Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1750 - Chương 1750. Trì Trì: Con Muốn Lên Đài

Chương 1750. Trì Trì: Con muốn lên đài Chương 1750. Trì Trì: Con muốn lên đài

Chương 1750: Trì Trì: Con muốn lên đài

Thuyết thư tiên sinh kia đến từ tửu lâu Cẩm Tú ở Kinh Thành, hầu hết chuyện hắn kể đều là thoại bản do Cố Tiểu Khê viết.

Mấy năm nay thanh danh của cư sĩ Vĩnh Phúc thực vang dội, Cố Tiểu Khê cũng không làm mọi người thất vọng, thoại bản hắn viết đều đạt chất lượng tốt.

Bởi vì quan hệ của Liễu Duy và Cố Tiểu Khê nên tửu lâu Cẩm Tú được nhận bản thảo trước, thuyết thư tiên sinh cũng có thể kể nội dung bản thoại đầu tiên, việc này đã khiến cho doanh thu của tửu lâu tăng lên một tầm cao mới.

Hơn nữa vị thuyết thư tiên sinh này rất có tài ăn nói, cách kể chuyện vô cùng đắc sắc, có những vị khách không hề biết cư sĩ Vĩnh Phúc cũng chậm rãi tìm hiểu về Cố Tiểu Khê.

Có thể nói tửu lâu Cẩm Tú và Cố Tiểu Khê cũng coi như là hỗ trợ lẫn nhau đạt được thành tựu.

Cố Vân Đông muốn mời vị thuyết thư tiên sinh kia tới yến hội kể một câu chuyện xưa ngắn, trợ hứng.

Ban đầu cô mời một gánh hát, nhưng sau khi hỏi thăm thì biết gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đã kín lịch đến cuối tháng, không rảnh ngày cô yến khách.

Cố Vân Đông quyết định không mời bọn họ nữa, dù sao hầu như nhà nào yến khách cũng mời gánh hát, thế thì nhà cô tự trình diễn vài tiết mục đi vậy.

Ai ngờ mấy ngày trước yến hội Trì Trì lại chạy tới nói với cô: “Mẹ, con cũng chuẩn bị một tiết mục. Mẹ nhớ dành thời gian cho con, con muốn lên đài.”

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Con muốn lên đài?Con biểu diễn cái gì?”

“Đương nhiên là biểu diễn sở trường của con rồi.”

Cố Vân Đông: “……” Cô cũng không biết rốt cuộc sở trường của thằng bé là cái gì.

Nhưng chẳng đợi cô hỏi thêm, Trì Trì đã ném xuống một câu: “Con biểu diễn lâu lắm, mẹ để cho con một canh giờ nhé.”

Một…… Canh giờ? Đúng là khá lâu.

Cô muốn hỏi rõ ràng nhưng Trì Trì lại bỏ chạy, vẻ mặt thần bí căn bản là không muốn nói cho cô. MAyy dich

Cố Vân Đông dở khóc dở cười. Hồng Diệp phụ trách sắp xếp mọi việc, cô phải nói với nàng một câu mới được.

Mặc kệ Trì Trì biểu diễn cái gì, tiểu hài tử ấy mà, chỉ cần lên đài nhảy nhót cũng có thể mang đến niềm vui cho mọi người, đặc biệt là nhà tiểu Trì Trì nhà cô.

Cái chính là Trì Trì không đáng tin lắm. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Cố Vân Đông vẫn dặn Hồng Diệp chuẩn bị tiết mục bổ sung để thay thế.

Tới ngày yến khách, mới sáng sớm Thiệu phủ đã bắt đầu tấp nập người đến người đi.

Làm quản sự của hai cửa tiệm Tân Minh Các, sáng sớm Mai Hồng và Trương Nghênh Nguyệt đã đưa nữ tiểu nhị trong cửa hàng lại đây hỗ trợ, chỉ huy mọi người làm việc ngay ngắn rõ ràng, công việc lu bù.

Khách khứa đến nhiều hơn Cố Vân Đông tưởng tượng rất nhiều, đặc biệt là sau khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ở trong cung cùng nhau đến, những người không có thiệp mời nghe được tin cũng đua nhau lại đây, tặng lễ vật thì lại càng người này quý trọng hơn người kia.

Cố Vân Đông ngây người. Mẹ nó, cô không biết là hoàng tử sẽ tới, dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cô thật sự không có kinh nghiệp đón tiếp hoàng tử.

Cũng may là Dịch Tử Lam và Trịnh thị tới sớm, thân là hoàng thân quốc thích, việc tiếp đón hoàng tử bọn họ tương đối thành thạo.

Hai vị hoàng tử nhanh chóng được mời tới một căn phòng riêng để nói chuyện, thân là chủ nhà Thiệu Thanh Viễn cũng phải qua tiếp đón. Cố Vân Đông dẫn mấy vị phu nhân tiểu mới tới vẫn chưa quen thuộc tới hậu viện.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của hai vị hoàng tử nên mọi người cũng hiểu ý tứ của hoàng thượng.

Kể cả chỉ là hầu gia nhàn tản thì sau lưng Thiệu Thanh Viễn cũng có người chống lưng cho hắn, lợi hại hơn bất cứ ai trong số bọn họ.

