Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1749 - Chương 1749. Đều Đi

Chương 1749. Đều đi Chương 1749. Đều đi

Chương 1749: Đều đi

Lôi Kỳ cũng có người nhà, thứ nhất mẫu thân nàng Hàn thị tuổi không lớn lắm, thân thể cũng xem như khỏe mạnh, có thể tự chăm sóc bản thân.

Thứ hai Lôi Kỳ còn có một người đệ đệ là Lôi Nham, bà ấy luôn có người ở bên cạnh nên không đến mức sẽ mất cân bằng khi nữ nhi rời đi.

Nhưng bà nội Lỗ thì khác, bà ấy lớn tuổi rồi, Lỗ Huyên mà đi để lão nhân gia một mình ở cũng không thể yên tâm.

“Sư phụ.” Lỗ Huyên tiến lên một bước: “Con muốn đưa bà nội đi cùng tới phủ Tuyên Hòa.”

Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Bà nội ngươi cả đời sống ở kinh thành, già cả rồi còn phải đến một nơi xa lạ, đối với bà ấy mà nói khả năng sẽ không thích ứng được.”

Lỗ Huyên nói: “Đây cũng ý của bà nội con. Bà ấy nói chỉ cần chúng con ở bên nhau thì đi đâu cũng là nhà.”

Điều hắn không nói chính là thật ra bà nội hắn sống ở đây cũng không yên ổn. Tuy có thúc thúc bá bá nhưng bọn họ chỉ muốn hút máu chiếm tiện nghi của bọn họ, bá nương thím cứ hai ba ngày lại tới bới móc.

Lúc hắn mới vừa bái sư, bởi vì thân phận của sư phụ nên nhóm thúc bá nhóm không dám đắc tội hắn, thậm chí còn muốn lấy lòng.

Nhưng sau này sư phụ bị chuyển đến huyện Tĩnh Bình, ai biết chuyện đều biết là sư phụ mang trong mình nhiệm vụ quan trong. Nhưng thúc bá hắn chỉ là dân thường, sao có thể hiểu những chuyện này được. Bọn họ cảm thấy sư phụ đã thất sủng, bị ghét bỏ, rất có khả năng sẽ phải ở lại biên cảnh cả đời, không thể tiếp tục chống lưng cho Lỗ Huyên.

Vì thế bọn họ lại bắt đầu tìm tới cửa, châm chọc mỉa mai đủ kiểu. MAyy dich

Tính tình bà nội Lỗ rất lớn, ai tới cửa tới bà sẽ lập tức đuổi đánh.

Nhưng giờ bà đã già, lực bất tòng tâm. Bà thường xuyên buồn bực vì bị mấy người thúc bá chọc tức, thân thể bà cũng bắt đầu có dấu hiệu yếu đi.

Cho nên Lỗ Huyên cảm thấy có lẽ dẫn bà nội rời đi lại là chuyện tốt, việc này cũng là ý của bà nội Lỗ.

Trong tay bà nội Lỗ có chút tiền, sau này Lỗ Huyên thường xuyên đến y quán, tuy nói là học tập nhưng cũng là hỗ trợ, y quán Huệ Dân và hiệu thuốc Thiệu Ký sẽ không thiếu hắn một phần tiền công này.

Thiệu Thanh Viễn cũng để lại chút tiền cho tiểu đồ đệ ăn mặc học hành, để bọn họ mua bút sách vở, đồ dùng và dược liệu cần dùng để phòng trường hợp bọn họ bỏ lỡ vì không có tiền.

Cho nên bà nội Lỗ muốn đến phủ Tuyên Hòa thuê một căn nhà hoàn toàn không thành vấn đề.

Thiệu Thanh Viễn nghe hắn nói như vậy, thì gật đầu: “Như thế cũng tốt.” Sau đó hắn nhìn về phía Lôi Kỳ: “Vậy còn ngươi?”

Lôi Kỳ vội vàng nói: “Mẹ con nói, nếu bà nội Lỗ đi, bà ấy cũng sẽ mang theo đệ đệ con đến phủ Tuyên Hòa. Đến lúc đó bọn họ có thể thuê nhà cùng bà nội Lỗ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Nếu bọn họ là một đại gia đình, Hàn thị và Lôi Nham đương nhiên sẽ không đi theo, nhưng bọn họ chỉ có hai người, rời khỏi kinh thành cũng không sao.

Thiệu Thanh Viễn đã hiểu vấn đề: “Được, vậy cứ quyết định như vậy. Lôi Kỳ, Lỗ Huyên, hai người các ngươi trở về bàn bạc với người nhà, mấy ngày nay cần phải chuẩn bị cái gì thì có thể bắt đầu chuẩn bị trước. Có chỗ nào không hiểu thì có thể lại đây hỏi sư nương các ngươi, đừng để sót cái gì.”

Lôi Kỳ và Lỗ Huyên nên hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh: “Vâng, sư phụ.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

hai người vội vàng chạy về báo tin tốt này cho bà nội Lỗ và Hàn thị, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng muốn về nói với mấy người Cao Nha về chuyện bọn họ muốn xuôi nam rèn luyện.

Có lẽ lúc sư phụ xuất phát, cũng là lúc bọn họ rời khỏi kinh thành.

Như vậy, chẳng mấy chốc kinh thành lại vắng vẻ hơn rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày yến tiệc.

Cố Vân Đông gửi đi rất nhiều thiệp mời, dù sao hiếm khi mới có một lần như vậy, coi như đây là lời tạm biệt chính thức của bọn họ. Ai muốn tới thì tới, không muốn tới cũng chẳng sao cả.

Hơn nữa cô cũng có chút tư tâm. Tuy hai vợ chồng bọn họ không ở kinh thành, nhưng tương lai cha, đệ đệ cô đều sẽ vào triều làm quan, cho dù là nước đến chân mới nhảy, nhưng giữ được một phần nhân tình cũng tốt.

Bởi vậy yến hội lần này Cố Vân Đông khồng hề làm qua loa chút nào.

Rượu và thức ăn trong yến tiệc chẳng những vô cùng tinh xảo, mà hết thảy mọi thứ được bố trí gọn gàng ngăn nắp, cô còn chuẩn bị vài tiết mục.

Hai cửa tiệm Tân Minh Các cũng tạm thời ngừng kinh doanh một ngày, Lục thị biểu diễn tỳ bà ở Tân Minh Các cũng sẽ tấu một khúc với một vị cô nương khác biểu diễn trên đài.

Năm ngoái Lục thị đã sinh con. Mặc dù lúc mang thai nàng tăng cân không ít, nhưng nàng kiểm soát bản thân rất kỹ nên vừa sinh xong đã trở về cân nặng cũ, tiếp tục đến Tân Minh Các làm việc.

Hài tử trong nhà hầu hết đều do Cao Phong trông. Đôi khi sẽ có một khoảng thời gian Cao Phong sẽ không ở nhà, nên hai vợ chồng bọn họ đã mời một bà tử về.

Cao Phong vốn là hộ vệ của nhà họ Bạch. Lúc Thiệu Thanh Viễn không ở kinh thành, Thiệu phủ do một tay hắn quản lý. Hắn còn là hộ vệ của xưởng Cố gia, phụ trách đội xe vận chuyển hàng hóa của xưởng Cố gia ở Kinh Thành.

Cao Phong võ công cao cường, những năm gần đây hắn đi khắp trời nam đất bắc, không chỉ thông thuộc các tuyến đường, mà còn kết giao đươc không ít bằng hữu, có hắn đi theo đoàn xe thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Mấy năm trước Bạch Chi Ngôn bị bắt, Cao Phong còn đi xem.

Lúc ấy Bạch Chi Ngôn thương tích đầy mình, tuy rằng tin Dịch Tử Lam áp giải hắn hồi kinh đã được bảo mật, những vẫn bị lộ tin tức ra ngoài. Trên đường bọn họ bị mai phục, trong lúc hai bên đang giằng co, Bạch Chi Ngôn bị Dịch Tử Lam tức giận đâm hai đao.

Hắn thà giết Bạch Chi Ngôn ngay tại chỗ cũng không thể để hắn ta được người cứu đi.

Bởi vậy, lúc Bạch Chi Ngôn đến kinh thành đã bị trọng thương, hơi thở thoi thóp.

Lúc ấy người trị thương cho hắn chính là người đứng đầu Thái Y Viện Tống Đức Giang. Cao Phong biết chuyện nên đã nhờ Tống Đức Giang dẫn hắn đi gặp Bạch Chi Ngôn một lần.

Dù sao Cao Phong cũng đã đi theo Bạch Chi Ngôn mấy năm, hắn rất trung thành với nhà họ Bạch, cũng đã từng cùng chung hoạn nạn với Bạch Chi Ngôn.

Nên hắn vẫn muốn được gặp Bạch Chi Ngôn một lần cuối cùng, coi như thanh toàn phần tình cảm chủ tớ này, cũng là để tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Ai ngờ Bạch Chi Ngôn gặp hắn còn, còn muốn tỏ vẻ yếu đuối nhằm chiếm lấy sự đồng tình để lợi dụng Cao Phong cứu hắn ra ngoài.

Vốn Cao Phong có rất nhiều lời nói muốn nói, thấy thế trong nháy mắt hắn lập tức câm miệng, chẳng nói chẳng rằng đi theo Tống Đức Giang ra ngoài. Kể từ đây không bao giờ gặp lại hắn nữa, cho dù Bạch Chi Ngôn bị xử tử, hắn cũng không đến liếc nhìn một cái.

Chuyện cũ đã qua, bây giờ Cao Phong đã có gia đình nhỏ của chính mình, còn có một đứa con kháu khỉnh, hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ rất ấm áp, rất viên mãn.

Lần này Thiệu Thanh Viễn quay về phủ Tuyên Hòa, bọn họ hỏi hắn có muốn đi cùng bọn họ, hoặc là trở về nhà họ Bạch ở phủ Linh Châu phủ không.

Cao Phong cự tuyệt, hắn nói bản thân hắn phụ trách đoàn xe, vốn phải đi khắp nơi, định cư ở đâu cũng như nhau. Nhưng thê tử hắn Lục thị không giống vậy, công việc của nàng ở Tân Minh Các rất ổn định, hơn nữa quen biết không ít bạn tốt, nàng cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Lục thị là người vừa lòng với thực tại, bây giờ bảo nàng phải thích nghi với môi trường mới một lần nữa, thật sự là có chút làm khó nàng.

Hắn đã quyết định rồi, nên Thiệu Thanh Viễn không hỏi nhiều.

Yến hội lần này, ngoài trừ tiết mục tấu đàn của Lục thị, cô còn mời thuyết thư tiên sinh.

Bình Luận (0)
Comment