Chương 1762: Khiếu Khiếu bị dọa sợ.
Trì Trì không muốn quay về, nhưng Hoa tri phủ lại nghiêm túc tựa như cậu nhóc không về sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Lại thêm Liễu An đang bị thương, rất cần nghỉ ngơi.
Thế là Trì Trì bèn nắm tay Khiếu Khiếu, lặng lẽ bị Hoa tri phủ ôm ra xe ngựa ở cổng, trực tiếp đưa sang hầu phủ.
Hoa tri phủ đã thăm dò qua, mấy người Vĩnh Ninh hầu đã ăn xong cơm ở tửu lâu, bây giờ đang trên đường trở về.
Ngồi trên xe ngựa, đã mấy lần Hoa tri phủ muốn nói chuyện với Trì Trì nhưng thấy cậu nhóc trẻ con mà ánh mắt lại tò mò bèn không nói cậu nhóc nói chuyện tốt đẹp trước mặt Hầu gia nữa.
Khi xe ngựa tới hầu phủ, trong phủ vẫn còn rất náo nhiệt.
Cố Vân Đông đang sai hạ nhân trong nhà dọn dẹp, lại nghe Hoa tri phủ tới nhưng trên mặt không có chút biểu cảm kinh ngạc nào.
Lập tức đi tới cười nói: “Phu quân đang ở tiền sảnh, mời Hoa đại nhân vào uống trà.”
Hoa đại nhân thấy chắc là quận chúa đã biết tin hai tên cướp nên lòng lại càng thêm thấp thỏm.
Tuy hắn đã tới phủ Tuyên Hoà nhậm chức tri phủ được hơn bốn năm nhưng chưa từng gặp mặt hầu gia quận chúa nên căn bản không biết tính tình của hai người.
Vốn đang nghĩ mặc dù phủ Tuyên Hoà có phủ quận chúa nhưng thấy quận chúa cũng không có quá nhiều khả năng quay về sống ở đó nên chắc là hai bên chưa gặp mặt.
Ai mà biết, hầu gia lại từ quan.
Biết tin hầu gia bọn họ trở về Hoa tri phủ không cam lòng. Dẫu sao thì chẳng ai muốn có ngọn núi đè lên đầu mình cả, làm chuyện gì cũng phải lộ ra vẻ bó buộc.
Tuy nghe nói Vĩnh An hầu chỉ muốn làm hầu gia nhàn rỗi, nhưng ai mà biết được chứ? Ngộ nhỡ hắn làm chuyện gì hầu gia lại muốn can thiệp thì chẳng phải phiền phức lắm sao.
Nhất là ngay ngày đầu tiên hầu gia trở về đã phát sinh loại chuyện như vậy, Hoa tri phủ đã có thể mường tượng ra cuộc sống gian khó sau này ở phủ Tuyên Hoà.
Lúc này thấy Cố Vân Đông tươi cười mà trên trán Hoa tri phủ đã vã hết mồ hôi hột.
Cố Vân Đông đưa người tới tiền sảnh, lúc này mới xoay người, khom lưng sờ đầu Trì Trì: “Không bị thương chứ?”
Nhưng lại không trách tội cậu nhóc.
Tất nhiên Cố Vân Đông biết tất cả mọi chuyện phát sinh trong phủ quận chúa, Trì Trì đi ra ngoài, đều có người lén lút theo sau. Sao có thể thực sự để một người có thân thủ tầm thường như Liễu An đưa hai đứa nhỏ ra khỏi nhà chứ? MAyy dich
Cho dù Cố Vân Đông không để ý, cũng biết thân phận phu thê bọn họ không trước, ngày trước bọn họ cũng đắc tội với không ít người, nhỡ chúng xuống tay với Trì Trì thì phải làm sao? Cho dù bản lĩnh Trì Trì không tồi nhưng suy cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi.
Bởi vậy trong lúc Trì Trì đánh nhau với tên cướp hộ vệ ngầm đi theo cũng thấy kinh sợ.
Thực ra lúc Liễu An bị thương hộ vệ kia đã định ra tay tương trợ nhưng Trì Trì đã lập tức xuất hiện không để hắn có cơ hội hành động đã bắt được tên cướp.
Miễn sao không nguy hiểm tới tính mạng thì cơ bản hộ vệ ngầm không cần xuất hiện.
Có diều hắn vẫn là người đầu tiên đi tìm lão Phương gác cổng, biết ông ta không sao nên không quản nữa.
“Sao con có thể bị thương được chứ? Là Liễu An chảy quá nhiều máu.” Trì Trì nói rồi nghiến răng lại: “Thấy rất đau.”
Khiếu Khiếu bên cạnh cũng gật đầu, đôi tay nhỏ bé sờ vào ngực mình, nói: “Khiếu Khiếu cũng bị dọa sợ.”
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, giọng nói ấm áp: “Sợ rồi hả? Không sao không sao, chúng ta không sợ, đã bắt được hai tên cướp đó rồi vậy sau này Khiếu Khiếu sẽ không nhìn thấy chúng nữa.”
Khiếu Khiếu ‘ừ ừ’ hai tiếng: “Đệ phải ăn hai miếng bánh hoa quế mới hết sợ.”
Cố Vân Đông “…” Không ngờ Khiếu Khiếu ngoan ngoãn vì để được ăn cũng trở nên giảo hoạt.
Trì Trì lại cứ tiến tới bên tai Khiếu Khiếu nhỏ giọng nói: “Tầm nhìn quá nhỏ rồi, sao lại chỉ cần hai miếng bánh hoa quế chứ? Lòng hoảng sợ phải cần rất nhiều bạc mới có thể trị khỏi, hiểu chứ?”
Khiếu Khiếu nghe được lời khuyên, ngẩng đầu nói với Cố Vân Đông: “Tỷ tỷ, phải mười miếng bánh hoa quế.”
Suýt chút nữa Trì Trì ngã lăn ra đất, Khiếu Khiếu ca ca à lý tưởng theo đuổi của huynh sao lại nhỏ như vậy chứ?
Cố Vân Đông bị bọn nhỏ chọc cười, đau đầu không làm sao được, nói với Đồng Thuỷ Đào bên cạnh: “Muội dẫn bọn chúng đi mua bánh hoa quế đi.”
Bỏ đi, đành nhắm mắt làm ngơ vậy.
Hai đứa nhỏ nắm tay nhau chạy ra xa rồi Cố Vân Đông mới lắc đầu, chú ý tới vết thương của Liễu An.
Liễu An đã được sắp xếp đưa tới phòng khách, Lỗ Huyên Lôi Kỳ được Thiệu Toàn dẫn tới băng bó vết thương.
Thương thế không sao, cánh tay bị đâm một nhát, ban đầu chảy hơi nhiều máu, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn rất đáng sợ nhưng máu đã ngưng chảy, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt vài ngày là được.
Cố Vân Đông gửi thuốc bổ tới, đặc biệt là dược liệu bổ máu.
Đợi sau khi trở về, bên Thiệu Thanh Viễn và Hoa tri phủ vẫn chưa nói xong mấy lời hay.
Cô ngập ngừng rồi quay lại làm việc của mình.
Mãi cho tới giờ thân, Hoa tri phủ mới rời đi, Cố Vân Đông thấy nét mặt hắn lộ ra vẻ nhẹ nhõm sung sướng thì hơi cau mày.
Hoa tri phủ lại trịnh trọng xin lỗi Cố Vân Đông: “Là sơ sót của bọn ta, chẳng những để kẻ gian đột nhập vào phủ quận chúa còn suýt làm thế tử bị thương. Lần này ít nhiều cũng do thế thử nhanh trí mới có thể bắt được hai tên cướp về quy án. Đợi việc này chấm dứt, hạ quan sẽ lại tới cảm tạ. Hạ quan còn có việc nên xin về trước, không quấy rầy hầu gia quận chúa nghỉ ngơi nữa.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đại nhân đi thong thả.”
Hoa tri phủ cười khanh khách đi ra cửa, sau đó còn tặng đồ an ủi cho hai đứa nhỏ.
Cố Vân Đông lắc đầu, lúc này mới bước tới đại sảnh.
“Chàng đã nói gì với Hoa tri phủ, trông ông ta có vẻ nhẹ nhõm.”
Thiệu Thanh Viễn rót cho cô một ly trà, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Quả thực như chúng ta đoán, vị Hoa đại nhân này rất đề phòng chúng ta, sợ chúng ta nhúng tay vào sự vụ của phủ Tuyên Hoà.”
Điều đó đương nhiên không hợp quy tắc, nhưng nếu Thiệu Thanh Viễn muốn quản thì chắc chắn sẽ quản được.
“Vốn dĩ ta cũng không muốn xen vào chuyện của ông ta, ta còn muốn tìm cơ hội để ngầm bày tỏ thái độ với Hoa tri phủ. Thật không ngờ ngay ngày đầu tiên lại phải mượn chuyện Trì Trì để nói.”
Sau này bọn họ sẽ định cư ở đây, chắc chắn phải làm thân với quan phủ sở tại, chung sống hoà bình.
Nếu thật sự xảy ra xung đột thì dân chúng sẽ bị vạ lây.
Cũng may tuy Hoa tri phủ không phải viên quan xuất sắc nhưng lại là người hiểu chuyện, từ việc ông ta biết chuyện bọn cướp vào thành đã lập tức truy bắt mà không ra ngoài thành nghênh đón bọn họ là có thể thấy ông ta không phải loại người hám lợi.
Thiệu Thanh Viễn thấy được hắn có chung lý tưởng với Hoa tri phủ, hai bên đều có thể thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.
Cố Vân Đông ngồi đối hiện hắn: “Nói như vậy, chuyện chúng ta lo lắng đã giải quyết xong rồi sao?”
“Còn phải cảm ơn con trai chúng ta.”
Ừ, Hoa tri phủ cũng cảm ơn Trì Trì.
Hai người nhìn nhau cười, yên tâm cả rồi.
Nhưng dù nói như thế nào đi chăng nữa, kể từ ngày hôm đó, Trì Trì đã một trận thành danh trong lòng tri phủ đại nhân phủ Tuyên Hoà và bộ khoái.