Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1747 - Chương 1747. Tính Tình Cũng Thật Lớn

Chương 1747. Tính tình cũng thật lớn Chương 1747. Tính tình cũng thật lớn

Chương 1747: Tính tình cũng thật lớn

Cố Vân Đông đang cùng Biển Nguyên Trí nói chuyện, thì trong chốc lát bên tai vang lên tiếng chạy lạch bà lạch bạch.

Cố Vân Đông nhìn kỹ lại thì thấy Trì Trì đang chạy vè phía này.

“Mẹ, mẹ, hình như Thẩm tiên sinh rất tức giận.”

Cố Vân Đông sửng sốt: “Sao lại tức giận?”

“Không biết ạ. Bọn con đang nói chuyện ngài ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, tính tình còn rất lớn.” Còn muốn cướp cây kiếm gỗ, chặn đứng chí hướng muốn làm đại hiệp của nó.

Cố Vân Đông day day trán, nhìn nhi tử chẳng hiểu cái gì, nhi tử cô thật đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức chết.

Biển Nguyên Trí không nhịn nổi chạy về phía sảnh chính. Vừa chạy vào đập vào mắt hắn là dáng vẻ Thẩm Nguyên lấy tay đỡ trán, thở hổn hển.

Hắn vội vàng bước lên hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

“Không sao.” Thẩm Nguyên đã phục hồi lại tinh thần, nhưng thoạt nhìn hắn có chút bất lực, vẻ mặt như thể tam quan bị thay đổi.

Hắn xua xua tay, đứng dậy: “Ta muốn về nhà.”

Không biết tại sao mà trong hai tiếng ‘về nhà’ kia Biển Nguyên Trí lại nghe ra một tia ủy khuất.

Cố Vân Đông nắm tay Trì Trì vào cửa, Trì Trì nhìn Biển Nguyên Trí nói: “Nguyên Trí cữu cữu, cữu cữu mau đưa ngài ấy về nhà đi, chắc là ngài ấy nhớ mẹ đó. Lúc cháu nhớ mẹ cũng rất muốn về nhà.”

Biển Nguyên Trí: “……”

Hắn nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vậy biểu tỷ, đệ đưa sư phụ về trước, ngày khác đệ lại qua đây thăm mọi người.”

Không hiểu sao Cố Vân Đông có chút chột dạ, nghe vậy cô vội vàng nói: “Được rồi, các ngươi chậm một chút. Nhìn Thẩm tiên sinh có vẻ không khỏe lắm, trở về nhớ mời đại phu tới khám cho hắn.”

Thẩm Nguyên không khỏe lắm ngẩng đầu, ánh mắt thập phần phức tạp.

Cố Vân Đông lập tức quay đầu nhìn lên trần nhà.

Chờ Biển Nguyên Trí đỡ Thẩm Nguyên đi rồi, cô mới thu hồi tầm mắt.

Sau đó cô hỏi Trì Trì đứng ở bên cạnh lại bắt đầu cầm cây kiếm gỗ hi hi ha ha: “Con nói với ông ấy cái gì vậy?”

“Đâu có nói gì đâu ạ, không phải là nói chuyện phiếm sao? Con rất lễ phép còn bưng trà đưa nước cho ngài ấy, nhưng mà hình như tiên sinh không muốn uống lắm. Luc ấy con rất khát nên con hỏi con có thể uống hay không, Thẩm tiên sinh nói có thể con mới uống, không ngờ lai ấy lại tức giận. Một ly trà thôi mà, nếu ngài ấy không nguyện ý thì cứ nói thẳng là được mà.”

Trì Trì cảm thấy vị Thẩm tiên sinh kia đã lớn tuổi, chắc là bị mặc bệnh thời kỳ mãn kinh gì gì đó rồi, thằng bé có thể thông cảm.

Không, nhi tử à, nguyên nhân tuyệt đối không phải là vì ly trà kia.

Con chắc chắn ngoài uống trà ra không còn gì khác ư?

Cố Vân Đông dở khóc dở cười, nghĩ có lẽ Thẩm Nguyên đã hoàn toàn từ bỏ ý niệm thu nhận Trì Trì làm đồ đệ rồi.

Kỳ thật đúng là con trai cô có thiên phú đọc sách, chẳng qua có lẽ cách Hoàng Thượng và Thẩm Nguyên hỏi không đúng lắm nên mới không biết được trình độ thật sự của Trì Trì.

Chuyện này, Thẩm Nguyên không biết mãi cho đến khi Vân Thư du lịch trở về, nghe tiên sinh thuật lại chuyện lúc đó mới hiểu. Thân làm người cữu cữu đã ở chung với Trì Tri hơn một tháng, Vân Thư khá hiểu đứa cháu ngoại này. Hắn lập tức kể lại đầu đuôi ngọn nguồn cho Thẩm Nguyên.

Sau khi Thẩm Nguyên biết chuyện thì thấy đau đầu như búa bổ, trong lòng hối hận không thôi.

Nhưng lúc ấy cả nhà Cố Vân Đông đã quay trở về phủ Tuyên Hòa, thậm chí còn đi chu du khắp cả nước, cho dù Thẩm Nguyên muốn tìm Trì Trì cũng không tìm được.

Sau đó, không hiểu sao mà chuyện Thẩm Nguyên muốn nhận Trì Trì làm đồ đệ lại truyền tới tai hoàng đế.

Hoàng đế nhớ lại chí hướng to lớn của Trì Trì thì không khỏi đồng tình với Thẩm Nguyên mười lăm phút.

