Chương 1759: Đại cục làm trọng.
Bởi vậy bộ khoái kia vẫn nhắc nhở một câu: “Hôm nay có vài tên trộm lén lút trong thành, tốt hơn hết là Liễu tiểu ca đừng dắt hai đứa nhỏ chạy lung tung để tránh gặp nguy hiểm. Có điều các người cũng không cần quá hoang mang, ta sẽ nhanh chóng bắt những tên tội phạm đó về quy án.”
Liễu An lập tức gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Bộ khái kia sắp đi thì Trì Trì nhanh chân chạy tới nói: “Ta có nghe thấy một câu bọn họ nói.”
Bộ khoái sửng sốt, mắt sáng lên: “Nói gì?”
“Bọn họ nói, có một chỗ tốt, giấu ở đó sẽ không có ai lục soát, đúng, không sót chữ nào, chính là câu này.” Hại hắn tưởng rằng bọn họ có kho báu nào hoá ra là bản thân họ nói, ai da.
Bộ khoái chắp tay: “Đa tạ.” Sau đó lập tức đuổi theo người phía trước.
Trì Trì thấy bóng dáng hắn dần biến mất, có phần ngậm ngùi nói: “Đáng tiếc ta vừa tới phủ Tuyên Hoà, không quen thuộc nơi đây, nếu không thì chắc chắn ta sẽ đoán ra nơi bọn chúng ẩn náu.”
Nói rồi cậu nhóc nghiêng người nhìn Liễu An bên cạnh. Người vừa nãy vỗ ngực cam đoan rằng mình hiểu rõ từng phố lớn ngõ nhỏ của phủ thành: “…” Cảm nhận rõ rệt.
Có điều cậu nhóc nín thở suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được chỗ bọn chúng chỉ là nơi nào.
Liễu An nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tạ bộ khoái cũng nói rồi, trong thành có cướp, mới ban nãy chúng ta suýt nữa đã gặp, vậy nên chúng ta vẫn chớ đi lối tắt, khẩn trương tới phủ quận chúa thì hơn.”
Thật ra dựa theo ý tưởng của hắn thì trực tiếp quay về tửu lâu Cẩm Tú vẫn hơn, nhưng ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, một mình hắn bảo vệ hai đứa trẻ thật sự…rất khó.
Chẳng qua thấy đã sắp tới phủ quận chúa, đường về tửu lâu sẽ xa hơn.
Bản thân Trì Trì không sợ, cậu nhóc thấy đây là cơ hội tốt để hành hiệp trượng nghĩa, cậu nhóc cực kỳ muốn đi theo Tạ bộ khoái, tự tay đâm kẻ cướp.
Nhưng thấy Liễu An cao lớn như vậy mà lại sợ, trông Khiếu Khiếu ca ca cũng rất lo lắng ghì chặt tay cậu bé vì thế cậu nhóc nguy nghĩ một lát sau đó nặng nề gật đầu: “Được rồi, vậy ngày khác ta sẽ đi dạo. Đại cuộc làm trọng!!”
Liễu An suýt bật cười, Khiếu Khiếu lại nghiêm túc: “Trì Trì nói đúng.”
Khoé miệng Liễu An co lại, câu này đã lặp trên đường đi không biết bao nhiêu lần, quả đúng là đệ đệ ngốc.
Nhưng hai đứa nhỏ nói rất nghe lời, Liễu An lập tức đưa bọn chúng ra khỏi con ngõ quanh co.
Tới đường lớn, thấy cảnh người đến người đi, Liễu An nhẹ nhõm cả người.
“Rẽ vào lối ngoặt đằng trước là phủ quận chúa.”
Liễu An nắm tay Trì Trì, dù sao hắn cũng không dám để cậu nhóc chạy lên trước một mình.
Thấy sắp tới, Liễu An đột nhiên dừng bước.
Trì Trì nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta bỗng nhớ tới một chuyện.” Liễu Duy chột dạ ngồi xổm xuống, cười gượng, nói: “Trì Trì thiếu gia, đúng là phủ quận chúa ở phía trước, nhưng hạ nhân của phủ quận chúa không quen biết ta, cũng không biết bọn họ có thể cho chúng ta vào không?” MAyy dich
Bọn họ không thể vào thì tới cũng như không.
Trì Trì cau mày, rồi xong, vấn đề đơn giản như vậy mà người thông minh như hắn lại không nghĩ ra.
Cậu nhóc nghiêm mặt, xem chừng không thể dựa vào Liễu An, tiếp tục quan sát cổng chính phủ quận chúa phía trước, nghĩ được một lúc rồi nói: “Nếu không thì chúng ta trèo tường vào trong?”
Liễu An nhìn bức tường cao phía trước, không, ta không trèo đâu, ngươi cũng đừng nghĩ tới.
Trèo tường cũng không được, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.
Trì Trì và Liễu An cùng quay lại nhìn, bởi đi nhiều có hơi đói bụng nên Khiếu Khiếu bắt đầu lấy đồ ăn vặt trong túi mình ra thổi phù phù ăn.
Đối diện với hai ánh mắt rực lửa, Khiếu Khiếu ăn không nổi nữa.
Hắn ngập ngừng nói: “Người trong phủ quận chúa cũng không biết ta. Thật đấy, tuy ta ở phủ Tuyên Hoà được vài năm nhưng, nhạ nhân trong phủ quận chúa hầu như không ra ngoài, không có việc bọn ta cũng sẽ chẳng đi qua đó.”
Đại tỷ tỷ không có ở đây, đang yên đang lành bọn họ tới phủ quận chúa làm gì?
Mà hạ nhân trong phủ ít giao du bên ngoài, như chưa từng tồn tại. Vì vậy cho dù hắn là đệ đệ nhỏ của đại tỷ tỷ thì cũng chẳng ai biết.
Trì Trì thở dài: “Vậy chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng.”
Liễu An kinh ngạc: “Trì Trì, ngài còn cách nào khác sao?”
“Ừ.” Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu: “Dùng mỹ nam kế.”
Liễu An tròn mắt, sau đó cúi đầu nhìn bản thân: “Ta, tuy trông ta cũng được đấy nhưng thật sự không thể dung mỹ nam kế được.”
Trì Trì chán ghét nhìn hắn: “Ai nói ngươi chứ? Ta đang nói ta, ta dung mỹ nam kế dụ dỗ người trong phủ, để bọn họ mở cổng cho chúng ta vào.”
Liễu An: “…” Trông cậu nhóc thực sự rất được nhưng không phù hợp với mỹ nam kế.
Trì Trì: “Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Ngươi dám chê ta xấu sao?”
Liễu An lập tức lắc đầu: “Đâu có đâu có, Trì Trì thiếu gia vừa đáng yêu vừa đẹp trai, sao lại xấu được chứ?”
Trì Trì khinh khỉnh: “Coi như ngươi tinh mắt, lát nữa xem ta hành động đây.”
Cậu nhóc phì phì hai phát vào lòng bàn tay, lau lau chỏm tóc sau đó hiên ngang tới cổng chính phủ quận chúa.
Liễu An vỗ trán, ta không hiểu ánh mắt này của ngài, hắn chán đời theo sau, bỏ đi, chuyện gì đến sẽ đến, tuỳ cơ hành sự vậy.
Tới trước cổng chính phủ quận chúa, Trì Trì chắp tay sau lưng, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Liễu An.
Liễu An vừa nhìn đã hiểu, ho nhẹ một tiếng, tiến lên gõ cửa.
Nhưng gõ được một lúc mà bên trong vẫn không thấy động tĩnh.
Trì Trì mất bình tĩnh, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, chẳng bao lâu sau chợt có tiếng hô: “Cửa ngách không khoá.”
Cậu nhóc bèn đẩy cửa.
Liễu An vội đi tới, quả nhiên, cửa nhỏ bên cạnh mở ra.
Trì Trì đẩy cửa bước vào nhưng ngưỡng cửa này hơi cao, khó khăn lắm hắn mới vào được.
Liễu An qua đó, trực tiếp bế Khiếu Khiếu qua cửa.
Trì Trì nhìn hai người, hận không thể đánh, hỏng hết kế hoạch, quả nhiên nóng vội không ăn được đậu.
Liễu An vào cửa rồi nhìn trái nhìn phải, hô to: “Có ai không? Người ở đâu?”
“Kỳ lạ, sao phủ quận chúa không có ai vậy?”
Khiếu Khiếu nói: “Ta biết, cha ta nói, hôm nay tỷ tỷ về, hạ nhân của phủ quận chúa qua Hầu phủ giúp việc cả rồi.”
Hầu phủ cũng có hạ nhân, nhưng không quá nhiều, đoàn xe của Thiệu Thanh Viễn về dù cũng có hạ nhân nhưng vẫn cần người của phủ hỗ trợ nghênh đón. Mà hạ nhân Hầu phủ đều là người mới mua, vẫn chưa biết nhiều phép tắc và thói quen của mấy người Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng người bên phủ quận chúa thì không giống, lúc trước bọn họ đều được Thích ma ma dạy dỗ, nên bố trí như nào, thiết đãi ra sao khi gặp chủ tử đều đã được học qua.
Cho dù mấy người Thiệu Thanh Viễn vắng mặt mấy năm nhưng những người này chưa từng lười biếng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón chủ tử quay về.