Chương 1767: Phiên ngoại trung lục nguyên
Khi ấy Cố Vân Thư mới mười lăm tuổi, vừa vặn đến tuổi làm mai. Phụ thân là tri phủ phủ Lạc Châu, tỷ tỷ là quận chúa còn tỷ phu là Vĩnh Ninh hầu, sự phụ là đại nho Thẩm Nguyên, đẹp trai phong nhã.
Hơn nữa hắn còn là Trạng Nguyên trung lục, chỉ cần hắn không đâm đầu vào chỗ chết thì trong tương lai tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Bởi vậy Cố Vân Thư chính là cái bánh thơm ngon bị mọi người nhìn như hổ rình mồi.
Nhưng hắn cũng thông minh, biết hồi trước vào ngày yết bảng Tề Đình trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, hắn cũng học theo ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Nhưng lúc cưỡi ngựa dạo phố hắn vẫn bị không ít cô nương ném túi đến chống đỡ không được.
Năm đó Dương Liễu đã trở lại, nhi tử thi hội thi đình là việc lớn, trượng phu không thể phân thân nhưng bà nhất định phải có mặt.
Không chỉ có bà mà hai vợ chồng Cố Vân Đông cũng dẫn hài tử tới kinh thành. Lúc tiễn bọn họ rời đi, Dịch Tử Lam còn có chút buồn rầu, ai mà ngờ được bọn họ lại quay lại nhanh như thế, biết bọn họ nhanh như vậy lại tới nữa, thật đúng là tấm chân tình đút hết cho chó ăn.
Có điều bọn họ lặng lẽ quay trở lại nên hầu như chẳng có mấy người biết. Bởi vậy rất nhiều người coi trọng Cố Vân Thư đều chạy tới tìm sư phụ của hắn- Thẩm Nguyên, hy vọng hắn làm mối cho học trò, tác hợp thành công một mối nhân duyên tốt.
Thẩm Nguyên là người thông minh, ông đã sớm nhìn ra tâm tư của Dịch Tử Lam. Nếu ông mà làm mối, chỉ sợ Quận vương gia sẽ xé xác ông ra mất.
Hơn nữa từ trước đến nay là người có chủ kiến riêng, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Cố Vân Đông, nên khi tiến tới hôn nhân Vân Thư sẽ không chỉ xem gia thế bối cảnh một cách qua loa, điều mà hắn để ý nhất chính là phẩm hạnh của thê tử và tình cảm giữa hai người. Hắn không muốn tùy tiện thành thân với người mà mình chẳng hiểu tí gì.
Vì thế Thẩm Nguyên chỉ nói với bên ngoài là ông không thể làm chủ được việc này, còn phải xem ý kiến cha mẹ và đại tỷ Cố Vân Thư, đá bóng trở về cho người Cố gia.
Nhưng bọn họ đều không ở kinh thành, bởi vậy có người không từ bỏ ý định, còn muốn lúc mở tiệc chiêu đãi Cố Vân Thư đem gạo nấu thành cơm, mưu đồ gài bẫy hắn trở thành người nhà mình.
Lúc ấy Dịch Tử Lam sốt ruột đến phát điên, hắn vẫn luôn để ý đến chuyện này. Hắn cũng đoán được là Cố Vân Thư sẽ bị mọi người tranh đoạt. Nhớ năm đó, Hoàng Thượng còn cố ý muốn cho Vân Thư gặp công chúa, may là hắn cơ trí đánh bay ý tưởng của Hoàng Thượng.
Có người muốn thiết kế Cố Vân Thư, tin tức Dịch Tử Lam linh thông, rất nhanh hắn sẽ biết chuyện.
Lúc ấy hắn thiếu chút nữa thì xách đao liều chết xông đến nhà người nọ.
Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, rốt cuộc cũng không có lập trường. Sau khi bình tĩnh lại, hắn liền nổi lên tâm tư, phái người truyền tin cho tiểu quận chúa cũng đang tham gia yến hội, để nàng nghĩ cách nhắc nhở Cố Vân Thư. Khà khà, đây còn không phải là mỹ nhân cứu anh hùng sao?
Từ nhỏ A Nguyệt đã ghét ác như thù, nàng còn có giao tình với Cố Vân Thư, hắn chính là đệ đệ của Vân Đông tỷ tỷ, sao có thể để hắn bị người ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu thiết kế được? Nếu cưới phải nữ nhân độc ác, chẳng phải sẽ gây họa cho Vân Đông tỷ tỷ sao?
Nhận được tin phụ thân truyền đến, quả thực nàng đã đi hỗ trợ.
Tuy rằng…… Cuối cùng nàng chẳng giúp đỡ được gì, suýt chút nữa còn làm liên lụy bản thân.
Nhưng này không thể trách nàng, ai bảo Cố Vân Thư đã ngầm phòng tiểu nhân từ trước. Hắn còn tương kế tựu kế, đào hố khiến cho người tính kế hắn phải chuốc lấy hậu quả?
Kết quả A Nguyệt tới cứu hắn lại là người đầu tiên dẫm vào cái hố mà Cố Vân Thư thiết kế.
Cố Vân Thư dở khóc dở cười cứu tiểu quận chúa ra, hai người lại hợp sức lấp hố, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Tiểu quận chúa thẹn quá thành giận, cảnh cáo Cố Vân Thư không được kể dáng vẻ ngu xuẩn của nàng ra ngoài, rồi vội vàng bỏ chạy.
Cố Vân Thư cảm thấy nàng thật buồn cười, sau đó bọn họ gặp lại gặp nhau hai lần.
Chủ yếu bọn họ đụng mặt nhau lúc tiểu quận chúa tranh thủ tới gặp tỷ tỷ khi tỷ ấy đến kinh thành. Trước kia hắn không quan tâm, nhưng kể từ lần đó Cố Vân Thư bắt đầu để ý đến nàng.
Dường như một khắc kia hắn bắt đầu thông suốt, nhưng A Nguyệt còn nhỏ, nàng mới chỉ mười ba tuổi.
Huống hồ từ nhỏ nàng đã sống trong cuộc sống sung túc, lại có cha mẹ cưng chiều, Thái Hậu yêu thương. Có lẽ người khác mười ba tuổi đã hiểu chuyện tình cảm, A Nguyệt thì vẫn ở trong giai đoạn đuổi theo đại tỷ nhà mình đòi nàng kể chuyện xưa cho mình nghe.
Nhưng không vội, hắn cũng còn nhỏ, có thể chờ nàng lớn.
Chỉ là trước đó, hắn phải để nàng có ấn tượng tốt với hắn.
Thật ra khi hai người còn nhỏ vẫn rất thân quen, có ấn tượng khá tốt với nhau, thậm chí A Nguyệt và Khả Khả còn bạn thân.
Chỉ là sau này Vân Thư tới Quốc Tử Giám đọc sách, rồi ra ngoài du ngoạn, cộng thêm tỷ tỷ tỷ phu Khả Khả đều không ở kinh thành, nên hắn và tiểu quận chúa tự nhiên cũng không có liên hệ gì.
Ngày thường gặp phần lớn cũng chỉ gặp thoáng qua, dần dần hai người biến thành người xa lạ.
Hiện giờ hắn đã bắt đầu có ý nghĩ kia, vậy thì phải tìm cơ hội để hai người gặp nhau.
A Nguyệt nào biết rằng có người đã đánh chủ ý lên bản thân, nàng chỉ cảm thấy Cố Vân Thư không hổ là thiên tài trung lục nguyên, ở trong nhà người ta bị thiết kể tinh vi như thế, còn có thể một mình sát phạt.
Nhưng thân là đệ đệ của Vân Đông tỷ tỷ, hắn vẫn phải có chút năng lực này, bằng không chính là làm mất mặt Vân Đông tỷ tỷ.
Nhưng từ sau ngày đó, nàng rất hay gặp Cố Vân Thư. Bởi vì thi thoảng hắn lại tìm đến hầu phủ, tìm đến nhà phụ vương, nói bản thân mới vào quan trường, có rất nhiều chỗ không hiểu, còn phải thỉnh giáo Quận vương gia.
Hắn còn nói lần trước ít nhiều cũng nhờ được tiểu quận chúa nhắc nhở, cũng biết Quận vương gia nể mặt mũi tỷ tỷ và tỷ phu nhà mình nên mới chiếu cố hắn như thế. Hắn cũng không phải người không hiểu chuyện cho nên có thứ gì tốt sẽ lập tức đưa tới cửa tỏ lòng cảm tạ.
Ban đầu Dịch Tử Lam cực kỳ vui vẻ, chuyện Cố Vân Thư bị gài bẫy kia rất ầm ĩ, đã truyền tới tận tai Hoàng Thượng. Hoàng đế hạ lệnh cấm không được để chuyện như vậy phát sinh.
Hơn nữa trước khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rời Kinh cũng có nói, trước khi Cố Vân Thư 18 tuổi sẽ không suy xét hôn sự.
Này không phải đúng ý Dịch Tử Lam rồi sao? Vân Thư 18 tuổi, A Nguyệt nhà hắn vừa vặn mười sáu, là thời điểm thích hợp nhất.
Quy định này đã đánh mất một đám những cô nương mười lăm mười sáu tuổi, phải đợi tới tận ba năm các nàng thật sự không chờ được.
Dịch Tử Lam vô cùng vừa lòng với hiện trạng này, tiểu tử Vân Thư còn thường xuyên tới cửa, lại càng làm hắn thêm vừa lòng.
Nhưng qua vài lần hắn liền cảm giác không thích hợp, tiểu tử này nói bản thân mới vào quan trường có nhiều chỗ không hiểu, cho nên tới thỉnh giáo hắn?
Ở Kình Thành này đâu chỉ có mỗi hắn vào triều làm quan, Tần Văn Tranh còn là phu tử vỡ lòng đấy thôi, hắn cũng là đối tượng được Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông phó thác mà. Chuyện trên quan trường, hắn khẳng định càng hiểu rõ.
Nhưng tiểu tử này, lại chạy tới nhà mình.
Đừng nhìn ban đầu Dịch Tử Lam hao hết tâm tư tưởng lôi kéo Cố Vân Thư trở thành con rể mình, nhưng khi phát hiện Cố Vân Thư động tâm với A Nguyệt, hắn lại không vui. Dịch tử Lam cảm thấy con người này quá vô sỉ, nữ nhi bảo bối nhà hắn mới mười ba tuổi mà Cố vân Thư đã để ý nàng, biến thái.
Cố Vân Đông sau khi biết chuyện đã ở trong nhà mắng Dịch Tử Lam suốt một buổi trưa.
Cô cảm thấy Dịch Tử Lam quả thực có bệnh, sao A Nguyệt lại có một người phụ thân đầu óc có vấn đề như hắn?
Không chỉ Cố Vân Đông, mà ngay cả quận vương phi Trịnh thị, cũng cảm thấy có phải phu quân nhà mình hóa điên rồi hay không.
Người muốn Cố Vân Thư làm con rể chính là hắn, bất mãn chuyện Vân Thư thích A Nguyệt cũng là hắn, rốt cuộc là sao năm đó cô lại có quan hệ tốt với người này chứ?