Hoàng đế nói với đại thái giám: “Có tìm được cuốn thoại bản cái gì mà cao thủ quét rác ở cửa thôn không? Mang tới cho trẫm nhìn xem.”

Cố Vân Đông không biết còn có chuyện như vậy phía sau, càng không biết hoàng đế đọc cuốn thoại bản cao thủ quét rác ở cửa thôn kia vài lần còn đặt ở trên ngự án, bị phi tần bưng thức ăn đến không cẩn thận nhìn thấy.

Bởi vậy mà cuốn thoại bản này bắt đầu nhanh chóng thịnh hành trong hoàng cung, dần dần lan đến đám quan to hiển quý, cuối cùng ngay cả thư phố cũng cháy sạch hàng, phải in thêm suốt cả đêm. Tác giả Cố Tiểu Khê bởi vậy mà kiếm được bộn tiền.

Quả nhiên, Trì Trì đẩy mạnh tiêu thụ rất có hiệu quả.

Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này.

Lúc này Cố Vân Đông lặng lẽ tiễn Thẩm Nguyên và Biển Nguyên Trí ra cửa xong thì tự hỏi Thẩm Nguyên lớn tuổi rồi, không biết vừa có bị tức giận quá mức không, lát nữa bảo Nguyên Trí lấy mấy bình rượu trái cây đi vậy.

Lão nhân này thích uống rượu, nhưng sức khỏe không tốt. Lúc trước Thiệu Thanh Viễn trước đó đã kê thuốc cho ông ấy. Có điều nếu là rượu trái cây thì không sao cả, chắc là ông ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ! MAyy dich

Trì Trì lại định ra ngoài chơi, thằng bé và mấy người bạn nhỏ mới chơi được một nửa trò quan phỉ đại chiến, nó phải tiếp tục mới được.

“Mẹ, con ra ngoài đây.”

“Đi đi.” Cố Vân Đông xua xua tay, dặn thằng bé nhớ chú ý an toàn.

Cô nghĩ tiểu gia hỏa này có lẽ phải tới buổi tối mới trở về, không nghĩ chưa đến mười lăm phút, nó đã lạch bạch chạy vào.

Thằng bé kéo tay cô, vẻ mặt sốt ruột lại nghiêm trọng nói: “Mẹ ơi, mẹ, con thấy có hai người lén lén lút lút không biết đang nói cái gì, nhìn rất khả nghi, chúng ta mau đi xem một chút.”

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, bị thằng bé kéo đi, đi được vài bước cô hỏi: “Con thấy mấy chuyện thế này không phải nên tiến lên hành hiệp trượng nghĩa sao? Sao lại chạy về tìm mẹ?”

Trì Trì ‘ai nha’ một tiếng: “Con là bảo bảo không biết nặng nhẹ sao? Con là người rất cơ trí đó. Hai người khả nghi kia đứng ở nhà chúng ta nói chuyện, vậy chắc chắn bọn họ là người trong phủ chúng ta, nói không chừng chính là gián điệp. Gián điệp đương nhiên vẫn phải để mẹ xử lý rồi. Quan trọng nhất chính là rất có khả năng gián điệp không chỉ có hai người, con không thể bứt dây động rừng.”

Dọc đường đi thằng bé cứ lảm nhà lảm nhảm, đủ loại thuyết âm mưu: “Con nghĩ dù sao chúng ta cũng chỉ mới vừa trở lại kinh thành, tên gián điệp này có lẽ thừa dịp chúng ta không ở đây rồi làm chuyện xấu, bây giờ thấy chúng ta trở về thì bắt đầu khẩn trương, chắc là bọn họ đang suy tính thủ tiêu tang vật.”

Nói xong thằng bé còn gật gật đầu, ra vẻ suy đoán của bản thân rất logic.

Cố Vân Đông day day trán, lúc đi gần tới cửa thuỳ hoa, Trì Trì lập tức bước nhẹ chân lại: “Ở ngay phía trước rồi. Mẹ cúi thấp người xuống đi, chúng ta phải lén lút mới được.”

Sau đó thằng bé quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Ôi, sao mẹ cao thế, như vậy quá lộ liễu.”

Cố Vân Đông gõ đầu thằng bé: “Ai cao?”

Trong lúc nói chuyện Cố Vân Đông đã nhìn thấy người mà Trì Trì cho là rất khả nghi.

Thấy rõ ràng hai người đó là ai, Cố Vân Đông nhịn không được thở dài, cô nói với Trì Trì: “Đó là sư huynh sư tỷ của con, lén lén lút lút cái gì, con không nhận ra à?”

Trì Trì ngẩn người, sư huynh sư tỷ?

Cố Vân Đông không đè thấp giọng nói của mình, hai người phía trước đang thì thầm nghe vậy lập tức xoay người lại.

“Sư, sư nương.”

Bọn họ vừa quay người lại, Trì Trì dần hồi tưởng lại, thằng bé lập tức nhớ ra.

Đúng, đúng rồi, hình như bọn họ đúng là sư huynh sư tỷ, tên là Lôi Kỳ và Lỗ Huyên.

Trì Trì còn nhỏ, Lôi Kỳ và Lỗ Huyên cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chẳng qua bốn năm nay sư phụ sư nương đều không ở kinh thành, thời gian bọn họ ở chung không nhiều lắm, nên mới trở nên xa lạ đi ít nhiều.

Bình Luận (0)
Comment