Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1751 - Chương 1751. Điệu Nhảy Thiết Hài

Chương 1751. Điệu nhảy thiết hài Chương 1751. Điệu nhảy thiết hài

Chương 1751: Điệu nhảy thiết hài

Nhảy thiết hài có tiết tấu rất mạnh mẽ, cảm giác cực kỳ khí thế và độc đáo.

Cố Vân Đông rất thích điệu nhảy này, cho nên cô đã cho người chuẩn bị giày thích hợp cùng với ca khúc có tiết tấu nhanh, mạnh mẽ.

Cô tìm một biên đạo múa chuyên nghiệp, giải thích đại khái về đặc điểm của điệu nhảy này, sau đó để người nọ tự mình cân nhắc.

Ban đầu Cố Vân Đông có chút lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên người nọ tiếp xúc thể loại nhảy múa này, cũng không biết có thể đạt được hiệu ứng mà cô mong muốn không.

Không ba ngày sau, nàng ấy đã cho cô xem một bài nhảy thiết hài được biên đạo vô cùng sôi động, khiến Cố Vân Đông cảm thán quả nhiên trên đời này người tài ba lớp lớp xuất hiện, thật không thể khinh thường.

Lúc này cô nương dẫn đầu các vũ công lên sân khấu, cúi đầu chào mọi người.

Dịch Tử Lam khó hiểu: “Trang phục của bọn họ thật kỳ quái. Còn cả đôi giày kia nữa, nhìn cứng như thế có thể múa được không?”

Đương nhiên có thể, vũ công trên sân kháu đã dùng hành động thực tế để đáp lại Dịch Tử Lam.

Vừa mới bắt đầu chỉ đơn giản là vài tiếng ‘lộc cộc’ thanh, nhưng thanh âm này rất ngay ngắn, làm người nghe cảm thấy vui tai.

Sau đó tiếng ‘lộc cộc’ ngày càng nhanh và dày đặc hơn theo khúc nhạc, đôi chân của các vũ công hòa vào tiết tấu khiến mọi người hoa mắt. Các tân khách như ngừng thở, bên tai toàn là tiếng ‘lộc cộc’ lanh lảnh, vô hình cảm xúc bắt đầu dâng trào.

Chẳng bao lâu sau, vũ công dẫn đầu vung tay lên, tiếng lộc cộc đạt tới đỉnh điểm sau đó chợt dừng lại.

Phảng phất mọi âm thanh như biết mất, ngay cả tiếng nhạc cũng đột ngột dừng lại.

Mọi người mở to hai mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn ai nấy như thể chưa phục hồi lại tinh thần.

Cho đến khi có người thốt lên một tiếng: “Hay.”

Tiếng vỗ tay vang lên ào, không ít khách khứa đứng dây nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng điệu nhảy thiết hài độc đáo.

Vũ công cúi đầu thở hổn hển, từ từ bước xuống sân khấu.

Nhị hoàng tử đều xem đến đôi mắt tỏa sáng, nhìn Thiệu Thanh Viễn nói: “Điệu múa này thật mới lạ. Đây là lần đầu tiên ta được thấy, quả thực xuất sắc. Hôm nay đúng là có nhãn phúc.”

Sau đó hắn vung tay lên: “Thưởng.” Những người hầu quanh hắn lập tức đi tìm các vũ công.

Đại hoàng tử vẫn chưa đã thèm: “Nhưng hơi ngắn chút, xem không tận hứng.”

Cố Vân Đông cười nói: “Đại hoàng tử thứ lỗi, điệu nhảy này rất hao phí thể lực. Những vũ công kia đều là cô nương gia, nếu quá dài chỉ sợ phía sau mất sức nhảy sẽ khó coi.”

Hai mắt Đại hoàng tử tức khắc sáng rực: “Nếu nam tử có thể lực tốt thì sao? Có phải cũng có thể nhảy hay không?”

“Đương nhiên có thể, điệu nhảy này phù hợp cho cả nam và nữ. Đại hoàng tử cũng đã nhìn ra, điệu nhảy thiết hài này tương dối mạnh mẽ, nam tử nhảy ngược lại sẽ mang lại cảm giác không giống nhau.” MAyy dich

Đại hoàng tử như suy tư gì gật gật đầu, hắn nghĩ lần sau trong cung tổ chức yến hội, hắn sẽ cho biểu diễn.

Dịch Tử Lam sờ sờ cằm: “Ta bắt đầu chờ mong tiết muc tiếp theo rồi.”

Vừa dút lời, Tần An Ninh từ hậu đài đi ra.

“Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức…… Biểu diễn động tác.”

Cố Vân Đông suýt chút nữa sặc trà, biểu diễn động tác? Đó là cái gì?

Cô nhìn sang Hồng Diệp: “Tiết mục này ai biểu diễn thế?” Sao cô lại không nhớ có tiết mục này?

“Chính là tiết mục do Trì Trì tiểu thiếu gia biểu diễn.” Hồng Diệp tiến đến ghé vào tai cô nhỏ giọng nói.

Cố Vân Đông khóe miệng giật giật, cô còn tưởng rằng Trì Trì muốn diễn chót, không nghĩ tới là ngay tiết mục thứ ba đã ra rồi.

