Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1764 - Chương 1764. Phiên Ngoại Ta Có Một Con Lừa Nhỏ

Chương 1764. Phiên ngoại ta có một con lừa nhỏ Chương 1764. Phiên ngoại ta có một con lừa nhỏ

Chương 1764: Phiên ngoại ta có một con lừa nhỏ

“Ta có một con lừa nhỏ mà ta chẳng bao giờ cưỡi. Có một ngày ta nổi hứng muốn cưỡi nó đi chợ. Ta cầm roi da nhỏ trong tay, lòng ta vô cùng đắc ý……”

Trên con đường vắng vẻ rộng rãi, một thiếu niên vung vẩy cành liễu trong tay, ngồi nghiêng trên con lừa, nhàn nhã ngâm nga một khúc hát.

Có lẽ con lừa dưới thân cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hắn, nó lắc lư cái đầu, thỉnh thoảng còn kêu ‘hừ hừ’ hai tiếng.

Thiếu niên cười khúc khích: “Vui không, đây là bài hát đại diện cho loài lừa chúng mày đó.”

Con lừa con lại kêu “hừ hừ”, đi nhanh hơn một chút.

Thiếu niên cười ha hả: “Đi đi, chạy thôi”

Hắn ngồi trên lưng lừa xóc nảy, nháy mắt đã đi được một quãng đường dài.

Sau đó hắn nhìn thấy một đoàn xe ngay con đường phía trước, con đường vốn rộng rãi bởi vì sự xuất hiện của đoàn xe này mà bỗng trở nên chật chội.

Thiếu niên ngước mắt quan sát, trên nóc đoàn xe được cắm là cờ của tiêu cục, hiển nhiên đây là đội ngũ hộ tống của tiêu cục.

Có nữ quyến ngó đầu ra ở hai chiếc xe ngựa phía sau, đại khái là ngoại trừ vận chuyển hàng hóa, bọn họ còn kiêm hộ tống người.

Thiếu niên khẽ kéo dây cương, con lừa đi chậm lại.

Dù sao hắn cũng không vội nên dứt khoát đi theo sau đội hộ tống.

Có điều những tiêu sư này quanh năm suốt tháng sống ở bên ngoài, tính cảnh giác vô cùng cao. Thấy người thiếu niên bám theo sau, ít nhiều vẫn mang theo vài phần phòng bị.

Nhưng bọn họ cũng là người có tính tình hào sảng lại quảng giao, bởi nên chẳng mấy chốc đã có một tiêu sư cưỡi ngựa đi ra phía sau.

Hắn đi thẳng đến chỗ thiếu niên, cười hỏi: “Tiểu công tử đi một mình à?”

Tới gần mới phát hiện người thiếu niên trước mặt tuổi không lớn lắm, trên mặt cười tủm tỉm khiến đối phương lập tức sinh hảo cảm, giảm bớt hai phần phòng bị.

Thiếu niên suy nghĩ, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta đi một mình thôi.”

“Tại hạ là tiêu sư của tiêu cục nam Phong, họ Lý, tiểu công tử họ gì?”

“Ta họ Bạch, Bạch Mặc.”

Lý tiêu sư mỉm cười: “Bạch tiểu công tử muốn đi đâu? Nếu là cùng đường ngươi có ngại đồng hành cùng chúng ta không?”

Đương nhiên hắn đã nhìn thấy dáng vẻ vị Bạch công tử này cưỡi lừa chạy như bay trước đó, mãi cho đến khi thấy đoàn xe của bọn họ hắn mới dừng lại đi theo phía sau.

Tuổi tác hắn không lớn, có lẽ là lạc mất người nhà hoặc bằng hữu, đi một mình có chút sợ hãi, gặp được đội ngũ của bọn họ mới an tâm phần nào.

Bạch Mặc, cũng chính là tiểu bá vương Trì Trì năm đó, hắn lập tức nở nụ cười: “Được chứ, ta đến huyện Hồ Phong ở phía trước.”

“Được, Bạch tiểu huynh đệ bám sát nhé, đừng tụt lại phía sau.” Mới nói chuyện mấy câu, hắn đã từ tiểu công tử biến thành tiểu huynh đệ, không hổ là huynh đệ giang hồ mới gặp mà như đã quen.

Trì Trì cảm khái, nhưng đối phương có ý tốt, hắn cũng không định cự tuyệt. Cảm tạ hai câu hắn tiếp tục đi theo phía sau.

Lý tiêu sư rất hào phóng, lúc ăn cơm trưa cho hắn hai cái bánh bao: “Ở bên ngoài nên bọn ta chỉ ăn uống đơn giản thôi, miễn là có thể lấp đầy bụng là được. Chỗ ta có ít dưa muối bà nương nhà ta làm, ăn với màn thầu cũng khá ngon, ngươi nếm thử xem.”

Hắn thấy trên người Trì Trì chỉ đeo mỗi một cái ba lô, đến giữa trưa rồi mà thấy hắn vẫn không định ăn uống gì nên mới chia lương khô của mình ra hai phần: “Mấy đứa bé độ tuổi choai choai như người sức ăn cũng khỏe lắm. Nếu vẫn chưa no thì cứ nói với ta, đến chiều là chúng ta tới huyện Hồ Phong rồi, đến lúc đó lại mua thêm thức ăn.”

