Chương 1753: Hắn vậy mà còn muốn
Mọi người nghe vậy thì lập tức yên tâm. Nhưng sương khói lượn lờ nên tân khách không nhìn rõ cảnh tượng trên đài lắm.
Chỉ có người ngồi ở hai bàn phía trước mới có thể lờ mờ nhìn xuyên qua làn khói trắng, thấy rõ tình hình trên sân khấu.
Cố Vân Đông thấy Trì Trì cởi bộ y phục vá chằng vá chịt trên người xuống, thay một thân y phục màu đen. Sau đó thằng bé kéo một cái ghế giấu phía sau sân khấu ra, trực tiếp dẫm lên, đừng sừng sững ở trên ghế, tạo dáng như thể mình là cao nhân thế ngoại.
Đám người Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng nhìn thấy, lúc này bọn họ đều đang ôm bụng cười không ngớt.
“Thằng nhóc này buồn cười quá.”
Cố Vân Đông cười gượng hai tiếng.
Khói trên sân khấu dần tan, tân khách ngồi phía sau ngẩng cổ nhìn lên, thấy Trì Trì đứng ở trên ghế, dùng dáng vẻ tiên phong đạo cốt, từ trên cao nhìn xuống bốn tiểu công tử.
Tiểu công tử cực kỳ ngạc nhiên, mấy tên tay sai phía sau bước lên nhìn thằng bé đầu cảnh giác.
Thừa dịp khói trắng bốc lên Tiểu Đào Đào được người ở trong hậu hậu đài bế xuống.
Tiểu công tử chỉ vào Trì Trì: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta?” Trì Trì cười bí hiểm: “Ta cùng lắm chỉ là một người quét rác bình thường. Cho dù ta chỉ là một người quét rác không có gì đặc biệt, nhưng nếu ngươi bắt nạt đứa bé, ta cũng có thể giáo huấn ngươi.”
Tay trái cầm cây chổi, tay phải chậm rãi nâng lên, từ bên trong cán chổi thằng bé rút một cây kiếm gỗ.
“Hôm nay ta phải dạy cho các ngươi một bài học.” Ném cây chổi đi, tay nắm chặt kiếm gỗ. Trì Trì từ trên ghế nhảy xuống, lao về phía ba tên tay tay sai. MAyy dich
Ba tên tay sai nhặt nhánh cây trên mặt đất, cạch cạch bắt đầu đánh với cây kiếm gỗ của thằng bé.
Đại hoàng tử xem đến hứng khởi: “Cũng khá ra hình ra dạng.”
“Có lẽ là có người chỉ đạo.” Nhị hoàng tử nói, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Hắn lắc đầu: “Ta cũng không biết bọn chúng chuẩn bị tiết mục như vậy.”
Chắc là Trì Trì tự mình hướng dẫn, tiểu gia hỏa này rất khoái mấy chuyện như dạy người ta đánh nhau.
Trận chiến trên sân khấu diễn ra rất ác liệt, Trì Trì dùng một kiếm đánh bay nhánh cây của một tên tay sai, rồi lại tiếp tục hạ gục một tên tay sai khác. Tên tay sai cuối cùng sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
Nháy mắt cây kiếm gỗ của Trì Trì đặt lên cổ tiểu công tử: “Nói, biết sai chưa?”
Tiểu công tử khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi, vừa xin lỗi vừa nhận sai.
Tiểu Đào Đào một lần nữa trở lại sân khấu, váy của con bé đã được cởi bỏ, lúc này nàng đi lại rất cẩn thận.
Cô bé đi đến trước mặt tiểu công tử, giọng nói non nớt: “Ta tha thứ ngươi.”
Đây…… Chính là lời thoại của cô bé.
Trì Trì lại nghiêm túc giáo dục tiểu công tử một hồi. Thằng bé đúng thật là rất có thể nói, cái miệng nhỏ liến thoắng, tiểu công tử cúi đầu, Cố Vân Đông nhanh mắt thấy nó lặng lẽ ngáp một cái.
Chờ Trì Trì thật vất vả nói xong, nhóm tiểu công tử mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt triệt để hiểu rõ.
Người dưới đài bị chọc cười, biểu cảm của tiểu hài tử phong phú ghê.
Màn trình diễn này đến đây là kết thúc.
Mọi người tưởng đến đây là kết thúc, ai ngờ sau khi đuổi mấy tiểu hài tử kia vào trong hậu trường, thằng bé lại tiến lên phía trước nói với mọi người.
“Mọi người đã xem xong màn biểu diễn của chúng ta rồi, kế tiếp chính là tương tác với người xem ở dưới đài.”
Tương tác?
Dịch Tử Lam nhìn về phía Cố Vân Đông: “Trì Trì nhà ngươi thật đúng là lắm ý tưởng, ngươi gợi ý cho hắn à?”
Cố Vân Đông kiên quyết phủi sạch quan hệ: “Sao có thể? Ta còn chẳng biết thằng bé muốn biểu diễn cái gì, tự nó suy nghĩ đây.”
Cố Vân Đông rất kiên quyết, thái độ chỉ thiếu nước phủ nhân Trì Trì là nhi tử cô.
Dịch Tử Lam ngước mắt nhìn Trì Trì ở trên đài, tiểu gia hỏa rất ra dáng. Đối mặt với nhiều khách khứa như vậy, nhưng thằng bé không hề luống cuống. Ừm, rất phong thái của ông bà nó.
Nhị hoàng tử rất có hứng thú với thằng bé, lập tức hỏi: “Tương tác? Ngươi muốn chúng ta tương tác thế nào?”
Trì Trì cười khà khà: “Vị khách quý này hỏi rất hay. Cái gọi là tương tác chính là ta đặt câu hỏi còn các ngươi trả lời.”
“Ngươi hỏi.”
Trì Trì ho nhẹ một tiếng: “Xem xong biểu diễn rồi, mọi người thử phát biểu cảm nghĩ đi! Các ngươi thấy gì từ màn biểu diễn này?”
“Khụ khụ.” Cố Vân Đông đỡ trán, tên tiểu tử thối này.
Đây chẳng phải câu mà thằng bé thường xuyên bị cô hỏi sao? Mỗi lần thằng bé đọc thoại bản, hoặc là viết xong thơ từ, cô sẽ bắt thằng bé phát biểu cảm nghĩ, cô còn bắt thằng bé viết lại một hai câu nếu cần thiết.
Rất tốt, hắn đã học được cách sử dụng.
Không chỉ Cố Vân Đông bị sặc, mà những người khác cũng ngẩn người.
Phát biểu cảm nghĩ khi xem xong?
Tuy rằng ở đây không thiếu người có tài học uyên bác, trước kia lúc đọc sách bọn họ cũng sẽ viết một vài lời phê bình cảm nghĩ sau khi đọc xong. Nhưng hôm nay bị một đứa bé năm tuổi đặt câu hỏi trước mặt nhiều người như vậy, ừm…… Cảm giác cứ quái quái.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thân là biểu cữu của Trì Trì, Biển Nguyên Trí rất hưởng ứng, hắn lập tức đứng dậy, cười nói: “Nói cho chúng ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Trì Trì hai mắt sáng lên, nhưng thằng bé vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, vuốt chòm râu vui mừng gật đầu: “Không sai, ngươi nói rất tốt, vỗ tay.”
Thằng bé giơ tay vỗ tay bạch bạch, sau đó để Biển Nguyên Trí ngồi xuống. Nó tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”
Có người nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thằng thì không nhịn được buồn cười nói: “Còn có, không thể tìm tiểu hài tử quá nhỏ tuổi biểu diễn, rất dễ dàng mắc sai lầm.”
Trì Trì vẻ mặt nặng nề thở dài một hơi, lắc lắc ngón tay: “Nông cạn, nhìn vấn đề quá nông cạn. Ngươi chỉ thấy được mặt ngoài, lại không thấy được nội hàm.”
Người phía dưới lại bắt đầu cười vang, đứa nhỏ này cũng quá biết ăn nói rồi.
Rõ ràng chỉ là một tên nhóc, thế mà nói chuyện lại cứ như ông cụ non.
Ngay cả Nhị hoàng tử cũng không nhịn được hỏi: “Hả? Vậy ngươi nói xem, nội hàm là cái gì?”
“Có rất nhiều thứ có nội hàm.”
“Ví dụ như?”
Trì Trì vẻ mặt bất đắc dĩ, chẳng lẽ đây không phải là vấn đề của hắn à? Tại sao lại hỏi ngược lại nó chứ?
Được rồi, ai bảo người nói chuyện lại là Nhị hoàng tử đây?
Là một bảo bảo thức thời, hắn vẫn phải học được cách gió chiều nào theo chiều ấy.
Vì thế thằng bé vuốt vuốt chòm râu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ví dụ như từ màn biểu diễn của chúng ta nhìn ra phải kính già yêu trẻ, làm người tốt, làm ác bá sẽ chẳng có tiền đồ gì. Còn nữa chúng ta không nên gọi bé gái là đồ lỗ vốn, bằng không sẽ bị đánh, bé gái sẽ được người bảo hộ. À chuyện quan trọng nhất là định phải giỏi võ công, ắt có lúc cần thiết phải dùng đến……Ừm, có thể trừng trị kẻ ác giúp đỡ người yếu thế, làm một đại hiệp.”
Mọi người đang hi hi ha ha, nhưng nghe đến đó thì không khỏi giật mình.
Ban đầu bọn họ tưởng chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm, ai ngờ sau một hồi thằng bé lại tổng kết được nhiều chuyện đến thế, điều đáng chết là còn rất có đạo lý.
Tuy rằng đạo lý rất đơn giản lời lẽ cũng tầm thường, nhưng một đứa bé mới năm tuổi lại có thể nói những lời này với thái độ chân thành như thế, khiến cho không ít người lâm vào trầm tư một lúc lâu.