vẫn lạnh lùng.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên, ngoan ngoãn đứng đó.
Nhưng cố tình hoàng đế lại chẳng nói năng gì, cứ lẳng lặng nhìn hắn.
Bầu không khí lại một lần trở nên xấu hổ.
Các đại thần có mặt ở đây trong lòng càng thêm lo sợ, sao lại thế này? Hoàng Thượng triệu Thiệu đại tới mà lại không nói lời nào, chẳng lẽ nguyên nhân khiên tâm trạng ngài ấy không tốt, là bởi vì Thiệu đại nhân ư?
Không thể nào, Thiệu đại nhân đã làm gì mà lại khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình?
Một lúc lâu sau, các đại thần đang nín thở tập trung suy nghĩ thì thấy hoàng đế lên tiếng: “Thiệu Thanh Viễn, tấu chương từ quan của ngươi trẫm đã xem qua. Mấy ngày trôi qua rồi, ngươi nghĩ thông suốt chưa hay là vẫn không thay đối ước nguyện ban đầu?”
Các đại thần đột nhiên mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Từ quan?
Mẹ kiếp, người này điên rồi hả?
Dịch Tử Lam lại âm thầm khẽ hừ một tiếng, một vị đại thần đứng bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Vậy là Quận vương gia đã sớm biết ý định của Thiệu đại nhân, cho nên lúc này sắc mặt mới khó coi như thế?
Thiệu Thanh Viễn kiên định: “Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Thật không biết tốt xấu, đang yên lành làm quan thì không muốn, một hai phải làm dân thường. Không tiền đồ, trẫm thật sự quá thất vọng về ngươi.”
“Hoàng Thượng bớt giận.”
Bớt giận cái rắm.
Vốn đã sớm hết tức, nhưng nhìn dáng vẻ không màng sống chết này của Thiệu Thanh Viễn, hoàng đế vẫn không khắc chế được cơn thịnh nộ.
“Ai cũng nói ngươi thông minh, nhưng trẫm thấy ngươi rõ ràng ngu xuẩn đến cực điểm.” Cũng chỉ có một lần như vậy, hắn phải chửi cho sướng miệng: “Trẫm nói cho ngươi biết, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đó đừng tới cầu xin trẫm, ngươi có cầu xin thế nào trẫm cũng sẽ không để ý đến ngươi. Đúng là ngu xuẩn, ngu ngốc hết thuốc chữa.”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Hoàng Thượng tức đến nói không lựa lời rồi.
Các đại thần cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Mặc dù Hoàng Thượng đang mắng Thiệu Thanh Viễn, nhưng lời trong lời ngoài, rõ ràng là đang luyến tiếc muốn giữ hắn lại.
Rốt cuộc là Thiệu Thanh Viễn đang nghĩ gì thế? Đúng là đồ ngốc, vô duyên vô cớ lại đổ hết công lao xuống sông xuống bể.
Hoàng đế hung tợn trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, mắt thấy mắng thoải mái, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, nếu ngươi đã quyết, trẫm sẽ chấp thuận tấu chương từ quan của ngươi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng đế không thèm nhìn hắn, nói với đại thái giám ở bên cạnh: “Tuyên chỉ đi.”
Đại thái giám cung kính nhận lệnh, mở thánh chỉ đã viết xong ra.
Các đại thần sửng sốt một chút, nếu đã chuẩn từ quan tại sao lại còn tuyên chỉ?
Mọi người hết sức nghi hoặc, đại thám giám bên kia đã bắt đầu tuyên chỉ: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, huyện lệnh huyện Tĩnh Bình Thiệu Thanh Viễn liêm khiết làm theo việc công, dốc hết sức lực, trong lúc tại chức…… Mưu tính phúc lợi cho bá tánh…… Nghiên cứu chế tạo phân hóa học nâng cao sản lượng lương thực…… Sắc phong Vĩnh An Hầu, khâm thử.”
Vĩnh An Hầu? MAyy dich
Mọi người kinh ngạc, này, thế mà lại trực tiếp phong hầu?
Thiệu Thanh Viễn vẫn khá bình tĩnh, vừa nãy lúc ở ngoài cung, Tần Văn Tranh cũng đã nói với hắn rồi.
Cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Việc hắn từ quan đã chọc Hoàng Thượng tức giận, nếu lại chối từ tước vị, chỉ sợ hoàng đế ăn tươi nuốt sống hắn mất.
Bởi vậy hắn không cự tuyệt, lập tức lãnh chỉ tạ ơn.
Không nghĩ hắn còn chưa có hành động gì, trong đám triều thần trung lại có người bất mãn bước ra.
“Hoàng Thượng, thần phản đối.”
Hoàng đế lười nhác nhìn về phía ngự sự vừa lên tiếng: “Ngươi có ý kiến gì?”
“Từ khi triều Đại Tấn được thành lập tới nay, trừ phi được kế thừa, nếu không phải lập được công lớn mới có thể phong tước. Thiệu đại nhân tuổi còn trẻ, chưa bao giờ tham dự khoa cử đã thăng thẳng đến đại thần tam phẩm, như vậy đã là Hoàng Thượng phá lệ khai ân rồi. Nếu bây giờ phong tước chỉ sợ sẽ khiến mọi người chỉ trích.”
Dù sao Thiệu Thanh Viễn đã từ quan, sau này sẽ không làm việc chung với nhau, người này thật ra cũng chẳng sợ đắc tội hắn.
Nhưng điều hắn không biết chính là, Thiệu Thanh Viễn đâu thèm để ý, ngược lại người mà hắn trực tiếp đắc tội lại là hoàng đế.
Hoàng đế thình lình đập mạnh vào tay vịn long ỷ, đứng bật dậy: “Công lớn? Như thế nào mới được xem là công lớn? Dẹp bỏ Lỗ Vương, bắt nghịch tặc, không quản nguy hiểm vượt qua rừng khí độc tiến vào lãnh thổ Lê Quốc bắt giữ con của cựu tam hoàng tử, thúc đẩy phát triển ngoại giao hai nước, bình ổn chiến tranh, những thứ này đã đủ chưa?”
“Cải thiện nền kinh tế huyện Tĩnh Bình, giúp bá tánh ở biên cảnh được ăn no mặc ấm, đã đủ chưa?”
“Nghiên cứu phân hóa học, tăng cao sản lượng lương thực
toàn Đại Tấn, lương thực mà các ngươi ăn hàng ngày cũng có một phần công lao của hắn, có đủ không?”
“Đề xuất biện pháp ngừa bệnh đậu mùa, ngăn chặn bệnh đậu mùa tàn sát, giảm bớt nguy cơ tử vong của căn bệnh này, đủ không?”
“Lấy ra kính viễn vọng, kính lúp, bộ in chữ rời để tướng sĩ ở quân doanh, người đọc sách trong thiên nhận được ân huệ thiết thực, đã đủ hay chưa?”
Hoàng đế chỉ vào người ngự sử đang toát hết mồ hôi lạnh: “Ngươi có làm được những thứ này không? Ngươi có thể lấy ra được những thứ đó không? Chỉ biết nói suông mà không làm gì cả, tóm được một cái là phun một cái. Thế nào, chỉ có người trải qua chiến tranh, tắm máu giết địch lập công nơi tiền tuyến thì mới được tính là công lao hả? Đại Tấn không đánh giặc thì ngươi không thoải mái có đúng không?”
Ngự sử bị mắng đến mặt trắng bệch, phịch một tiếng quỳ xuống: “Hoàng Thượng thứ tội.”
Những đại thần cũng nháo nhào quỳ xuống thỉnh hoàng đế bớt giận.
Hoàng đế cười nhạt, lạnh lùng nhìn đại thần phía dưới: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết chút tâm tư nho nhỏ của các ngươi. Thiệu Thanh Viễn tuổi còn trẻ kiến công lập nghiệp, phân ưu với trẫm biết bao chuyện? Các ngươi chỉ biết ở đó kéo chân sau mà còn không biết xấu hổ lên tiếng ngăn cản? Sao hả, người ta từ quan chỉ muốn làm một hầu gia nhàn tản, không đối nghịch với các ngươi mà các ngươi cũng có ý kiến lớn thế à?”
“Bọn thần không dám.”
Hoàng đế: “Tốt nhất là không dám, trẫm đặt lời nói ở đây, Thiệu Thanh Viễn cho dù không làm quan nữa, hắn cũng là hầu gia. Phu nhân đường đường là quận chúa, phía sau hắn có trẫm chống lưng, để ta xem các ngươi ai dám khinh thường hắn.”
Mọi người run rẩy, không ngờ tới hoàng đế lại coi trọng hắn như vậy.
Thiệu Thanh Viễn có tài đức gì chứ?
Cuối cùng Hoàng đế nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Còn không tạ ơn?”