Chương 1745: Không bài xích hầu gia
Thiệu Thanh Viễn là người biết lắng nghe, hắn lập tức quỳ xuống nhận thánh chỉ, khấu tạ ân điển của Thánh Thượng.
Lúc này Hoàng đế mới ngồi lại long ỷ, nhưng sắc mặt vẫn khó chịu như cũ.
Thiệu Thanh Viễn yên lặng lui về chỗ cũ. Thời gian kế tiếp, các đại thần trở nên thật trong hơn khi nói chuyện, lại cẩn thận vài phần.
Bảo sao hôm nay tâm trạng hoàng đế không tốt, Thiệu Thanh Viễn quả thực làm việc rất tốt.
Đến khi bãi triều, các đại thần nhìn Thiệu Thanh Viễn với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, chỉ có một vài người có quan hệ tốt đến nói với hắn vài lời.
Có một số việc thực tế chính là như vậy, biết hắn từ quan trở thành hầu gia nhàn tản, một đám người nhiều nhất chỉ chào hỏi một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Không biết Dịch Tử Lam đã lắc lư đi tới bên cạnh hắn từ khi nào, hắn cười khẩy nói: “Nhìn thấy không, đấy là đãi ngộ mà ngươi nhận được sau khi từ quan.”
Thiệu Thanh Viễn không để bụng: “Ta vốn dĩ cũng không hợp ứng phó những chuyện như thế này.”
Dịch Tử Lam nghẹn họng, hắn náo loạn hai ngày cuối cùng vẫn phải tự động nhận thua, nên thật ra bây giờ tâm trạng hắn cũng đã bình tĩnh hơn nhiều: “Có điều hầu gia cũng không tồi, người khác cũng phải khách khí khi nhìn thấy ngươi. Quay trở về phủ Tuyên Hòa vẫn có thể muốn làm gì thì làm.”
Cái gì gọi là muốn làm gì thì làm? Hắn lại chẳng làm chuyện xấu. MAyy dich
“Ngươi định khi nào sẽ quay về phủ Tuyên Hòa?”
“Còn phải xem khi nào thu xếp ổn thỏa chuyện ở kinh thành đã.” Cũng không lâu lắm, nhiều nhất là một hai tháng nữa.
Dịch Tử Lam có chút trầm mặc: “Nhớ thường xuyên trở về.”
“Nhất định.”
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi ra khỏi cửa cung.
Thiệu Thanh Viễn mới vừa lên xe ngựa, Tần Văn Tranh cũng trèo lên theo.
Những người khác thấy thế, biết bọn họ hẳn là có chuyện muốn nói, nên tự giác tản ra.
Chờ xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Tần Văn Tranh mới nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ bài xích thân phận hầu gia.”
Thiệu Thanh Viễn cười cười: “Tại sao phải bài xích? Ta chỉ là không thích làm quan mà thôi, quá trói buộc. Ta có chuyện mình muốn nỗ lực thực hiện. Làm hầu gia lại chẳng chậm trễ gì, vì sao ta phải bài xích? Thậm chí thân phận này còn có thể giúp ích rất nhiều, ta còn rất vui đây này.”
Tần Văn Tranh nhịn không được cười rộ lên: “Cũng đúng.”
“Kỳ thật ta đã nói với Vân Đông, lần này từ quan nhưng ta biết hẳn là sẽ có khen thưởng khác.”
Thứ nhất, bọn họ đã vì Đại Tấn mà cống hiến rất nhiều, đặc biệt là trong chuyện bắt giữ Lỗ Vương và Bạch Chi Ngôn, thúc đẩy ngoại giao giữa hai nước, không thể gạt bỏ công lao của người nào.
Nếu dễ dàng từ quan mà không có gì cả, như thế Hoàng Thượng cũng sẽ bị người đời phê bình. Bọn họ lại cảm thấy ngài ấy điểu tận cung tàng, là một quân vương qua cầu rút ván.
Thứ hai là quan hệ của phu thê Thiệu Thanh Viễn hoàng tử Lê Quốc- Tống Nham. Bọn họ là nghĩa phụ nghĩa mẫu của Tống Nham, tuy rằng là người Đại Tấn nhưng ai mà biết được trong tương lai liệu bọn họ có bởi vì một tầng quan hệ này mà chạy đến Lê Quốc hay không?
Phong cho hắn thân phận hầu gia, tóm lại vẫn có lợi cho Đại Tấn.
Cho nên chuyện được phong hầu, Thiệu Thanh Viễn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Tần Văn Tranh thấy hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, cũng không nhiều lời thêm nữa. Xe ngựa chạy tới cửa Tần phủ hắn lập tức xuống xe ngựa.
Sau đó Thiệu Thanh Viễn về thẳng hẻm Hợp Thái.
Tin tức hắn được sắc phong làm Vĩnh An Hầu, đã truyền tới Thiệu phủ, Cố Vân Đông vừa thấy hắn trở về, liền bước lên đón.
Ngay sau đó cô cười khanh khách hành lễ: “Bái kiến hầu gia.”
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, chắp tay: “Bái kiến quận chúa.”
Hai người nhịn không được bật cười, nhưng hạ nhân trong phủ hạ nhân đã tập hợp lại, đứng ngay ngắn nghiêm túc cúi đầu với Thiệu Thanh Viễn, thay đổi xưng hô.
Chẳng bao lâu sau, những người có quan hệ không tồi với bọn họ đều gửi tặng lễ vật đến phủ đệ.
