Chương 1760: Bị chặn.
Liễu An nhíu mày: “Cho dù đi Hầu phủ hỗ trợ thì phủ quận chúa cũng nên lưu lại hai người trông nhà mới phải.”
Huống hồ, cửa nhà lại không khoá.
“Chắc đi nhà xí rồi.” Trì Trì rất nghiêm túc phân tích.
Liễu An lắc đầu phì cười, ba người chậm rãi đi vào trong viện.
Nhưng vừa đi tới bức tường bình phong thì Trì Trì đột nhiên dừng bước. Khiếu Khiếu đi sau lập tức va vào cậu nhóc, cả người loạng choạng, lùi lại vài bước rồi ngã xuống đất.
Thằng bé lơ mơ ngẩng đầu, Liễu An vội tới bế dậy: “Khiếu Khiếu, ngài không sao chứ?”
Khiếu Khiếu lắc đầu, nghi hoặc nhìn Trì Trì: “Trì Trì đệ đệ, sao đột nhiên ngươi dừng lại vậy?”
Trì Trì chỉ vào hàng ghế cách đó không xa nói: “Các ngươi xem, hàng ghế bị đổ rồi.”
Liễu An nhìn qua đó: “Chắc là lúc người ta đi qua đó không cẩn thận làm đổ.”
“Nhưng Thích ma ma của ta từng nói, bà ấy dạy mọi người rất cẩn thận, tuyệt đối không thể phạm loại sai lầm này, để hàng ghế đổ giữa sân mà không dựng lên.”
Liễu An bất giác ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn xung quanh thì thấy bụi cỏ bên cạnh có phần không hợp lý.
Hắn tiến lên vài bước, quả nhiên thấy bụi cỏ có dấu vết bị xê dịch.
Đầu óc vốn không quá thông minh của Liễu An chợt lóe lên, thất thanh la lên: “Không hay rồi.”
Khiếu Khiếu: “Sao thế?”
Liễu An hít sâu mổ hơi, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy Tạ bộ khoái nói bọn họ đang bắt toán cướp, có thể chạy tới đây rồi. Trước tiên chúng ta đừng lên tiếng, giả vờ như không biết chuyện gì, ra ngoài gọi người tới.”
Sao hắn lại không nghĩ tới chứ? Trì Trì nói rồi, nghe bọn chúng nói có một nơi ẩn náu mà không bị lục soát.
Phủ Tuyên Hoà to như vậy, quả thực có không ít nơi quan phủ không thể trực tiếp tới lục soát, nhưng không có nơi nào phù hợp hơn phủ quận chúa này.
Người bình thường không dám vào phủ quận chúa, mà hôm nay hạ nhân trong phủ đi hỗ trợ Hầu phủ cả rồi, nhiều nhất chỉ ở lại có hai người.
Bọn chúng trốn trong phủ không phải là chỗ tốt nhất sao?
Liễu An thầm mắng bản thân ngu xuẩn, bên cạnh còn có hai đứa nhỏ, mà Trì Trì lại có thân phận cao quý, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì dù có giết hắn cũng không đủ để bù đắp lỗi lầm.
Liễu An vã hết mồ hôi trán, cũng may Trì Trì và Khiếu Khiếu rất phối hợp, nghe vậy mau chóng gật đầu.
Nhưng lại hơi lo lắng: “Bởi vậy cửa ngách không đóng chắc chắn là do người gác cổng đã bị bắt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Liễu An không quan tâm tới người gác cổng mà chỉ để ý tới làm cách nào đưa hai đứa trẻ này bình an ra ngoài.
Song, sợ cái gì tới nó sẽ tới, bọn họ vừa mới đi qua bức tường bình phong, thì thấy hai nam nhân cao lớn bước ra từ phía bên kia bức tường. MAyy dich
Hai người nhìn bọn họ cười khẩy: “Các ngươi định đi đâu?”
Liễu An biến sắc, vội vàng đẩy Trì Trì và Khiếu Khiếu ra sau thân mình, duỗi hai tay ta chặn bọn chúng, đề phòng hỏi: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Biết đây là đâu không?”
“Đương nhiên biết, phủ quận chúa mà.”
“Biết là phủ quận chúa mà còn dám xông tới, lá gan của các ngươi đúng là không nhỏ.” Liễu An mạnh miệng, bây giờ hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, hy vọng đầu óc Tạ bộ khoái nhanh nhạy hơn hắn có thể tìm thấy nơi này.
“Không còn cách nào khác, ở đây an toàn.” Trong đó có một tên cướp quan sát bọn họ: “Thế còn các ngươi, bình thường mà chạy tới phủ quận chúa làm gì? Đến chơi sao? Hay là...Các ngươi có quan hệ gì với quận chúa?”
Ánh mắt bọn họ rơi vào người Trì Trì và Khiếu Khiếu, riêng hai người này lại mặc áo gấm trông rất sang trọng.
Hai tên cướp nhìn nhau cười nói: “Xem ra thân phận hai đứa trẻ này không bình thường, có thể ra vào phủ quận chúa, lẽ nào là con của quận chúa chăng?”
Liễu An kinh sợ: “Đương nhiên không phải, con của quận chúa là quý nhân, trước sau đều có người bảo vệ, bên người có không dưới mười hạ nhân hầu hạ, còn tới lượt các ngươi đứng gần sao?”
Trì Trì ngẩng đầu nhìn Liễu An, hoá ra làm con của quận chúa có đãi ngộ như vậy sao? Vậy mà mẫu thân hắn còn bảo hắn phải tự làm mọi việc, quả nhiên là lừa gạt, ức hiếp hắn thiếu hiểu biết.
Hai tên cướp nghe xong thấy cũng có lý: “Vậy các ngươi tới đây có việc gì?”
“Bọn ta chỉ đi qua đây, thấy cửa ngách không đóng, lại không có người trông nom, vậy nên tiến vào trong xem thử phủ quận chúa trông như thế nào.”
Liễu An run rẩy, vừa nhìn là biết hai tên cướp này thuộc kiểu hung thần ác sát trong tay nhuốm không ít máu, giờ mà bị bắt thì chỉ có thể mau chóng đi trốn. Nếu biết thân phận của Trì Trì chắc sẽ ép hắn uy hiếp hầu gia và quận chúa, vậy nên tuyệt đối không được để lộ thân phận.
Không ngờ hai tên cướp nghe hắn nói như vậy lại nheo mắt: “Nói như vậy, các ngươi chỉ là người đi đường qua đây. Bây giờ các ngươi đã nhìn thấy bọn ta, vậy thì không thể giữ lại.”
Liễu An trợn tròn mắt, hơi thở dồn dập.
Hắn vội vàng thì thầm với hai đứa nhỏ: “Lát nữa ta ghì bọn chúng, các ngươi khẩn trương đi gọi người tới.”
Hắn vừa dứt lời thì hai tên cướp đã xông tới.
Liễu An lập tức xông lên, Trì Trì không nói nhiều kéo Khiếu Khiếu bỏ chạy.
Liễu An lại kinh sợ: “Trì Trì, chạy ngược rồi, lối cổng cơ mà.”
Trì Trì không nghe, vẫn kéo Khiếu Khiếu chạy vào bên trong.
Hai tên cướp vốn đang vội vã nhìn theo, thấy hai đứa nhỏ chạy đi thì một người sẽ đuổi theo.
Thành ra thấy hướng bọn chúng chạy lập tức không sốt ruột nữa, bọn chúng bèn tới giải quyết Liễu An trước.
Liễu An chẳng qua chỉ là tuỳ tùng của Liễu Duy, bản thân Liễu Duy cũng chỉ có công phu mèo cào, Liễu An lại càng tệ hơn.
Nhưng hắn muốn bảo vệ hai đứa trẻ, vẫn liều mạng dồn sức, giữ thật chặt hai tên cướp khoẻ mạnh.
Nhưng hai tên cướp không muốn dây dưa với hắn, một tên trực tiếp rút dao găm đâm vào Liễu An.
“A…” Liễu An kêu lên đau đớn, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng cánh tay vẫn bị đâm một nhát, miệng vết thương sâu nên máu tươi ồ ạt chảy ra.
Lúc này Trì Trì vội vã chạy ra, ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng nhanh chóng lấy dao găm của tên cướp đâm vào bụng hắn.
Dao găm rơi trên đất, cậu nhóc muốn tới nhặt nhưng tên cướp khác đã phản ứng nhanh hơn, vòng tay túm cổ Trì Trì.
Trì Trì không còn cách nào, chỉ có thể dơ chân đá con dao ra ngoài, rất xa.
Sau đó cắn mạnh vào ngón tay tên cướp, hắn vô thức buông ra sau một khoảng cách, Trì Trì vùng ra rồi lập tức trèo lên lưng tên cướp, hai chân kẹp lấy cổ, đôi tay nhỏ bé cố gắng dùng sức đâm vào mắt gã.
“A…” Tên cướp kêu la thảm thiết, âm thanh còn lớn hơn Liễu An kêu ban nãy.
Hàng loạt động tác xảy ra liên tục Liễu An mới phản ứng lại, hắn không biết lại sao Trì Trì lại chạy ra.
Thấy tên cướp bị đụng phải đang đứng dậy, hắn vội vã chạy tới, chịu đau đớn xông tới đẩy ngã gã ta.
Sau đó ghì chặt tên cướp và đánh gã cho tới khi gã ta chảy máu mũi choáng váng đầu óc mới thôi.