Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1763 - Chương 1763. Kết Cục.

Chương 1763. Kết cục. Chương 1763. Kết cục.

Chương 1763: Kết cục.

Hầu phủ có rất nhiều người, dưới sự chỉ huy của Thích ma ma đám người đã nhanh chóng dọn dẹp xong.

Ba người nhà Thiệu Thanh Viễn nghỉ ngơi trong phủ thành hai ngày thì dự định quay về thôn Vĩnh Phúc.

Trì Trì tò mò về mọi thứ, ngay cả khi cậu nhóc đã chứng kiến sự phồn thịnh của kinh thành, cũng cùng cha mẹ sống qua những ngày ở vùng biên cảnh hoang vu. Nhưng mỗi khi tới địa phương mới cậu nhóc luôn phát hiện ra điều khác biệt.

Cậu nhóc không lúc nào ngồi yên trong xe ngựa, thò đầu nhìn cảnh vật ven đường.

“Mẹ, đây là thôn Vĩnh Phúc sao ạ?” Trì Trì rất xúc động: “Con lớn như vậy, lại là lần đầu tiên về quê cha mẹ chơi có chút bồn chồn.”

Bồn chồn cái đầu con đó.

Cố Vân Đông không để ý tới cậu nhóc, nhưng dẫu sao cũng đã mấy năm không về cô cũng không nhịn được muốn nhìn thôn Vĩnh Phúc bây giờ ra sao.

Đấy là còn chưa kể đã thay đổi quá nhiều so với bốn năm trước.

Nơi đây đã không còn là ngôi làng nữa, nói là thị trấn cũng không phải. Nó đã sát nhập mấy thôn làng gần đó, mở đường, dọn dẹp đường phố, còn bố trí hàng quán và những căn nhà lớn ven đường.

Trần Lương đã nhận được tin bọn họ quay về nên sắp xếp đón người ở cổng thôn từ sớm.

Thấy xe ngựa tới, lập tức vẫy tay trên mặt tràn đầy sự hưng phấn bước tới.

Cố Vân Đông ló đầu ra nhìn, qua nhiều năm như vậy chẳng những Trần trưởng thôn càng ngày càng trẻ ra mà năng lượng cũng dồi dào hơn trước.

Cô và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau cười, bước xuống xe ngựa.

Trần Lương tới gần thì nhớ tới thân phận hai người bèn lập tức quỳ xuống hành lễ.

Thiệu Thanh Viễn vội đỡ lấy người: “Trần bá, ông làm bọn ta tổn phước quá, bọn ta về nhà không cần đa lễ như vậy, cứ như trước kia là được.”

Trần Lương nghe những lời này thì vui mừng khôn xiết, những người phía sau cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng ngày càng chân thành.

“Mọi người quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi, đây là tiểu thế tử sao?” Ông không nhịn được nhìn Trì Trì: “Vừa nhìn đã biết là đứa trẻ thông minh, lại còn kháu khỉnh, trông rất giống phu thê hai người.”

Cố Vân Đông nói: “Thằng bé tên Bạch Mặc, Trần Bá gọi thằng bé là Trì Trì cũng được.”

Trì Trì ngoan ngoãn gọi: “Trần gia gia.”

“Ơi, ơi, được, con ngoan lắm.” Trần Lương vui vẻ vểnh râu.

Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Đi, vào thôn trước đã, về rồi từ từ nói.”

“Đúng đúng đúng, không thể đứng ở đây, ở đây nắng quá, đừng để thằng bé cảm nắng.” Trần Lương vội vàng đi vào trong thôn, Trì Trì là tiểu thiếu gia sống an nhàn sung sướng, da thịt mịn màng, không thể phơi nắng nhiều.

Hắn lại hơi lo lắng, cũng chẳng biết thằng bé ở thôn này có quen không, trước kia có những đứa trẻ từ thành thị tới vùng quê không ghét thứ này thì cũng kị thứ khác.

Tuy thôn bọn họ sạch sẽ thoáng mát nhưng cũng là thôn quê, nước tiểu côn trùng cỏ dại không thể tránh được, ngộ nhỡ Trì Trì không quen thì phải làm sao?