Năm nay Trì Trì mười hai tuổi, khẩu vị rất tốt, màn thầu ăn kết hợp với dưa muối ăn khá ngon: "Ăn ngon lắm."

Lý tiêu sư cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường.”

Không may là năm nay Trì Trì thật đen đủi. Sau khi ăn xong, đội ngũ tiêu cục vừa đi được không bao xa thì có một đám người bịt mặt vọt ra, bao vây bọn họ.

Trì Trì: “……” Hắn chỉ là qua đường thôi mà, không biết bây giờ hắn rời đi có kịp không?

Tiếc là nhóm người bịt mặt căn bản không cho hắn cơ hội rời đi. Bọn hắn chẳng nói chẳng rằng, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không có mà trực tiếp liều chết xông lên.

Tiêu sư dẫn đầu vội vàng hô to: “Mọi người cẩn thận.”

Sau đó hai bên bắt đầu giao chiến.

Trong xe ngựa có nữ quyến ngồi bỗng vang lên tiếng thét chói tai, Trì Trì giật mình, sau đó hắn thấy một cây đao bổ về phía đầu mình.

Lý tiêu sư ở gần Trì Trì, vội vàng đỡ lấy nhát đao đó.

Ngay sau đó hắn hét với Trì Trì bị ‘dọa ngốc’: “Mau chạy ra phía sau, nấp sau xe ngựa, đừng lên tiếng.”

Hắn vỗ vào con lừa Trì Trì đang ngồi, con lừa lập tức lộc cộc chạy ra phía sau.

Bởi vì trơ mắt nhìn Lý tiêu sư vì vỗ con lừa mà không kịp phản ứng cánh tay bị chém một đao, gương mặt Trì Trì trầm xuống.

Hắn xoay người nhảy xuống khỏi lưng lừa, rồi đuổi con lừa yêu quý của mình ra sau xe ngựa, ‘soạt’ một tiếng rút cây kiếm bên hông ra.

Đúng lúc đó có hai tên bịt mặt xông đến, một tên lao về phía hắn, một tên khác thì nhắm vào nữ quyến trong xe ngựa.

Trì Trì đột nhiên lui ra sau một bước, túm lấy cổ tên bịt mặt trước mắt, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên xe ngựa. Hắn xốc màn xe lên tấn công tên bịt mặt bên trong.

Rút kiếm ra, Trì Trì đá văng tên bịt mặt trên xe xuống.

Lúc này hắn mới nhìn về phía nữ quyến đang ôm chặt lấy nhau vì kinh hãi. Trên xe ngựa có bốn năm nữ tử, trong đó một ngươi hơi lớn tuổi, bốn người còn lại tương đối nhỏ tuổi.

Nhưng điều làm Trì Trì ngạc nhiên chính là hai người nhỏ tuổi nhất lại che chắn ở bên ngoài.

Tuy rằng trên mặt vẫn kinh hoảng thất thố, cả ngươi run lên bần bật, nhưng động tác chống trả trước đó lại rất kiên định.

Trì Trì rút cây trùy thủ trên đùi rút ra, ném qua đó trước ánh mắt hoảng sợ mấy người.

“Cầm lấy, dùng để phòng thân.”

Ngay sau đó hắn nhảy xuống và chặt đứt dây cương. Ngộ nhỡ lát nữa ngựa bị kinh động sẽ chạy loạn khắp nơi, nếu vậy chỉ sợ nữ quyến trong xe sẽ ngã văng ra ngoài, rồi bị thương nặng.

May mắn thay mục tiêu của nhóm người bịt mặt không phải là những vị nữ quyến này. Bọn chúng chạy hết vè phía sau, cho nên ngoại trừ hai tên xông tới lúc đầu, thì những người khác đều đang chém giết với tiêu sư hộ tống đoàn xe.

Trì Trì đi tìm Lý tiêu sư, phát hiện Lý tiêu sư bị trọng thương ngã trên mặt đất. Hắn chạy nhanh đến dùng một kiếm chặn thanh đao tên bịt mặt đang chém đến, đá bay tên đó ra ngoài.

Tiếp đó hắn đỡ Lý tiêu sư sang một bên: “Lý ca, ngươi sao rồi?”

Lý tiêu sư đau đớn che miệng vết thương trước ngực, miễn cưỡng cười nói: “Không, không có việc gì. Đa tạ tiểu huynh đệ, không ngờ, không ngờ ngươi lại có bản lĩnh này. Ngươi anh tuấn như vậy, ta nhìn, nhìn nhầm……”

Lúc này rồi, còn nói những này.

Trì Trì cạn lời. Hắn từ trong balo lấy ra hai bình dược, một lọ đút cho hắn uống, lọ còn lại thì mở ra rắc thuốc bột lên miệng vết thương của hắn: “Ngươi đừng nói chuyện, ta băng bó vết thương cho ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment