Chương 1752: Cười đau cả bụng
Trì Trì thở dài, lắc đầu, mặc kệ.
Tiểu công tử bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, ngồi xổm xuống nhặt ‘cục đá’ trên mặt đất lên, xoạch một cái ném vào ót hắn.
Trì Trì ‘ai u’ một tiếng, thân mình mềm như bông ngã xuống mặt đất.
Sau đó cái tay nhỏ sờ ra sau gáy, chạm vào máu.
Mấy người Đại hoàng tử dưới đài nhịn không được ngó đầu lên trên đài: “Có phải bị thương thật rồi không?”
“Không đâu, cục đá làm bằng giấy thôi.” Đúng vậy, tờ giấy đen tuyền vo thành một cục nên không đả thương người.
“Ha ha ha ha.” Dịch Tử Lam cười không ngớt: “Ngươi nhìn thấy cảnh lão nhân ngã xuống không? Hắn là lão nhân, lúc té ngã lại như một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, còn phải chú trọng tư thế, ngay cả chân cũng phải duỗi đúng mực. ha ha ha, thật là cười chết ta.”
Mọi người đều cười theo.
Trì Trì trên đài tru lên một tiếng: “Ta bị ngươi đánh chết rồi, đánh chết người rồi. Trời xanh không có mắt, lão nhân ta một đống tuổi, đã bước nửa chân quan tài, tại sao còn bắt ta chịu tội như vậy. Còn có thiên lý hay không, có nhân tính hay không?”
Tiểu công tử bị màn diễn xướng xuất sắc của hắn làm cho khiếp sợ, lời thoại đến bên miệng lại quên mất,hiển nhiên là không theo kịp diễn xuất của Trì Trì.
Trì Trì lặng lẽ giương mắt xem hắn: “Nói chuyện đi.”
“Ta, ta, ta không phải cố ý, ô ô ô ô……” Tiểu công tử ca nhi đột nhiên suy sụp, ngửa đầu gào khóc: “Đổ máu, thật nhiều máu, ta giết người rồi. Thật đáng sợ, ta phải bị bắt lại, cứu mạng.”
Sau thằng bé khóc lóc chạy vào trong hậu trường.
Toàn - trường - yên - tĩnh!!
Trì Trì cũng quên phản ứng, ngay sau đó vẻ mặt thằng bé như thể sống không còn gì luyến tiếc, kịch bản không phải viết như vậy.
Người dưới đài cũng ngẩn ra,lập tức phản ứng lại bật cười ha ha.
Dịch Tử Lam vỗ đùi đen đét: “Ha ha ha, cười vỡ bụng mất, sao bọn chúng lại buồn cười như vậy?”
Trì Trì không có cách nào, vẻ mặt thằng bé nặng nề ‘muốn đập đồ nhưng vẫn muốn tiếp tục biểu diễn’.
Nó loạng choạng đứng dậy, chống cây chổi nhìn vẻ mặt mờ mịt của ba tên tay say vẫn chưa phản ứng lại, nói: “Có phải thiếu gia nhà các ngươi phát bệnh gì hay không? Mau đi xem một chút đi. Ta không có việc gì, chỉ chảy hơi nhiều máu tí thôi. Ta rất kiên cường, yên tâm đi, ta muốn tiếp tục quét rác.”
Thằng bé kéo cây chổi cao hơn mình rất nhiều, lại bắt đầu xột xột xoạt xoạt.
Ba tên tay sai nghe vậy, lập tức chạy ào ào vào hậu trường.
Trong hậu trường chắc là có người cứu viện, nên Trì Trì quét không lâu thì bốn người lại ra ngoài.
Tiểu công tử kia còn thút tha thút thít, lúc nghênh ngang đi đến trước mặt Trì Trì còn không yên tâm nhìn thoáng qua đống máu trên đầu thằng bé. Sau khi chắc chắn không bị vỡ đầu, nó thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó tiếp tục đi cốt truyện, thậm chí bọn chúng còn tả lại hành vi trước đó của mình: “Lão đầu, vừa rồi ta cố tình chạy ra phía sau. Ta biết ngươi muốn tống tiền ta giả vờ bị thương nằm trên mặt đất, ta nhanh trí lập tức chạy đi. Quả nhiên, ngươi vừa thấy chạy đi thì lập tức đứng dậy, không hề có chuyện gì cả.”
Người phía dưới lại nở nụ cười, mấy tiểu hài tử này buồn cười quá.
Trì Trì làm bộ làm tịch bồi tội mấy câu, tiểu công tử không muốn buông tha hắn.
Lúc này, trong hậu trường lại xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé lạch bạch chạy ra.
Là thật sự rất nhỏ, Cố Vân Đông tập trung nhìn kỹ: “Kia không phải Tiểu Đào Đào sao?”
Tiểu Đào Đào, năm nay hai tuổi rưỡi, là nữ nhi của Đồng Thủy Đào.
