Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1748 - Chương 1748. Đưa Chúng Con Cùng Đi

Chương 1748. Đưa chúng con cùng đi Chương 1748. Đưa chúng con cùng đi

Chương 1748: Đưa chúng con cùng đi

Cả hai người đều không dám đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông, chứ đừng nói đến Trì Trì.

Đừng nhìn tiểu gia hỏa vừa tới kinh thành, nhưng thằng bé lại chẳng hề sợ người lạ, tính cách của nó trái ngược hoàn toàn với bọn họ. Cho nên dù hai người thầm nghĩ muốn gần gũi Trì Trì thì cũng khó tránh khỏi khoanh tay bó gối.

Bởi vậy Trì Trì không thân thiết với bọn họ, cộng thêm chỉ nhìn mỗi bóng lưng sao thằng bé có thể nhận ra được chứ?

Thấy người tới là sư huynh sư tỷ, tiểu gia hỏa bắt đầu ngượng ngùng, ngoan ngoãn chào hỏi, rồi cầm cây kiếm gỗ chạy vụt đi.

Cố Vân Đông thấy mệt mỏi vô cùng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hai người Lôi Kỳ: “Sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Hai người cứ đứng ở ngoài cửa thuỳ hoa, cũng không vào cửa, hơn nữa lại thầm thì thảo luận gì đó, bước chân chần chừ lại bất an. Mới vừa lúc xoay người lại, biểu tình của hai đứa vừa sốt ruột lại hoảng loạn. Cố Vân Đông lên tiếng, hai người lại càng giật mình.

Hai người họ thế này cũng khó trách Trì Trì cảm thấy bọn họ rất khả nghi.

Lôi Kỳ và Lỗ Huyên liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người do dự.

Cố Vân Đông không vội, nhướng mày nhìn bọn họ.

Một lát sau, mới thấy bọn họ đùn đẩy tiến lên: “Sư nương, chúng con, chúng con muốn cầu xin sư phụ một việc, nhưng lại sợ sư phụ không đồng ý.”

“Hả? Chuyện gì?”

“Chính là…… Sư nương, mọi người không phải phải về phủ Tuyên Hòa sao? Chúng con muốn hỏi một chút sư phụ có thể mang theo chúng con không.”

Hai người nói xong, trên mặt lộ rõ vẻ thấp thỏm.

Cố Vân Đông kinh ngạc, không ngờ điều mà hai người bọn chúng nói lại chính là việc này.

“Sư nương, có được không? Chúng con muốn đi theo hai người học tập.”

Cố Vân Đông trầm tư một lát: “Có lẽ sư phu các ngươi đã có tính toán rồi, để ta trở về hỏi một chút. Ngày mai hai người gọi cả Tuyền Thủy và Cao Tử tới đây vào thư phòng cùng nói chuyện.”

Lôi Kỳ Lỗ Huyên mặt mày vui vẻ, liên tục gật đầu: “Được ạ, ngày mai chúng con lại đến.”

Mắt thấy hai thân ảnh nhỏ bé đã chạy xa, lúc này Cố Vân Đông mới chậm rãi dạo bước trở về.

Mặc dù bây giờ hai đứa nhỏ đã lớn gan hơn lúc mới gặp mặt, nhưng mấy năm không gặp rốt cuộc bon chúng vẫn có cảm giác hơi xa lạ.

Chắc là trong lòng cũng lo lắng sợ sư phụ sư nương đã quên mất, không thèm để ý bọn họ nữa.

Cố Vân Đông quay về hậu viện. Thiệu Thanh Viễn không ở nhà, hắn ra ngoài từ sáng có lẽ phải tới tối mới trở về.

Quả nhiên, mãi cho đến khi trời sẩm tối, hắn mới xách cổ áo Trì Trì chơi vui đến quên cả trời đất vào cửa.

Trì Trì tránh không được, cảm thấy bản thân sống không còn gì luyến tiếc rũ đầu để mặc hắn xách đi.

Lúc cả nhà ăn cơm chiều, Cố Vân Đông mới nhắc đến chuyện của Lôi Kỳ và Lỗ Huyên.

Thiệu Thanh Viễn: “Ta cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Ta định hai ngày nữa sẽ tâm sự, hỏi ý kiến của bọn chúng một chút. Nếu bọn chúng lo lắng, vậy nói luôn ngày mai cũng được. Bảo mấy đứa Tuyền Thủy Cao Tử đến cùng nhau đi để ta dặn dò một chút.”

Cố Vân Đông cười nói: “Thiếp cũng nghĩ như thế nên đã dặn bọn chúng mai đến thư phòng chàng nói chuyện rồi.”

Làm vợ chồng nhiều năm, quả nhiên bọn họ vẫn rất ăn ý.

Trì Trì ở một bên ngó nghiêng, không hiểu sao tự dưng lại ngửi thấy mùi chua chua, nó tự hỏi không biết có phải chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu của mình có vấn đề gì rồi không.

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người sư huynh sửa soạn chỉnh tề đi đến.

Thiệu Thanh Viễn không nhanh không chậm ăn xong bữa sáng, sau đó mới dẫn bọn họ vào thư phòng.

Hắn nhìn về phía Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử trước tiên nói: “Chắc các ngươi cũng đã biết mục đích ta gọi các ngươi lại đây. Đã đến lúc chúng ta phải trở về phủ Tuyên Hòa rồi, có lẽ chúng ta sẽ ổn định cuộc sống ở phủ Tuyên Hòa. Các người có suy nghĩ gì không? Muốn ở lại kinh thành hay là đến phủ Tuyên Hòa cùng chúng ta? Hoặc là các ngươi có dự định gì khác?”

Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liếc mắt nhìn nhau một cái: “Sư phụ, chúng con muốn ra ngoài rèn luyện.” MAyy dich

“Sư phụ, thật ra chúng con đã có suy nghĩ này từ lâu rồi. Chỉ là y quán Huệ Dân ở Kinh Thành thiếu nhân lực, cộng thêm muội muội và Dư cô nương mới quen biết vẫn chưa thân quen và ổn định, nên chúng con mới tạm thời ở lại y quán giúp đỡ, vừa hay có thể củng cố thêm y thuật của bản thân. Đã hai năm trôi qua, chúng con nghĩ đã đến lúc mình nên ra ngoài nhìn ngắm một chút, không lại trở thành ếch ngồi đáy giếng.”

Thiệu Thanh Viễn rất ủng hộ suy nghĩ của bọn họ: “Không tồi, các ngươi có tình toán rồi thì tốt.”

Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Các ngươi dự định sẽ đi đâu? Đã lên lộ trình chưa?”

Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Chúng con vẫn chưa xác định, trở về chúng con sẽ suy nghĩ.”

“Thật ra ta có một đề nghị, các ngươi có thể nghe thử.”

Hai người Trịnh Tuyền Thủy cuống quýt gật đầu: “Sư phụ người nói đi.”

“Các ngươi có thể xuôi nam, đi về phía phủ Linh Châu. Các ngươi cũng biết phủ Linh Châu là căn cơ của nhà họ Bạch, bởi vì sư tổ các ngươi được xưng là thần y nên bên đó có rất nhiều y giả. Vừa hay, dọc đường đi các ngươi gặp phải chứng bệnh phức tạp nào đó, lúc tới phủ Linh Châu có thể trao đổi với mọi người, có gì không hiểu cũng có thể hỏi sư tổ các ngươi.”

Hai người vừa nghe thế tức khắc trở nên kích động.

“Vậy, chúng con sẽ đi theo hướng phủ Linh Châu.”

Lôi Kỳ và Lỗ Huyên hâm mộ nhìn các sư huynh, lúc bái sư vẫn còn nhỏ, dù có thầm nghĩ muốn học bắt mạch trị liệu, nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Do đó khác với Trịnh Tuyền Thủy Cao Tử có kiến thức thực tiễn, những gì bọn họ học đều lý thuyết và nền tảng cơ bản.

Nhất là sau khi Thiệu Thanh Viễn đến huyện Tĩnh Bình, tuy thỉnh thoảng bọn họ sẽ được Tống Đức Giang và đại phu trong y quán Huệ Dân dạy bảo, nhưng bọn chúng đều rất bận, hầu như hai người người đều phải tự học.

Cũng may là bọn chúng có thiên phú, mấy năm qua nền tảng khá vững chắc.

Bọn chúng thường xuyên giúp đỡ y quán Huệ Dân và Thiệu Ký, năng lực phân loại và bốc thuốc của hai người vô cùng lợi hại về cơ bản chỉ cần ngửi là có thể biết tên, trọng lượng của dược liệu.

Chỉ là đến nay bọn chúng vẫn chưa được một mình khám bệnh cho người ta, chứ đừng nói đến chuyện có kinh nghiệm làm quân y trong quân doanh giống hai người Trịnh Tuyền Thủy.

Mấy năm nay bọn chúng đã lớn tuổi hơn, cũng có chút bối rối.

Thiệu Thanh Viễn dặn dò Trịnh Tuyền Thủy Cao Tử xong, lúc này mới nhìn về phía Lôi Kỳ Lỗ Huyên. Mấy năm không gặp, nhóc con gầy yếu ngày đó hiện giờ cao lớn trưởng thành rồi. Bởi vì học y nên sức khỏe và tố chất của hai người cũng không tồi.

“Chuyện đi phủ Tuyên Hòa, ngay từ ban đầu ta đã nghĩ sẽ dẫn các ngươi đi cùng. Tuy rằng các ngươi gọi ta một tiếng sư phụ nhưng mấy năm nay ta ở bên ngoài, không chỉ dạy được cho các ngươi cái gì.”

Hai người vội vàng lắc đầu: “Sư phụ đã cho chúng con rất nhiều.” Không chỉ cuộc sống bọn chúng thay đổi, mà nếu không phải có sư phụ, chúng lấy đâu ra sách y để đọc, làm gì có chuyện người đứng đầu Thái Y Viện sẽ dạy dỗ bọn chúng, càng đừng nói đến việc được đến y quán hỗ trợ học tập.

Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Mặc kệ nói như thế nào, đúng là đã đến lúc các ngươi nên tiến thêm một bước rồi. Mặc dù ta muốn dẫn các ngươi đi phủ Tuyên Hòa, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của các ngươi. Bọn hắn có thể làm tự mình đưa quyết định, các ngươi khác với Tuyền Thủy Cao Tử, hai ngươi trở về bàn bạc với người nhà đi đã.”

Dừng một chút, hắn nhìn hài tử đứng bên trái: “ Đặc biệt là ngươi, Lỗ Huyên, nhà ngươi chỉ có ngươi cùng bà ngoại Lỗ, nếu ngươi đi rồi, bà nội Lỗ nên sắp xếp thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment