Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1761 - Chương 1761. Trì Trì Thu Phục.

Chương 1761. Trì Trì thu phục. Chương 1761. Trì Trì thu phục.

Chương 1761: Trì Trì thu phục.

Hai người hợp tác, Trì Trì còn lôi ra một túi thuốc bột, một tay đắp lên, cuối cùng hai tên cướp mất hết sức lực nằm lăn trên đất.

Liễu An thấy bọn chúng không còn nhúc nhích cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người ngồi dưới đất.

Trì Trì cũng đẫm mồ hôi trên trán, cậu nhóc lau đi sau đó lục ra một bao thuốc trong hành lý của mình: “Đây là thuốc cầm máu cha ta cho ta, hiệu quả lắm, ngươi lấy đắp trước đi.”

Liễu An nhận lấy, lúc này mới hỏi: “Sao ngài lại chạy ra?”

“Ta đã dấu Khiếu Khiếu ca ca ở nơi an toàn rồi, nên mới ra giúp ngươi. Ngươi quá yếu, không có ta thì ngươi đã chết rồi.”

Liễu An “…”

Hắn vô thức nhìn Trì Trì, trước kia thấy đứa nhỏ này rất tinh quái, bây giờ lại phát hiện ra ý nghĩ của hắn vẫn còn hạn hẹp.

Đứa nhỏ này lợi hại hơn người bình thường, không những thân thủ rất tuyệt mà lại cực kỳ thông minh.

Hắn biết chạy ra sẽ có hai tên cướp chặn đường hắn, đến lúc đó không chỉ có hắn mà có thể Khiếu Khiếu cũng phải hứng mũi chịu trận. Thế nên hắn mới vờ như một người sợ hãi không có chủ kiến trực tiếp chạy vào bên trong để hai tên cướp mất cảnh giác.

Xem ra bây giờ bản thân còn kém xa một đứa nhỏ.

Liễu An muốn khóc.

Trì Trì thấy bộ dạng đau khổ của hắn, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”

“Không, không có.”

Khiếu Khiếu chạy ra, tay còn nắm chặt một bó dây thừng: “Trì Trì đệ đệ, dùng cái này trói bọn chúng lại.”

Trì Trì phấn khởi: “Khiếu Khiếu ca ca, huynh thông minh thật đấy, ta đang muốn đi tìm sợi dây.”

Liễu An che mặt, quả nhiên hắn không bằng hai đứa trẻ này.

Ba người hợp sức trói thật chặt hai tên cướp xong xuôi mới mệt mỏi ngồi dưới đất. MAyy dich

Nhưng Liễu An đã mất máu quá nhiều, tuy hiện tại đã ngưng chảy nhưng sắc mặt lại trắng bệch.

Nhưng hắn là người lớn duy nhất, vẫn cố gắng chống thân đứng dậy: “Đi, chúng ta ra ngoài gọi người.”

Trì Trì: “Ngươi đi gọi đi, bọn ta ở đây đợi ngươi.” Cậu nhóc cũng đã quá mệt.

Nhưng Liễu An lại nghiêm mặt: “Không được, ngộ nhỡ còn tên cướp nào đó ở đây thì sao? Các ngài phải đi cùng ta.” Bây giờ hắn tuyệt đối không dám sơ ý, lại càng không dám để hai đứa nhỏ ở lại một mình.

Trì Trì thở dài bất đắc dĩ, kéo Khiếu Khiếu cùng đi về phía cổng.

Xung quanh phủ quận chúa cũng không quá náo nhiệt, người đi đường cũng không nhiều, cũng may hàng xóm bên cạnh đúng lúc đi ra ngoài.

Liễu An vội hô gọi hắn: “Đại ca, có thể phiền huynh giúp ta tìm bộ khoái tuần tra được không, cứ nói phủ quận chúa có kẻ gian đột nhập.”

Người nọ thấy toàn thân Liễu An đều là máu, cực kỳ sợ hãi, lập tức nghe lời hắn, mau chóng nói: “Được được được, ta lập tức đi tìm bộ khoái. Ngươi không sao chứ, huynh đệ? Có cần đưa ngươi tới y quán không? Tên cướp kia đâu?”

“Ta không sao, ta ở đây chờ là được, tên cướp bị trói rồi, ta ở cổng trông, phiền đại ca rồi” Trước đó họ gặp Tạ bộ khoái cách đó không xa, nói không chừng Tạ bộ khoái vừa hay đang ở gần đây, chắc sẽ nhanh tìm được.

Hắn đoán không sai, không lâu sau hàng xóm kia đã dẫn một toán bộ khoái tới.

Cùng đi tới còn có đại phu của y quán gần đó, chắc là hàng xóm có tâm kia đã mời đến.

Sắc mặt Tạ bộ khoái nghiêm trọng, tuy biết hiện giờ Liễu An không tiện nói chuyện nhưng nơi đây là phủ quận chúa, hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Cũng may việc cũng không phức tạp, Liễu An nhanh chóng kể rõ sự tình.

Tạ bộ khoái lại như thể nghe kinh thư: “Ý ngươi là, hai tên cướp kia đều do hai đứa nhỏ bắt được sao?”

