Chương 1765: Phiên ngoại bị Trì Trì dọa sợ
Lý tiêu sư nắm chặt lấy lấy tay hắn: “Tiểu huynh đệ, có lẽ ta không xong rồi. Ngươi, ngươi không phải người của tiêu cục, mau, chạy đi. Bọn họ, quá đông. Công phu của ngươi tốt nhưng chưa chắc đã đánh lại. Đừng uổng, uổng phí tánh mạng.”
“Có thuốc của ta ngươi sẽ không sao đâu, đừng nói chuyện nữa.”
Lý tiêu sư cười một tiếng, phun ra một búng máu: “Đi thôi, nếu được ngươi có thể, giúp, giúp ta đưa mấy vị tú nương trốn đi không. Không được, cũng, cũng phải giữ được tính mạng.”
Mục tiêu của đám người bịt mặt đó không phải người, hẳn là hàng hóa mà bọn họ áp giải, cho nên để một thiếu niên dẫn nữ quyến rời đi, khả năng trốn thoát là vô cùng cao.
Trì Trì không nghe vào chút nào, gia đình hắn truyền thống học uyên bác, cái khác không nói chứ y thuật vẫn dùng được.
Trước hết phải làm máu ngừng hẳn, chỉ là bây giờ không phải lúc thích hợp. Lúc hắn muốn băng bó thì lại có một tên xông đến.
Trì Trì đành phải buông Lý tiêu sư ra, đứng dậy giải quyết những người này trước rồi lại nói.
Ngay lúc hắn lần nữa đánh bay đại đao của một tên bịt mặt, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói: “Lấy được đồ rồi, triệt.”
Trì Trì ngẩng đầu thấy hai tên bịt mặt đứng trên một chiếc xe ngựa, trong tay ôm một cái hộp.
Bọn họ từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy vào khu rừng bên cạnh.
Đối với những tiêu sư này mà nói đồ vật được hộ tống còn quan trong hơn là tánh mạng của bản thân. Tiêu sư dẫn đầu vọt lên ngay lập tức, hai bên bắt dầu dây dưa.
Trong lúc bọn họ đánh nhau, cái hộp kia bị hất đi.
Trì Trì trơ mắt nhìn cái hộp bay về phía mình, ‘bịch ’ một tiếng cái hộp rớt ở trước chân hắn.
Trì Trì: “……”
Thật bất ngờ.
Nhưng những người bịt kia mặt cảm thấy chẳng có gì bất ngờ. Bọn họ nghĩ chắc chắn là tiêu đầu kia cố ý ném đến chỗ Trì Trì, để hắn cầm trốn đi.
Vì thế toàn bộ người bịt mặt lao về phía Trì Trì.
Lý tiêu sư nhìn kinh hãi: “Tiểu huynh đệ!!”
Trì Trì nghĩ hôm nay quả thật xui xẻo. Hắn ngồi sụp xuống, trực tiếp nhét cái hộp kia vào trong túi.
Cây kiếm trong tay hắn chợt rung lên một cái, lập tức nghênh đón.
Trì Trì bị vây ở giữa nên Lý tiêu sư không nhìn rõ lắm. Hắn chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kêu gào thảm thiết.
May là chỉ một lát sau đã thấy Trì Trì liều chết mở ra một con đường giữa đám người bịt mặt, trên cây nhuyễn kiếm dính đầy màu tươi.
Rõ ràng đám người bịt mặt đã bị hành động như sấm rền gió cuốn của Trì Trì làm cho kinh sợ. Nhất là sau khi nhìn thấy thủ lĩnh của bọn bị cắt cổ, thì động tác trở nên chần chờ.
Điều này khiến cho những tiêu sư khác đang xông lên càng đánh càng hăng, chỉ trong chỗ lát đám bịt mặt không cản nổi nữa, chẳng biết là người nào bỗng nhiên thét một tiếng: “Rút.”
Những người còn lại hớt hải bỏ chạy.
Hiện trường chỉ còn lại mùi máu tươi nồng nặc và thi thể, đa số đều do Trì Trì xử lý.
Hơn phân nửa tiêu sư đã bị thương, có hai người bị đâm vào chỗ hiểm, phải bỏ mệnh.
Bầu không khí rất nặng nề. Trì Trì lau mặt một phen, hắn lấy cái hộp trong túi ra, đưa đến trước mặt tiêu đầu: “Trả cho ngươi.”
Tiêu đầu nhận lấy, chỉ là biểu tình trên gương mặt hắn lại vô cùng căm hận, tay siết chặt cái hộp kia như thể nó là kẻ thù của mình.
Tiêu sư bên cạnh hắn lau nước mắt, tức giận nói: “Gia chủ không hề nói thứ này quý trọng như vậy, còn rước lấy một đống người đến cướp đoạt. Nếu sớm biết, sớm biết……” Nếu sớm biết chuyện có lẽ bọn họ sẽ không nhận vụ này. Cho dù nhận cũng sẽ mang nhiều nhân thủ thủ, không đến mức thảm hại nặng nề như vậy.
Tiêu đầu quay sang liếc nhìn tiêu sư kia: “Được rồi, đừng nói nữa. Đi xem thương thế mọi người thế nào. Tạm thời băng bó cho mọi người trước, rồi mau chóng xuất phát.”
“Vâng.” Mấy vị tiêu sư phía sau mệt mỏi rời đi.
Lúc này tiêu đầu mới nhìn về phía Trì Trì, trịnh trọng nói: “Đa tạ Bạch huynh đệ, hôm nay nếu không phải ngươi, có lẽ chúng ta đã……”
Có lẽ Bọn họ phải nằm lại chỗ này.
Trì Trì xua xua tay: “Đừng nói mấy lời dư thừa. Ta biết một chút y thuật, nếu có tiêu sư nào bị thương nặng, ta có thể giúp bọn họ chữa trị.”
Tiêu đầu sửng sốt, hắn vui mừng khôn xiết nói: “Đa tạ, đa tạ.”
Đoàn xe không có đại phu, tuy bọn họ có kim sang dược thượng hạng, nhưng cũng chỉ có thể trị ngoại thương bình thường.
Bọn họ đã mất hai tiêu sư, còn có mấy người bị thương nặng không thể cử động, bọn họ không muốn mất những người đó.
Tiêu đầu quay đi làm việc, không mảy may nghi ngờ năng lực của Trì Trì.
Đừng nhìn thiếu niên này tuổi còn nhỏ, nhìn thân thủ ban nãy có khi còn tốt hơn hắn.
Trì Trì quay trở lại bên cạnh Lý tiêu sư tiếp tục trị liệu cho hắn.
Lý tiêu sư vẫn còn khá may mắn, tuy rằng bị thương nặng nhưng Trì Trì đã kịp thời cho hắn ăn dược cầm máu nên tình huống của hắn khá tốt.
Tiêu đầu đưa thêm hai tiêu sư bất tỉnh đến, tình huống của bọn họ nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu không phải Trì Trì mang theo thuốc viên nhà mình đặc chế, thì bọn họ căn bản không thể giữ lại tính mạng.
Tiêu đầu cũng thập phần cảm kích phần đại ân của Trì Trì.
Trì Trì: “Là các ngươi cho ta màn thầu trước.”
Người khác đối tốt với hắn, hắn tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ trong khả năng.
Suy cho cùng thì ước mơ hồi nhỏ của hắn chính là trở thành đại hiệp.
Tuy bây giờ đã trưởng thành, mộng tưởng cũng thay đổi rất nhiều lần, từ ước mơ trở thành đại hiệp, danh y, đại nho rồi lại đến quân sư và đại thương.
Tiêu đầu cười khổ, hai cái màn đối với tiểu huynh đệ này mà nói căn bản chẳng có gì ghê gớm.
Trì Trì vẫn luôn ở trong xe ngựa, thành thạo trị thương cho mọi người, không bận tâm đến chuyện giải quyết hậu quả ở bên ngoài.
Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng mỏ từ chỗ nữ quyến, hình như là trách cứ tiêu đầu lừa các nàng rằng lần này ra ngoài không có nguy hiểm, nên bọn họ mới đi theo đoàn xe.
Tiếng mắng mỏ chỉ trong chốc lát, đại khái được người khuyên nhủ.
Tiêu đầu nhanh chóng đi tới nói với Trì Trì: “Tiểu huynh đệ, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, nếu không trời tối mà vẫn chưa vào thành chỉ sợ những tên bịt mặt kia sẽ quay trở lại. Chỉ là thương thế của tiêu sư……”
“Không sao, lót thêm mấy tầng đệm quần áo, cố gắng tránh bớt xóc nảy, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Trì Trì vẫn đang băng bó: “Hai tiêu sự bị trọng thương ta đã băng bó xong, những vết thương nhẹ khác còn phải tiếp tục trị liệu. Việc khởi hành không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu đầu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gọi
chạy nhanh tiếp đón mọi người xuất phát.
Con lừa của Trì Trì cũng chậm rì rì đi đi theo phía sau.
Cuối cùng cũng tới huyện Hồ Phong, may mắn là bọn họ kịp thời tới nơi trước khi cổng thành đóng lại.
Trì Trì xuống xe ngựa, nói với tiêu đầu: “Đã vào thành, chúng ta phải tách ra rồi, Lý tiêu sư vẫn chưa tỉnh, khi nào hắn tỉnh lại làm phiền thay ta nói với hắn một tiếng, cảm ơn cái màn thầu của hắn. Tạm biệt.”
“Chúng ta vẫn chưa cảm tạ tiểu huynh đệ tử tế, sao ngươi đã rời đi rồi?”
“Ta còn có việc phải làm, tiêu đầu đã nói cảm tạ nhiều lần lắm rồi. Điều kiện trước đó có hạn, ta mới chỉ xử lý qua vết thương trên người tiêu sư, kế tiếp vẫn phải đưa bọn họ đến y quán khám cẩn thật.”
“Ta đã biết.”