Chương 1768: PN Vân Thư thành thân với tiểu quận chúa
Dịch Tử Lam rầu rĩ rối rắm, tâm tình bất định, khiến cho quận vương phi và tiểu quận chúa đều không muốn ở cùng hắn.
Thay vào đó hai người lại nghiêng về phía Cố Vân Thư ‘khéo léo hiểu lòng người’.
Cũng may tuy Dịch Tử Lam phiền muốn chết, nhưng hắn cũng không quá phận. Hắn vất vả lắm mới khiến cho Cố Vân Thư có hào cảm với A Nguyệt, nếu thật sự để người ta đi mất, hắn lại phải hối hận.
Đặc biệt là những khi thấy Cố Vân Thư thăng chức nhanh chóng, lại bắt đầu ngo ngoe nảy sinh ý định muốn nữ nhi nhà mình đính hôn với hắn. Dịch Tử Lam thì ngược lại lo lắng sao nữ nhi bảo bối nhà mình vẫn chưa thông suốt.
Hắn cũng không trực tiếp nói cho A Nguyệt tâm tư của Cố Vân Thư, miễn cho nàng bị ảnh hưởng.
Cũng may A Nguyệt cũng là người thông tuệ, hai người bọn họ dần dần ngày càng hợp ý.
Hai người định thân năm A Nguyệt mười lăm tuổi, mười sáu tuổi thì thành thân.
Khi đó, Cố Vân Thư vừa tròn mười tám, trái lại ứng với hứa hẹn lúc trước của Cố Vân Đông.
Nhưng đã hai năm trôi qua, hai người vẫn chưa có con.
Thành thân hai năm vẫn chưa có con khó tránh khỏi bị người phê bình. Không nói người khác, ngay cả Dịch Tử Lam cũng sốt ruột, còn tưởng rằng có vấn đề gì.
Nhưng tỷ phu Cố Vân Thư chính là đại phu, tỷ tỷ còn bảo tỷ phu phổ cập qua kiến thức cho hắn.
Hắn biết hiện giờ không ít nữ tử khó sinh, hài tử cũng khó sống, đại đa số là tuổi quá nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Cho nên vì suy nghĩ cho A Nguyệt, Vân Thư muốn chờ thêm ít nhất hai năm, dù sao hắn không vội. Vợ Chồng Cố Đại Giang không thúc giục bọn họ. Dương Liễu thậm chí còn đi tìm quận vương phi nói lại những lời mà Vân Đông đã nói cho bà để nàng yên tâm rằng sức khỏe của A Nguyệt và Vân Thư đều rất tốt. Năm nào cũng bắt mạch bình an cho bọn họ, muốn sinh con hài tử lúc nào cũng được.
Hiện tại một người còn nhỏ, một người tập trung cho sự nghiệp, lại nói người trẻ tuổi mới vừa thành thân, hai người đều muốn hưởng thụ thế giới riêng, các nàng làm trưởng bối đừng tạo áp lực cho hai đứa nhỏ.
Quận vương phi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này nàng không thể không thừa nhận phu quân nhà mình có ánh mắt tốt, chẳng những chọn trúng con rể văn võ song toàn, mà ngay cả thông gia cũng dễ nói chuyện.
Hơn nữa tuy Cố Đại Giang bị triệu về kinh thành, nhưng Dương Liễu có việc riêng cần làm. Tiệm hoa của bà ở kinh thành bắt đầu khai trương, bà còn tìm kiếm những loài hoa hiếm ở phủ Lạc Châu, ngày nào cũng bận tối mặt, chăm sóc hoa cỏ. Cho nên chuyện trong nội viện nhà họ Cố bà giao toàn bộ cho A Nguyệt quản lý.
A Nguyệt không phải dân buôn bán, nhưng nàng lớn lên ở phủ quận vương, quản lý hậu trạch cực kỳ thành thạo.
Hiếm thấy cặp mẹ chồng nàng dâu nào ở chung hài hòa như thế, khiến các cô nương trong kinh thành vô cùng hâm mộ. Đặc biệt là những người không thể cướp Cố Vân Thư về làm con rể, tức đến đấm ngực dừng chân chỉ muốn trộm bắt Dịch Tử Lam lại mắng một trận.
Hiện giờ Cố Vân Thư quay về phủ Tuyên Hòa, tất nhiên cũng dẫn A Nguyệt theo.