Khách khứa tới gần như đã đầy đủ, thời gian cũng không còn sớm, Cố Vân Đông phân phó người khai yến.

Hai vị hoàng tử cũng được mời ra ngoài.

Sau đó, thấy đằng trước dựng sân khấu.

Đại hoàng tử cười nói: “Khán đài nhìn khác với sân khấu kịch bình thường, không phải là định hát tuồng đấy chứ?”

“Không phải, chỉ là một vài tiết mục biểu diễn làm tân khách vui vẻ thôi.”

Tuy rằng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử không tiếp xúc với phu thê Thiệu Thanh Viễn nhiều lắm, nhưng bọn họ lại biết rất rõ ràng chuyện của hai người.

Bọn họ biết hai vợ chồng họ luôn có những suy nghĩ tuyệt diệu, không nói cái khác, chỉ cần nhìn trà sữa của Tân Minh Các ở kinh thành là đủ, ngay cả Thái Hậu Hoàng Hậu cũng thích, những món ăn khác lại chẳng cần phải bàn.

Hoàng phi của hai bọn họ còn đích thân đến Tân Minh Các, cảm thụ bầu không khí ở đó một phen.

Sáng hôm nay phụ hoàng muốn tìm người tới dự tiệc, hai huynh đệ còn cạnh tranh một chút, cuối cùng sợ không kịp khai tịch nên bọn họ dứt khoát đi cùng nhau muốn mở mang kiến thức xem vợ chồng bọn họ tổ chức yến hội.

Cho nên Thiệu Thanh Viễn vừa nói dựng sân khấu vì biểu diễn tiết mục, hai người lập tức mong chờ.

Bọn họ là khách quý, ngồi trước chủ nhà. Ngoài gia chủ thì khách khứa đều là quan viên đức cao vọng trọng, Thẩm Nguyên cũng ở trong đó.

Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, màn sân khấu từ từ kéo lên lộ ra người chủ trì Tần An Ninh.

An Ninh lớn hơn Vân Thư một tuổi năm nay đã mười bốn, đã ra dáng thiếu nữ rồi.

Cô bé nhặt hết những ưu điểm của Tần Văn Tranh và Cát thị, trông rất xinh xắn, vóc người cũng cao gầy, hơn nữa tính cách cô bé cởi mở hướng ngoại, cả người tràn ngập sức sống rạng rỡ.

Cố Vân Đông muốn tìm một người chủ trì linh hoạt có thể tùy cơ ứng biến, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là An Ninh.

An Ninh lập tức đồng ý. Thân là con gái củaTần Văn Tranh, người đỗ trạng nguyên khi còn rất trẻ, đương nhiên trí nhớ của nàng cũng tốt đến kinh người, bản thảo của người chủ trì nàng chỉ cần đọc hai lần là có thể nhớ hết.

Cố Vân Đông còn cho người chuẩn bị một bộ y phục độc đáo, nàng vừa xuất hiện thì lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến cho những người trước mặt hoa cả mắt.

An Ninh có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu nàng trải qua chuyện như vậy. Mặc dù nàng đã gặp qua hơn phân nửa người ngồi phía dưới, nhưng tim nàng vẫn đập thình thịch, huống hồ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng đang ở đây.

Hít sâu một hơi, An Ninh mỉm cười nói: “Các vị khách quý, buổi sáng tốt lành. Ta là người chủ trì Tần An Ninh. Hôm nay chúng ta tu hôi ở đây để tham dự gia yến của Vĩnh Ninh hầu phủ, quả thật……”

Tân khách ở phía dưới ngẩn người, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn về phía Tần Văn Tranh.

“Tần đại nhân, đây là Tần tiểu thư?”

Tần Văn Tranh bình tĩnh gật đầu: “Bẩm Nhị hoàng tử, đúng là tiểu nữ nhà ta. Tính tình con bé hoạt bát, nghe nói Vĩnh Ninh hầu cần tìm một cô nương đoan chính có trí nhớ tốt, ăn nói khéo léo làm…… Người chủ trì, cho nên mới tới đây.”

Hai vị hoàng tử cảm thấy rất thú vị: “Màn mở đầu này thật mới mẻ. Tần tiểu thư nói chuyện câu chữ rõ ràng, lại thanh thúy lưu loát, người tuyển chọn thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa.”

“Người chủ trì này giới thiệu rất giống với Lễ Bộ chủ trì buổi lễ long trọng.”

Chỉ là lời dạo đầu hơi dài quá.

Cũng may An Ninh nhanh chóng hoàn thành phần tóm tắt và bắt đầu tiết mục đầu tiên.

Thật ra chỉ trong nửa tháng thì khó có thể chuẩn bị một tiết mục tương đối.

Cho nên người mà Cố Vân Đông dùng đều là người có sẵn kỹ năng, Lục thị tỳ bà là người đầu tiên.

Mấy năm nay kỹ năng của nàng ngày càng điêu luyện. Khúc đàn của nàng kích động lòng người, nhanh chóng khiến cho mọi người thốt lên thán phục.

Đoạn cao trào làm cho mọi người dừng hết động tác, tập trung dựng tai lắng nghe.

Lục thị biểu diễn xong sau, tiết mục tiếp theo chính là múa.

Không phải là điệu múa truyền thống mà mọi người thường thấy, Cố Vân Đông không biết múa nhưng cô từng xem rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment