Chương 1766: Phiên ngoại: ta tìm Cố Vân Thư
Nói lời từ biết với tiêu đầu xong, Trì Trì dắt con lừa phía sau xe ngựa chuẩn bị rời đi.
Trên chiếc xe ngựa chở nhóm nữ quyến ở phía sau, có vị cô nương trẻ tuổi xốc màn xe lên thìn theo bóng dáng hắn như muốn nói gì đó.
Tú nương ngồi bên cạnh nàng nhịn không được cười nhạt một tiếng: “Như thế nào, coi trọng người ta rồi à? Hắn phải rời đi, ngươi còn lưu luyến không rời.”
“Ngươi ở đó nói hươu nói vượn gì thế? Sao cái gì vào trong miệng ngươi cũng bị nói thành chuyện không đàng hoàng vậy hả?”
“Hừ, nhìn xem, thẹn quá thành giận rồi chứ gì! Mắt ngươi chỉ thiếu điều dính chặt lên người người ta rồi còn kêu ta nói bậy. Cố Như Ý, ra bên ngoài, tốt hơn hết ngươi nên thu liễm lại một chút, đừng liên lụy đến thanh danh của chúng ta.”
“Ngươi……” Cố Như Ý hít sâu một hơi: “Vị kia tiểu huynh đệ còn nhỏ như vậy, lại còn cứu chúng ta một mạng, hiện giờ hắn phải đi, ngươi còn ở đây đặt điều hắn, không khỏi có chút lấy oán trả ơn đi?”
Nói xong, nàng mặc kệ nàng ta, nhanh nhẹn lưu loát xốc màn xe lên, gọi tiêu sư đứng cách đó không xa: “Du thúc.”
Du tiêu sư xoay người lại: “Cố cô nương có chuyện gì thế?”
Cố Như Ý đưa cây chùy thủy trong tay qua, nói: “Làm phiền Du thúc trả cây chủy thủ này vị tiểu công tử kia. Lúc gặp phải bọn cướp, hắn cho chúng ta mượn dùng để phòng thân.”
Chủy thủ này cực kỳ sắc bén, vừa thấy đã biết được làm từ chất liệu không bình thường, chuôi đao còn được khảm Trân Châu, hiển nhiên giá trị xa xỉ. Bây giờ nguy hiểm đã giải trừ, nên trả lại thôi.
Du tiêu sư ngẩn người, nhanh chóng nhận lấy.
Cố Như Ý có thể nhận ra chủy thủ này quý trọng, Du tiêu sư còn là người trong nghề, vừa cầm là biết chủy thủ này không phải thứ mà người thường có thể có.
Hắn vôị vàng chạy tới, trả lại cây chùy thủ cho cho Trì Trì, nói là Cố cô nương bảo hắn trả lại.
Trì Trì xoay đầu nhìn về phía xe ngựa, hắn khẽ gật đầu với Cố Như Ý. Đây chính là cô nương đã che chắn cho mọi người khi bọn họ đang trong tình thế nguy hiểm.
Trì Trì cất chủy thủ đi, hắn chắp tay với mọi người trong tiêu cục mọi: “Chư vị bảo trọng.”
Sau đó leo lên lưng lừa, lộc cộc rời đi.
Tiêu đầu nhìn theo hướng hắn rời đi, không khỏi nheo mắt lại nói: “Hình như bên đó là trạm dịch.”
Trạm dịch là nơi ở của quan viên.
“Tiểu công tử này quả thực không phải là bá tánh bình thường.”
Hắn cảm khái một tiếng rồi nhanh chóng đưa mọi người đi tìm khách điếm nghỉ chân.
Trì Trì ngồi trên lưng lừa, chậm rì rì đến trạm dịch huyện Hồ Phong.
Thủ vệ trạm dịch thấy hắn kỳ kỳ quái quái, không khỏi cẩn thận hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Làm phiền đại ca thông truyền một tiếng, ta tới gặp Cố đại nhân Cố Vân Thư, nói cháu ngoại hắn Bạch Mặc tới.”
Thủ vệ kia ngẩn ra, đúng là bây giờ trong trạm dịch có người của Cố đại nhân. Hai ngày này hắn cũng biết một ít bát quái, biết vị này Cố đại nhân tuổi còn trẻ đã thi đâu Trạng Nguyên lại là lục nguyên.
Năm đó hắn còn chưa tới 15, sự kiên này gây chấn động toàn bộ Đại Tấn. Lúc giấy báo truyền tới trạm dịch của bọn họ, mọi người đều thảo luận về sự tích của hắn, thanh danh vô cùng vang dội.
Sau đó hắn làm việc ở Hàn Lâm Viện, chưa tới ba tháng đã đưa ra kế sách giải quyết nạn lũ lụt ở phương nam, thu xếp ổn thỏa cho bá tánh. Nghe nói hắn còn suýt bị cấp trên đoạt công lao, không biết như thế nào mà chuyện lại bại lộ. Trong vòng ba tháng Cố Vân Thư đã được thăng quan.
5 năm trôi qua qua, Trạng Nguyên trẻ tuổi năm nào giờ đã là Hộ Bộ thị lang tứ phẩm, tốc độ thăng quan nhanh đến chóng mặt.
Quan tứ phẩm hai mươi tuổi, chính là lông phượng sừng lân.
Dịch trưởng của trạm dịch bọn họ còn nói, bởi vì hiện tại thời thế thái bình chứ nếu không lấy đấu óc thông minh của Cố Vân Thư, cộng với bản lĩnh tin dùng người của Hoàng Thượng, chỉ sợ hắn còn thăng tiến nhanh hơn nữa.
Dịch trưởng còn nhắc đến tỷ phu của Cố Vân Thư- Vĩnh Ninh hầu, lúc Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ trăm phế đãi hưng, hắn kiến công lập nghiệp lập không ít công trạng, cho nên thăng tiến rất nhanh.
Nếu không phải hắn từ quan về quê, thì có khi bây giờ đã đạt đến mức mọi người phải ngước mắt nhìn rồi.
Lần này Cố đại nhân xuất hiện ở huyện Hồ Phong, là vì hắn muốn hộ tống viện đầu Thái Y Viện Tống Đức Giang đến phủ Tuyên Hòa tham gia đại hội nghiên cứu y thuật, từ kinh thành đến đó phải đi qua huyện thành bọn họ mà thôi.
Ban đầu bọn họ định ở lại một đêm rồi rời đi, ai ngờ lúc chuẩn bị khởi hành thì trong đội bọn họ có người không thoải mái, nên mới phải trì hoãn mấy ngày.
Nghe nói bên phủ Tuyên Hòa sẽ có người tới đón bọn họ, chẳng lẽ là vị …… Thiếu niên này? Chỉ có một mình hắn thôi ư?
Đúng rồi, người này nói mình là cháu ngoại của Cố đại nhân, kia chẳng phải là Vĩnh Ninh hầu……
Thủ vệ mở to hai mắt nhìn, cuống quýt nói: “Công tử chờ một chút.” Sau đó chạy vào thông truyền.
Chỉ một lát sau, Cố Vân Thư nhanh chóng bước ra, mặt mày vui vẻ.
Nhưng vừa nhìn thấy con lừa con bên cạnh Trì Trì, hắn đờ ra: “Ngươi, ngươi một mình cưỡi lừa đến đây?”
Trì Trì cười tủm tỉm bước lên, giao con lừa cho Đường Thủy đứng ở phía sau, nói: “Không có, tại đám Nhất Hải đi quá chậm, ta muốn đến sớm một chút gặp cữu cữu không phải sao, chắc là ngày mai bọn họ sẽ tới nơi thôi.”
Nhất Hải là sai vặt của Trì Trì, lới hơn hắn một tuổi.
Cố Vân Thư phì cười vỗ hắn một cái: “Nói hươu nói vượn, ngươi lấy con lừa kia ở đâu thế?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, Cố Vân Thư mới vừa hỏi xong những lời này thì sắc mặt đột nhiên khẽ biến: “Sao trên người ngươi lại có mùi máu tươi?”
Trì Trì ngẩn ra, ngửi ngửi. rõ ràng hắn đã thay quần áo và lấy một vài vị thuốc để giấu mùi rồi, sao còn bị ngửi thấy nhỉ? Mũi của cữu cữu thính ghê!
Đứng trước mặt vị cữu cữu đã thành tinh này Trì Trì khó mà nói dối, hắn nhẹ nhàng bâng quơ kể lại chuyện đã gặp trên đường di.
Cố Vân Thư nghe xong, lại nhịn không được gõ đầu hắn một cái: “Lần sau đừng có tách khỏi Nhất Hải.” Hắn không khỏi thầm than một tiếng: “Sao lần nào ngươi hành động một mình cũng phát sinh đủ thứ chuyện thế nhỉ?”
“Ai nha, cữu cữu nói lời này làm cháu không vui đấy nhé! Lần này cháu có làm gì đâu, đám người kia cũng đâu phải nhắm vào cháu. Cháu còn hành hiệp trượng nghĩa, cứu một đống người, cữu cữu đây là đang nhục nhã cháu.”
Cố Vân Thư cười lạnh: “Nhục nhã? Ngươi lý giải hai từ nhục nhã này quá nông cạn, có cơ hội ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút xem cái gì gọi là nhục nhã chân chính.”
Trì Trì: “……” Đừng tưởng rằng ngài là trưởng bối ta mà ta không dám động thủ, làm ta tức giận ta cũng sẽ tranh luận.
Cố Vân Thư nhìn dáng vẻ không phục kia của hắn thì bật cười: “Được rồi, vào tắm rửa thay quần áo đi. Mũi của mợ ngươi bây giờ còn thính hơn cả ta, nàng không chịu được mùi máu tươi, ngươi đi sửa soạn đi rồi đi gặp nàng.”
Cố Vân Thư thành thân năm ngoái, hắn vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Dịch Tử Lam, thành người con rể mà Dịch Tử Lam bắt đầu tâm tâm niệm niệm từ khi hắn mới chín tuổi.
Lúc Cố Vân Thư thi đỗ Trạng Nguyên, cũng là lúc hắn trở thành ứng cử viên đầu bảng mọi người muốn bắt làm con rể.