Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1746 - Chương 1746. Muốn Bao Trọn Nhà Cô

Chương 1746. Muốn bao trọn nhà cô Chương 1746. Muốn bao trọn nhà cô

Chương 1746: Muốn bao trọn nhà cô

Nhất thời Cố Vân Đông không biết nói gì cho phải, hiện giờ Thẩm Nguyên chỉ có hai người đệ tử, còn đều là đệ đệ của cô.

Bây giờ hắn muốn thu nhận đệ tử thứ ba, vẫn nhìn con trai cô ư?

Hắn không biết rất nhiều người muốn tranh đoạt hắn sao? Trước kia Thẩm Nguyên không nhận đệ tử, những người có ý định không thể tiếp cận hắn.

Sau này hắn thu nhận Vân Thư, rất nhiều người cảm thấy có hy vọng, khoảng thời gian đó ngạch cửa nhà họ Thẩm thiếu điều bị đạp vỡ. Nhưng Thẩm Nguyên chặn hết từ ngoài cửa, tỏ rõ ý định không muốn thu nhận thêm đệ tử.

Mọi người nghĩ, tam nguyên tú tài chín tuổi rất hiếm gặp, người như Thẩm tiên sinh, có lẽ chỉ có người có tư chất như vậy mới có thể lọt vào mắt hắn. Nhìn đám hài từ không nên thân nhà mình, đại đa số mọi người đều từ bỏ cái ý niệm này.

Kết quả là người có tư chất bình thường như Biển Nguyên Trí cũng được hắn nhận làm đệ tử, điều này khiến mọi người mặc kệ.

Cổng nhà Thẩm Nguyên lại một lần nữa trở thành trung tâm sự chú ỳ, nghe nói suýt chút nữa thì ván cửa nhà hắn bị dỡ xuống.

Còn có không ít người tìm tới chỗ Biển Nguyên Trí, khi đó vừa vặn vợ chồng Cố Vân Đông không ở kinh thành, Cố Đại Giang lại đến phủ Lạc Châu, mọi người đều cảm thấy Biển Nguyên Trí không có chỗ dựa, nên quyết định theo dõi muốn gây phiền toái cho hắn.

Ai ngờ Biển Nguyên Trí nhìn thì ôn hòa dễ bắt nạt, nhưng lúc chỉnh người lại không chút nương nương tay. Đặc biệt lúc ấy Vân Thư đã là người đứng đầu Quốc Tử Giám lại cùng một giuộc với hắn, làm mấy người này suýt nữa tức chết.

Nhưng bởi vì có Biển Nguyên Trí ở đó, nên hai năm trôi qua vẫn có không ít người muốn Thẩm Nguyên nhận hài tử nhà mình, những thủ đoạn và ý nghĩa kia vẫn kéo đến ùn ùn không dứt.

Kết quả thì tốt rồi, bây giờ Thẩm Nguyên lại muốn thu nhận nhi tử của cô. Mặc dù cô thừa nhận nhi tử mình rất ưu tú, nhưng cũng chưa đến mức phải để Thẩm Nguyên bao trọn cả nhà cô.

Có điều, Thẩm Nguyên chỉ có ý tốt. Huống hồ hắn còn là đại nho đệ nhất thế hệ này, bác học đa tài, được hắn nhìn trúng là chuyện may mắn.

Chỉ là……

“Trì Trì còn nhỏ, hơn nữa chúng ta định trở lại phủ Tuyên Hòa.”

Thẩm Nguyên đang quay đầu nhìn về phía cửa, nghe được lời này hắn lập tức nhíu mày: “Đã năm tuổi rồi không còn nhỏ nữa, đúng lúc đến tuổi học vỡ lòng, vừa vặn.”

Không phải, ý của Cố Vân Đông là Thẩm Nguyên là đại nho đệ nhất, để hắn dạy vỡ lòng cho một tiểu hài tử liệu có phải quá lãng phí nhân tài rồi không?

Giống như việc để giáo sư hàng đầu ở hiện đại đi làm giáo viên mầm non dạy dỗ trẻ con vậy.

Nhưng Thẩm Nguyên không cho cô cơ hội nói chuyện, vẻ mặt không đồng tình tiếp tục nói: “Ngày xưa có mẹ của Mạnh tử chuyển nhà ba lần, trả giá thật lớn vì con cái. Chẳng nhẽ ngươi không thể vì để Trì Trì có môi trường đọc sách và phu tử tốt mà ở lại Kinh Thành thêm mấy năm ư? Ta cũng có bắt ngươi chuyển nhà ba lần đâu! Vả lại ngươi cũng có nhà ở kinh thành mà, đối với ngươi cũng đâu có gì khác nhau.”

Khóe miệng Cố Vân Đông thoáng giật giật, được rồi, tư tưởng bất đồng cô không muốn cãi lại làm gì, chờ Trì Trì về lại nói.

Chỉ mong, hắn sẽ không…… Thất vọng.

Trì Trì đi chơi cách đó không xa, nhiều ngày nay thằng bé cầm cây kiếm gỗ nhỏ mặc áo choàng ra vẻ đại hiệp, làm xung quanh đây ầm ĩ hết cả lên. Đồng Thủy Đào hỏi đại một người trên đường là biết thằng bé ở chỗ nào. MAyy dich

Bởi vậy không bao lâu, tiểu gia hỏa lon ta lon ton chạy vào.

“Mẹ!” Thằng bé tràn đầy năng lượng, giọng nói to lạ thường, trông rất có tinh thần.

Vừa nhìn Thẩm Nguyên đã cảm thấy hài lòng không chịu được.

Cố Vân Đông vừa lau mồ hôi cho thằng bé vừa giới thiệu: “Đây là sư phụ của hai cữu cữu, Thẩm tiên sinh. Đây là cữu cữu Nguyên Trí.”

Trì Trì lập tức ngoan ngoãn: “Chào Thẩm tiên sinh, chào Nguyên Trí cữu cữu.”

Chào xong thằng bé lập tức nghiêng đầu đánh giá Biển Nguyên Trí. Thằng bé thường xuyên nghe thấy người trong nhà nhắc đến vị cữu cữu này, nhưng đây là lần đầu tiên thằng bé gặp Biển Nguyên Trí nên trong lòng hắn tò mò không chịu được.

Biển Nguyên Trí cũng quan sát cháu ngoại nhỏ nhà mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn lễ vật để tặng cho Trì Trì, bây giờ nhìn thấy người hắn lập tức muốn lấy quà ra tặng cho thằng bé.

Nhưng Thẩm Nguyên còn nóng lòng hơn cả Biển Trí, hắn vẫy tay với Trì Trì: “Ngươi chính là Bạch Mặc đúng không? Mau đến đây ta nhìn xem, đã bắt đầu đọc sách chưa?”

Biển Nguyên Trí đành phải lui trở về.

Cố Vân Đông lại nghe thấy giọng điệu hỏi chuyện quen thuộc của Thẩm Nguyên, mí mắt cô nhảy dựng, trong đầu hiện lên câu hỏi của hoàng đế trước đó.

Trì Trì đại khái cũng nhớ đến chuyện này, thằng bé nghi ngờ xoay đầu hỏi cô: “Mẫu thân, sao dạo này có nhiều người hỏi vấn đề này thế ạ?” Không phải nó chỉ mới có năm tuổi ư?

Thẩm Nguyên cười nói: “Có người nào hỏi ngươi nữa à? Ai thế?”

“Hoàng Thượng.”

Hai mắt Thẩm Nguyên sáng rực lên: “Thế à? Vậy ngươi là trả lời như thế nào?”

Cố Vân Đông tưởng tượng đến câu trả lời thằng bé sắp nói, cô có chút đồng tình nhìn Thẩm Nguyên.

Để tránh cho Thẩm Nguyên cũng giống với hoàng đế, dùng biểu tình như thể vợ chồng bọn họ dạy hư trẻ con mà khiển trách. Cố Vân Đông quyết định né đầu sóng ngọn gió.

Vì thế trước khi Trì Trì kịp trả lời, cô đã giành lên tiếng trước: “Thẩm tiên sinh, hai người cứ từ từ nói chuyện, ta và Nguyên Trí qua đó trò chuyện.”

Thẩm Nguyên đầu cũng chẳng ngẩng lên, chỉ phất phất tay: “Đi đi đi đi.”

Biển Nguyên Trí đi theo Cố Vân Đông ra cửa, đi được một đoạn xa, hắn cảm nhận được rõ ràng biểu tỷ tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn tò mò: “Biểu tỷ?”

“Ừm, ta chỉ muốn hỏi đệ mấy năm qua sống thế nào thôi.”

Biển Nguyên Trí cười nói: “Cũng được, tiên sinh đối xử với đệ rất tốt. Người căn cứ vào tình hình thực tế sau đó lập kế hoạch học tập cho đệ, tiên sinh thật sự là bác học đa tài. Mấy năm nay đi theo ông ấy, đệ học hỏi được không ít.”

“Bạn đồng môn ở Quốc Tử Giám thế nào?”

“Lúc đệ mới tới, Vân Thư vẫn còn ở Quốc Tử Giám, có hắn ở đấy, đệ có thể có vấn đề gì được chứ?”

Cố Vân Đông ngẫm lại thấy cũng đúng, hơn nữa mấy năm Nguyên Trí trưởng thành vô cùng nhanh, vừa có mưu lược vừa có thân thủ, sẽ không dễ để người khác bắt nạt.

“Biểu tỷ, các tỷ thật sự phải về phủ Tuyên Hòa ư?” Giọng nói của Biển Nguyên Trí nhỏ dần.

Hắn còn tưởng rằng cả nhà biểu tỷ sẽ ở lại kinh thành. Kể từ khi Vân Thư ra ngoài, hắn đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.

Lúc trước kinh thành náo nhiệt thế nào? Có mẹ hắn, có Vân Thư, Đại cữu cữu và tiểu cữu cữu cũng ở đây. Bây giờ từng người từng người đều rời đi hết. MAyy dich

Cố Vân Đông khẽ gật đầu: “Một mình đệ ở kinh thành, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu nhớ nhà, thì viết thư cho chúng ta.”

“Vâng.” Biển Nguyên Trí hít sâu một hơi: “Sư phụ nói, với tình hình hiện giờ của đệ, vẫn chưa nên thi khảo cử nhân. Người nói nếu muốn khảo thí, tốt nhất là đậu ngay lần đầu tiên, nếu không sẽ ảnh hưởng sĩ khí.”

Thẩm Nguyên nói sau khi tham gia thi hương có thể nhất cổ tác khí tham gia thi hội, thi đình.

Mục tiêu của Thẩm Nguyên là tiến vào nhất giáp kì thi đình. Nếu không thi đậu, ít nhất cũng phải được nhị giáp. Tam giáp thì khỏi, vậy nên hắn mới hy vọng Biển Nguyên Trí học thêm mấy năm nữa, khi nào tự tin thì hẵng thi khảo.

“Biểu tỷ, sau khi tỷ quay về phủ Tuyên Hòa, nhờ tỷ nói với cha mẹ rằng ta sống rất tốt.”

Cố Vân Đông: “Được, ta sẽ nói cho bọn họ.” Thật ra nếu Biển Nguyên Trí không tiện trở về, Cố Đại Phượng vẫn có thể tới kinh thành thăm hắn.

Chỉ là việc làm ăn của Biển Hán bây giờ rất tốt nên ông không thể thoát thân.

Thật ra vợ chồng bọn họ đã từng cân nhắc tới việc chuyển cửa hàng tới kinh thành, nhưng hai người họ nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Dù sao sau này Biển Nguyên Trí mà thi đậu thì hắn cũng phải đến nơi khác nhậm chức, đợi hắn xác nhận nơi ở xong, bọn họ sẽ suy nghĩ lại xem có nên mở cửa hàng ở nơi khác không.

Bình Luận (0)
Comment