Hắn mới nghĩ tới điều này thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng trẻ con.

“Ngỗng lớn.” Trì Trì chỉ vào con ngỗng đang muốn vùng vẫy trong hàng rào chắn thấp cách đó không xa.

Mọi người nhìn theo tiếng cậu nhóc, đúng lúc thấy con ngỗng đang ra sức nhảy khỏi hàng rào chắn nhà người ta.

Có lẽ không sợ bên này nhiều người nên bay thẳng tới.

Trần Lương thầm kêu không hay, vội nói với thôn dân bên cạnh: “Mau, mau chặn nó lại, bắt nó về, tuyệt đối không được để nó xông tới đây.”

Thôn dân kia còn chưa kịp phản ứng thì Trì Trì đã hô lên: “Để ta, để ta chặn.”

Trì Trì nói xong lập tức đón ngỗng lớn phi tới, mọi người bất lực nhìn tiểu thiếu gia và ngỗng lớn lao vào nhau.

Ngỗng lớn trong thôn đều rất hung hãn, còn khoẻ hơn cả chó, thấy cậu nhóc Trì Trì lạ mặt ánh mắt lập tức lộ ra sự hung hãn, há miệng ngoạm lấy.

Trần Lương đau tim: “Ai dô, đừng để đứa nhỏ bị thương.”

Trì Trì lập tức bổ nhào lên thân ngỗng lớn, ôm cổ dài của nó, túm miệng ghì chặt dưới thân.

“Ta biết ngươi là trùm trong thôn.” Trì Trì vui vẻ đắc ý nói: “Nhưng bây giờ ngươi bại dưới tay của ta, từ nay về sau vị trí này phải để đó cho ta.”

Cậu nhóc thực sự rất hăng hái để có thể trở thành bá chủ của bất cứ nơi nào cậu nhóc đến, vừa đến đã giành lấy vị trí của ngỗng lớn.”

Ngỗng lớn ra sức giãy dụa, không còn sức lực, tuy Trì Trì không phải đứa trẻ quá béo nhưng trông rất khoẻ khoắn.

Trần Lương kinh ngạc nhìn màn này, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Đây…”

Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Trẻ con mà, đều như vậy cả, chẳng phải mấy đứa trẻ trong thôn lúc còn nhỏ đều chơi với chó mèo đó sao?”

Mọi người “…” Ngài nói trẻ con ở trong thôn, tiểu thế tử là trẻ con trong thôn sao?

Thiệu Thanh Viễn yên lặng quay đầu: “Đi đi, vào nhà nói, để thằng bé tự chơi là được.”

Trần Lương cứ lơ mơ như vậy theo sau Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, lại quay đầu nhìn Trì Trì, chậm rãi bước vào Thiệu gia.

Thiệu gia vẫn luôn được Đồng lão đầu và Đồng lão thái trông nom ở thôn Vĩnh Phúc mấy năm qua.

Tuy hai đứa con Đồng Bình Đồng An đều làm việc ở bên ngoài nhưng hai người già bọn họ cũng kết giao không ít bằng hữu trong thôn, mỗi ngày trôi qua đều rất ung dung tự tại, thi thoảng Đồng Bình đưa vợ con về nhà cũng có thể cùng nhau hưởng niềm vui gia đình.

Lúc này Đồng Thuỷ Đào và Tiết Quang Vinh cũng đưa Tiểu Đào Đào quay về, hai người già vui mừng khôn xiết.

Người nhà họ Tăng cũng đến, hiện tại hai vợ chồng Tăng Hổ và Đồng Tú Lan quản lý phân xưởng Cố Gia ở thôn Vĩnh Phúc, cuộc sống ngày một no đủ, tính khí cũng thay đổi rất nhiều.

Cố Vân Đông thấy nữ tử xa lạ đứng bên cạnh Đổng Tú Lan, chợt hỏi: “Đây là con dâu mới của Tăng Gia sao?”

Con dâu nhỏ mới kia ngượng ngùng mím môi, vội cúi người chào: “Bái kiến quận chúa.”