Cố Vân Đông nhịn không được hỏi: “Đứa bé nhỏ như vậy mà cũng lên đài biểu diễn? Hài tử bảy tám tuổi còn không tránh được đủ loại tình huống. Tiểu Đào Đào lên đài, các ngươi có chắc vở kích này có thể biểu diễn suôn sẻ không?”
Hồng Diệp cười gượng, diễn viên đều do tiểu thiếu gia tự mình tuyển chọn, nàng cũng không có biện pháp.
Quả nhiên, Tiểu Đào Đào chạy về phía trước vài bước, sau đó chân nam đá chân xiêu, ‘bịch’ một cái té ngã trên đất.
Cố Vân Đông: “……”
Cũng may đứa nhỏ này giống mẹ nó, té ngã cũng không khóc, chỉ là quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt.
Hình như không hiểu tại sao mình lại ngã, rõ ràng ngày thường nó chạy rất vững vàng.
Trước đó cô bé đều ăn mặc thoải mái như mẹ mình, nhưng vì nhân vật của cô bé mặc váy dài bồng bềnh như tiên tử, nên đúng là mặc váy có chút không quen.
Cho nên lúc này cô bé cố gắng muốn bò dậy, nhưng lại bí cái váy mắc lại bao thành một con nhộng nhỏ.
Trì Trì và tiểu công tử đang chờ cô bé nói chuyện để diễn tiếp đó, kết quả tiểu cô nương lại giằng co với cái váy.
Nàng còn rất có trách nhiệm nói: “Đợi chút, ta đứng dậy ngay đây. Ai u, ai u.”
Người phía dưới cười như nắc nẻ, Trì Trì chờ không được, thằng bé trực tiếp nói với tên công tử bột kia: “Ngươi thật quá đáng, bắt nạt ta thì thôi đi, ta già rồi không muốn so đo cùng ngươi, nhưng việc ngươi bắt nạt đứa bé kia đã vượt qua giới hạn của ta.”
Tiểu công tử chớp chớp mắt, lại chớp mắt, chỉ mình, rồi lại chỉ vào Tiểu Đào Đào.
“Nhưng, nhưng ta còn không chưa kịp bắt nạt nàng mà. Nàng tự mình té ngã. Ta thật sự còn chưa mở miệng nói chuyện.”
Trì Trì không để ý tới hắn, nói luôn lời thoại của mình, phi thường chính khí lẫm liệt: “Ta nói cho ngươi biết, hài tử chính là hy vọng của tương lai, là mặt trời mới mọc, là trụ cột của quốc gia, là đóa hoa mỹ lệ. Chúng là những đứa bé quý giá cần phải bảo vệ che chở, không một ai được ức hiếp.”
Cố Vân Đông che mặt, cô nhớ rõ trong thoại bản của tiểu thúc chắc là không có lời thoại này?
Thằng bé còn tự sửa ư?
Tiểu công tử vô cùng căng thẳng, đại khái nó cũng phản ứng lại nên không đi xem Tiểu Đào Đào đang chiến đấu với váy áo trên mặt đất nữa mà vội dựa nói theo lời thoại đã học thuộc: “Ta bắt nạt nó đấy thì làm sao? Cái đồ lỗ vốn đấy thì là trụ cột nước nhà cái gì? Cho dù ta giết nó, cha mẹ nó cũng không dám tìm ta tính sổ.”
“Nực cười.” Trì Trì vô cùng tức giận, ném cái chổi trong tay sang một bên: “Ngươi chẳng những ngang ngược vô lý, còn trọng nam khinh nữ, khinh người quá đáng, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Ngươi chỉ là một lão già nát rượu, dám không khách sáo như vậy?” Lời thoai của tiểu công tử càng nói càng thuận, diễn biến cốt truyện rất nhịp nhàng, hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ba tên tay sai phía sau cuối cùng cũng được nói: “Đúng thế đúng thế, ngươi đã bước nửa chân vào quan tài rồi, còn dám vỗ lễ với chúng ta như vậy?”
“Ngươi chỉ có một mình, nhưng chúng ta có đến tận ba, bốn bảo bảo.”
“Ngươi chẳng lẽ còn muốn tự tìm đường chết sao?”
Trì Trì chậm rãi đứng thẳng dậy, khuôn mặt nứt ra: “Đây chính là các ngươi bức ta, ta phải xuất đại chiêu.”
Tiểu Đào Đào vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, ai u ai u, quần áo thật đáng ghét.
Trên sân khấu bất ngờ xuất hiện khói trắng nghi ngút, người dưới đài kinh hô: “Làm sao vậy làm sao vậy? Đi lấy nước?”
“Không sao không sao, đây cũng là một phần trong tiết mục biểu diễn.” Tần An Ninh vội vàng chạy ra thông báo. MAyy dich