Liễu An che mặt, hắn cũng không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là như vậy.

Hắn cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ta tuyệt đối không hề khoe khoang.”

Tạ bộ khoái vẫn thấy không thể tin được vừa đi vào bên trong vừa hỏi: “Sao các ngươi lại tới phủ quận chúa?”

Liễu An được hai bộ khoái dìu đi, hắn không thể nói rằng Trì Trì tiểu thiếu gia nghĩ cha mẹ có thể bỏ nhà ra đi nên mới phải sớm tìm phòng ở chứ?

Vì vậy chỉ có thể ấp úng nói: “Trì Trì thiếu gia nói lần đầu tiên tới phủ Tuyên Hoà nên muốn xem phủ của mẫu thân, vậy nên ta dẫn cậu ấy tới ai ngờ lại gặp chuyện này.”

Tạ bộ khoái chợt dừng chân lại, quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn: “Phủ quận chúa của mẫu thân sao?? Ngươi đừng nói thằng nhóc đó là, là, con trai của Vĩnh An hầu và quận chúa đó nhé?”

“Đúng vậy.” Liễu An gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Đương nhiên là có vấn đề, thân là đứa con duy nhất của hầu gia và quận chúa mà lại giao cho một kẻ không thể dựa vào dẫn ra ngoài thế này?

Tạ bộ khoái đột nhiên cảm thấy lời Liễu An nói việc hai tên cướp kia bại dưới tay hai đứa nhỏ là thật, có lẽ hầu gia biết thân thủ tiểu thiếu gia cao cường cho nên mới yên tâm để hắn ra ngoài chăng?

Những bộ khoái khác nghe vậy cũng sợ hãi nhìn Trì Trì, ban nãy còn không sao, bây giờ lại vây xung quanh hắn như bảo bối, tựa như sợ hắn sẽ lại gặp phải tên cướp nào khác.

Tạ bộ khoái nhanh chóng cảm thấy vấn đề có hơi khó giải quyết, chẳng những hai tên cướp này phạm tội còn dám trốn trong phủ quận chúa, lại còn dám ra tay với tiểu thế tử.

Đây là ngày đầu tiên tiểu thế tử quay về phủ Tuyên Hoà mà vừa về đã gặp phải loại chuyện này, vậy thực sự…bọn họ đã không làm tròn bổn phận.

Lòng hắn vừa suy nghĩ nên cân nhắc trả lời câu hỏi của hầu phủ như nào vừa nhắc nhở thuộc hạ nhốt hai tên cướp.

Lại lập tức sai người đi tìm người gác cổng phủ quận chúa, quả nhiên thấy lão Phương bị trói chặt hôn mê trong một gian phòng.

Lão Phương không sao, chỉ bị hôn mê.

Theo như khai báo của hai tên cướp, dù sao lão Phương cũng là hạ nhân của phủ quận chúa, ngộ nhỡ bộ khoái thật sự điều tra tới thì uy hiếp lão già này ra ngoài là có thể bịt miệng.

Bị đánh thức, lão Phương lòng đầy sợ hãi.

Một lúc sau tri phủ đại nhân cũng tới.

Tạ bộ khoái đang nghe hàng xóm nói đến đoạn tên cướp xông vào phủ quận chúa thì trong lòng thấy bất an. Trước kia thế nào cũng được nhưng hiện giờ quận chúa đã quay lại, tất nhiên không thể chỉ có việc bắt tên cướp lại là xong chuyện.

Vì vậy lúc đó hắn vừa đưa người qua bên này vừa sai người thông báo cho Hoa tri phủ.

Sau khi Hoa đại nhân nghe xong tiền căn hậu quả thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hắn không nhịn được dơ chân đạp ngã hai tên cướp, lập tức thở hắt nói: “Bổn quan đích thân đưa tiểu thế tử quay về.”

Vốn dĩ Hoa tri phủ cũng muốn đi nghênh đón Vĩnh Ninh hầu và quận chúa vào thành, tuy hắn là tri phủ nhưng danh tiếng vẫn kém hơn hầu gia và quận chúa đang hưng thịnh.

Nhưng lúc đang chuẩn bị xuất phát thì lại nghe tin truyền tới rằng huyện Lâm có kẻ cướp có ý đồ cướp ngục, trong đó có tin tằng hai tên đã chạy vào phủ Tuyên Hoà.

Vậy còn coi được sao? Bây giờ rồi mà còn có kẻ cướp xông tới, ngộ nhỡ xảy ra cơ sự gì thì hầu gia sẽ nghĩ hắn làm tri phủ vô năng không thể trọng dụng, sau đó sẽ nói lên cấp trên, vậy chắc chắn con đường quan lộ của hắn sẽ chấm dứt.

Vì vậy hắn phái sư gia đi giải thích rõ một chút, hôm nay không quấy rầy hầu gia và quận chúa sum họp gia đình, đợi bọn họ sắp xếp ổn thoả hắn sẽ tiếp tục tới phủ thăm hỏi, rồi bày biện thiết đãi hai vị.

Ai ngờ, ai ngờ hai tên cướp này không có mắt lại chạy tới trốn trong phủ quận chúa.

Bình Luận (0)
Comment