Đồng Tú Lan cực kỳ hài lòng với người con dâu này, lúc trước cuộc sống trong nhà còn khó khăn, cũng từng nghĩ sau này con trai sẽ không lấy được vợ.

Không ngờ phu thê bọn họ ở hiền gặp lành, ngay từ đầu đã thật tâm với phu thê Thiệu Thanh Viễn, hiện giờ vật chất đầy đủ, hai đứa con cũng đều được đi học.

Khi Tăng Gia vừa lên mười ba tuổi thì đã có bà mai tới cửa làm mối.

Có điều bọn họ cũng không lo lắng, mãi cho đến năm ngoái mới gặp được người thích hợp, đâu năm nay thành hôn, bụng con dâu đã có động tĩnh.

Hiện giờ nữ nhi cũng đã định thân, đối phương là gia đình có điều kiện tốt trong thôn, còn là đồng sinh.

Cố Vân Đông nghe đồng hương nói về chuyện xảy ra vài năm này, thực ra một số việc lớn cô đã biết, nhưng vẫn thích nghe bọn họ tán gẫu chút chuyện nhà chuyện cửa.

Vốn thôn dân còn đang ngại thân phận họ cao quý, nhưng thấy phu thê hai người vẫn bình dị như trước đây, lúc này lá gan cũng lớn lên không ít.

Toàn bộ những người ngồi trong Thiệu gia đều là người quen trong thôn, ngoài cửa cũng có rất nhiều thôn dân, ngay cả những người dân thôn bên cạnh cũng kéo tới xem bọn họ.

Trước kia bọn họ rất hâm mộ thôn Vĩnh Phúc, bây giờ lại càng ao ước hơn.

Đây chính là quê hương của hầu gia và quận chúa, cho dù sau này hai vị quý nhân không sống ở đây nhưng sản nghiệp vẫn còn ở đó, vẫn luôn chăm sóc quê hương mình.

Không kể những thứ khác, mà bây giờ cũng chẳng ai dám gây khó dễ với người của thôn Vĩnh Phúc, chỉ lo bọn họ cáo trạng với hầu gia.

Những người trước kia gây khó dễ với Thiệu Thanh Viễn giờ lại vô cùng hối hận.

Nếu dang tay giúp đỡ ở thời điểm Thiệu Thanh Viễn còn trẻ người non dạ thì sẽ giống với Tăng gia bây giờ.

Đêm đến, Thiệu Thanh Viễn cũng không thể không nhớ tới những chuyện đã xảy ra này.

Đã rất nhiều năm hắn không nghĩ tới, những năm trước nhớ tới lòng hắn đều rất trống vắng, cùng với vô vàn đau khổ, bây giờ nghĩ lại luôn có một loại…Trước kia chịu đựng hết thảy khổ sở có lẽ cũng là vì gặp được Cố Vân Đông cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.

“Nghĩ gì thế?” Nửa đêm Cố Vân Đông tỉnh giấc, không thấy hắn trên giường, mặc thêm quần áo đi ra mới phát hiện hắn đứng bên cửa sổ.

Thiệu Thanh Viễn quay đầu, đưa tay kéo cô lại.

“Trước kia ta không nghĩ sẽ trải qua cuộc sống như vậy. Hôm nay trở lại thôn Vĩnh Phúc tựa như giấc ngủ trưa.”

“Thực ra thiếp cũng vậy.”

Phảng phất như trải qua giấc ngủ trưa, có gia đình là một giấc mộng, trải qua cuộc sống yên bình cũng là một giấc mộng.

Nhưng cô biết, giấc mộng này sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời. MAyy dich

Ngẫm nghĩ tới đây là kết thúc, phần sau sẽ viết một đoạn ngắn, sẽ không dài.

Nếu quan tâm có thể xem thử.

Các bạn không muốn thấy thì có duyên sẽ gặp lại.

Cảm ơn mọi người đã tiếp tục duy trì, thật sự rất cảm ơn mọi người. MAyy dich

Bình Luận (0)
Comment