Đương nhiên, cho dù quan hệ bình thường, cũng có không ít người tặng lễ.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cân nhắc đến việc tổ chức yến tiệc, mời mọi người tụ hội một bữa, cũng xem như là tiệc chia tay.
Thời gian ấn định vào nửa tháng sau, Cố Vân Đông gửi thiệp cho không ít người.
Nhận được thiệp rất nhiều người tới Thiệu phủ. Mọi người cũng biết phu thê bọn họ không thích xã giao trừ phi có quan hệ tốt, những người đó sẽ tìm cô trò chuyện bên ngoài, còn không những người khác đều chờ nửa tháng sau qua đây dự tiệc.
Bởi vậy, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông bận rộn mấy năm, hiếm khi lại có khoảng thời gian nhàn rỗi.
Trì Trì trái lại trở thành người bận rộn nhất trong bọn họ.
Từ sau khi có trí nhớ thằng bé vẫn luôn ở huyện Tĩnh Bình, không có chút ấn tượng nào với kinh thành, vô cùng xa lạ.
Mặc dù hiện giờ huyện Tĩnh Bình huyện cũng rất phồn hoa, nhưng so ra vẫn kém hơn kinh thành rất nhiều.
Bởi vậy ngày nào tiểu gia hỏa cũng chạy ra ngoài chơi, tuyên bố muốn dạo hết toàn bộ kinh thành một lần. Thằng bé còn đặt ra mục tiêu nhỏ, trong nửa tháng trở thành tiểu bá vương ở kinh Thành.
Nguyện vọng của thằng bé luôn thật thà lại to lớn như vậy, làm người ta nói không nên lời.
Tuy nhiên ngắn ngủi mấy ngày, thằng bé thật sự đã khám phá hết tất cả các con phố xung quanh hẻm Hợp Thái, ngay cả Cố Vân Đông cũng không quen thuộc con hẻm nhỏ bằng thằng bé.
Trong tay thằng bé có tiền, thân thủ lại tốt, tuổi còn nhỏ mà đã ‘kiến thức uyên thâm’, Trì Trì rất nhanh đã trở thành vua của đám trẻ con dưới tám tuổi ở quanh đây. MAyy dich
Sau khi có đám bạn nhỏ chơi cùng, thằng bé lại càng chơi càng vui đến quên cả trời đất, ở ngoài đường suốt cả ngày.
Thế cho nên lúc Thẩm Nguyên tới cửa tìm thằng bé thì ngay cả cái bóng của tiểu gia hỏa cũng chẳng thấy đâu.
Cố Vân Đông rót cho hắn ly trà, không khỏi tò mò hỏi: “Sao Thẩm tiên sinh lại đến đây?”
Thẩm Nguyên hứng chí bừng bừng, đôi mắt đều lộ ra ánh sáng chói rọi: “Ta tới tìm tiểu công tử nhà ngươi, người đâu? Mau kêu thằng bé ra đây để ta gặp hắn.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Ngài tìm Trì Trì nhà ta? Có chuyện gì thế? Thằng bé ra ngoài chơi rồi.” Hai người không quen biết, tìm thằng bé làm gì chứ?
Muốn tìm thì cũng phải tìm hai vợ chồng bọn họ mới phải.
Thẩm Nguyên nhíu mày: “Trời nắng thế này thằng bé ra ngoài chơi không sợ bị cảm nắng sao? Ngươi mau sai người tìm thằng bé về đi.”
Mặc dù khó hiểu, nhưng Cố Vân Đông vẫn kêu Đồng Thủy Đào ra ngoài tìm người.
Sau đó cô chuyển ánh mắt nghi ngờ từ người Thẩm Nguyên lên người Biển Nguyên Trí.
Thẩm Nguyên được Biển Nguyên Trí dẫn tới đây. Hai đệ tử duy nhất của Thẩm Nguyên, Cố Vân Thư thì đang đi du lịch còn Biển Nguyên Trí lại lưu tại Quốc Tử Giám học tập.
Hắn không có nền tảng vững vàng và thiên phú như Vân Thư, nhưng hắn rất chăm chỉ, kiên định lại thông thấu, cho nên lúc Thẩm Nguyên dạy dỗ hắn phải hảo tổn nhiều công phu và tâm tư hơn, hắn rất thích người học trò này.
Mấy hôm trước Biển Nguyên Trí nghe nói biểu tỷ hồi kinh, hắn thầm nghĩ muốn sang thăm bọn họ. Tiếc là lại trúng vào kì thi khảo lớn mỗi năm một lần của Quốc Tử Giám, toàn bộ thư viện đều bị đóng, cấm không cho bất luận kẻ nào ra vào.
Hắn không thể ra cửa, đành phải đợi thi khảo xong, đến ngày nghỉ mới có thể ra ngoài.
Ai ngờ sư phụ vừa nghe cả nhà biểu tỷ tới đây thì cũng muốn đi cùng với hắn.
Đối diện với ánh tò mò của biểu tỷ, Biển Nguyên Trí mím môi, khẽ cười một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói muốn dạy học cho Trì Trì. Người nói Đại cữu cữu có thiên phú, Vân Thư đọc sách rất giỏi, đầu óc của biểu tỷ và tỷ phu cũng rất nhanh nhẹn, có trưởng bối ưu tú như vậy, chắc chắn Trì Trì không thể kém cỏi. Sư phụ nói, bây giờ Trì Trì đã năm tuổi, nếu được sư phụ muốn nhận Trì Trì làm đệ tử.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, nhận, nhận Trì Trì làm đệ tử??
Hắn xác định?