Nhưng biểu diễn động tác là cái gì? Động tác, động tác…… Chẳng lẽ lên đài múa kiếm?

Không biết vì lý do gì mà Cố Vân Đông cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đang miên man suy nghĩ, bức màn sân khấu lại một lần nữa được kéo lên, rất nhanh một tiểu đậu đinh lưng còng đi ra từ hậu đài.

Đúng thế, lưng còng, rõ ràng đã không cao vậy mà nhất quyết phải khom lưng, làm thằng bé trông lại càng lùn hơn, thiếu chút nữa khiến cho người không thấy thằng bé đi lên sân khấu.

Cũng may là sân khấu này đủ cao nên mọi người nhìn rất rõ ràng.

Hơn nữa trong tay tiểu đậu đinh còn cầm một cây chổi lớn. Cây chổi kia còn cao gấp đôi thằng bé, nhìn có chút buồn cười.

Cây chổi……?

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, sau đó lập tức thấy tiểu đậu đinh ngẩng đầu lên.

“Phụt……” Dịch Tử Lam ngồi cùng bàn suýt chút nữa thì phun hết nước trà ra ngoài. Hắn híp mắt nhìn về phía tiểu gia ăn mặc kỳ dị kia: “Hắn, hắn còn dính râu bạc?”

Ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Thiệu Thanh Viễn cũng nhịn không được rũ mắt, âm thầm thở dài một hơi.

Không chỉ dán râu trắng, thằng bé còn mặc quần áo vá chằng vá chịt, ngay cả tóc cũng không biết dùng cái gì mà cũng bạc hơn một nửa.

Chẳng qua là đại khái thằng bé vẫn chú trọng hình tượng, không nỡ xuống tay với gương mặt kia, cho nên còn vẫn giữ vẻ mặt non nớt sạch sẽ.

Người này chính là nhi tử bảo bối của hắn Trì Trì.

Tiểu đậu đinh cầm cái chổi vừa múa may, vừa nói: “Thời tiết hôm nay không tồi. Lão đầu ta quét xong cửa thôn này, phải đi mua thêm ít rượu cho đỡ thèm. Xọa xoạt xoạt, già rôì, quét rác cũng không xong, xoạt xoạt xoạt.”

Thằng bé còn tự mình thêm từ tượng thanh?

Khách khứa phía dưới vừa nghe nói chuyện thì lập tức cười vang.

Cố Vân Đông day trán, nhỏ giọng hỏi Hồng Diệp: “Ngươi có biết thằng bé biểu diễn cái này không?” Hình tượng này cộng với câu thoại kia vừa thốt lên, cô biết ngay đây là lời thoại trong thoại bản ‘cao thủ quét rác cửa thôn’.

Trì Trì thật sự là thích thoại bản tử quá rồi.

Hồng Diệp ngượng ngùng, khẽ gật đầu: “Tiểu thiếu gia không cho ta nói.”

Làm người điều phối chương trình, đương nhiên Hồng Diệp đã hỏi qua tiết mục của Trì Trì. Hầu hết quần áo và đạo cụ trong tiết mục của Trì Trì là do nàng chuẩn bị.

Cố Vân Đông thở dài: “Tốt nhất là lát nữa đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”

Vừa dứt lời, bốn tiểu hài tử trong hậu trường đi ra, đứa dẫn đầu trắng trẻo mập mạp, mặc áo gấm, hài tử phía sau nó giả vờ là tay chân.

Bốn tiểu hài tử Cố Vân Đông không quen biết, chắc là bằng hữu Trì Trì kết giao gần đây.

Tiểu gia hỏa bụ bẫm khoảng bảy tám tuổi, nhìn còn có chút khỏe mạnh.

Thằng bé đi nghênh ngang, trong tay còn cầm một nắm hạt dưa, cắn xong thì ném thẳng xuống đất.

Trì Trì giương mắt nhìn, sau đó thành thành thật thật quét rác.

Đối phương thấy thế cười ‘khà khà’ một tiếng: “Lão đầu, ngươi, ngươi, ngươi……”

Thằng bé mãi vẫn không nói xong, khuôn mặt mập mập đỏ bừng, bắt đầu bối rối.

Hắn, hắn quên thoại.

Thằng bé nhìn Trì Trì cầu cứ: “Trì Trì, ta phải nói gì nhỉ?”

Khách khứa dưới đài đang đợi, nghe được lời này thì phì cười.

Trì Trì suýt chút nữa dùng chổi đánh hắn: “Ngươi phải nói, lão đầu ngươi đừng chặn đường.”

“À à, đúng rồi.” Tiểu công tử lại ngẩng đầu lên, vênh váo tự đắc nói: “Lão đầu ngươi đừng có chặn đường ta, cút ngay.”

Trì Trì nhìn thoáng qua tên tay sai phía sau, làm như không dám đắc tội hắn: vâng vâng dạ dạ lên tiếng, sau đó chậm rì rì đi đứng sang một bên tiếp tục quét rác.

Nhưng tiểu công tử lại không muốn buông tha, cầm hạt dưa ném lên đầu hắn.

Bình Luận (0)
Comment