Trì Trì tuy rằng chỉ mới gặp mợ vài lần, nhưng mợ đối xử với hắn vô cùng tốt. Nghe nói là bởi vì mợ rất sùng bái, yêu thích mẫu thân nhà mình, yêu ai yêu cả đường đi, mỗi khi thấy hắn nàng chỉ hận không thể nhét hết đồ tốt vào trong ngực hắn.
Chuyện này từng làm cữu cữu cảm thấy ghen tỵ vô cùng, hoài nghi A Nguyệt gả cho mình, hoàn toàn là bởi vì mị lực của tỷ tỷ, không liên quan gì đến trung lục nguyên thông minh quả cảm anh tuấn tiêu sái lại săn sóc thiện lương.
Cho nên Trì Trì vừa nghe nói mợ không ngửi được mùi máu tươi, thì nhịn không được hỏi: “Thân thể mợ không thoải mái sao? Cháu đi thay quần áo rồi đi gặp mợ sau.”
Cố Vân Thư dẫn Trì Trì đến phòng cho khách, vào trong phòng hắn mới nói: “Nàng có thai nên rất nhạy cảm với mùi hương. Dạo gần đây nàng ốm nghén rất nặng.”
Trì Trì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Mang, mang thai?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Thư bất đắc dĩ nói: “Bọn ta lên kế hoạch sinh con từ đầu năm nay. Không nghĩ trên đường đi, đột nhiên nàng cảm thấy không khỏe, Tống viện đầu bắt mạch cho nàng nói đã có hơn một tháng. Trước đó vẫn luôn không có phản ứng gì, ai mà ngờ nàng lại nôn nghén lợi hại như thế. Cho nên ta mới báo tin kêu tỷ tỷ phái người lại đây, đón Tống viện đầu đến phủ Tuyên Hòa trước.”
Lần này Tống Đức Giang đến để tham gia đại hội nghiên cứu y thuật, còn khoảng một tháng rưỡi nữa đại hội sẽ bắt đầu. Nhưng Tống Đức Giang cần phải qua đó chuẩn bị một số thứ nên ông phải tới phủ thành sớm hơn ít nhất một tháng.
Nhưng lúc này A Nguyệt lại chẩn đoán có thai, bọn họ không thể lên đường.
Cố Vân Thư không yên tâm nhưng nếu phải đợi nàng ngừng nôn nghén có khi hắn phải đợi nàng mang thai tới tháng thứ ba. Cho dù tình trạng nàng đỡ hơn, có thể tiếp tục lên đường thì cũng phải đi thong thả, có lẽ phải vừa đi vừa nghỉ thật sự quá tốn thời gian, cũng chậm trễ Tống Đức Giang làm việc.
Cũng may huyện Hồ Phong cách phủ Tuyên Hòa cũng gần, kêu tỷ tỷ phái người tới đón chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sớm biết sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ nhường nhiệm vụ hộ tống này cho lão cha.
Lại nói tiếp, hộ tống Tống Đức Giang tới phủ Tuyên Hòa là hắn nỗ lực tranh thủ giành được. Tống Đức Giang và hoàng đế tuyên bố việc tham gia đại hội y thuật rất bổ ích, ngày ấy cũng biết đây là cơ hội hiếm có để bọn họ nâng cao y thuật của mình.
Tống Đức Giang là viện đầu Thái Y Viện, đi tham dự tương đối có ích, đối với Hoàng Thất mà nói năng lực của ông ấy càng tốt thì bọn họ càng có lợi.
Cho nên hoàng đế chẳng những chấp thuận cho Tống Đức Giang đi phủ Tuyên Hòa, mà còn phái thêm ba vị ngự y đi cùng.
Mấy việc vặt vãnh như hộ tống người vốn chẳng tới phiên Hộ Bộ thị lang như Cố Vân Thư.
Nhưng mồm miệng Cố Vân Thư khéo léo, sau khi biết chuyện hắn lập tức đến Ngự Thư Phòng tìm Hoàng Thượng ‘thương lượng’ một phen.
Hoàng đế cảm thấy hắn nói cũng có lý, đại hội y thuật kia do Thiệu Thanh Viễn chịu trách nhiệm, Thiệu Thanh Viễn lại là tỷ phu của Cố Vân Thư. Cố Vân Thư đi phủ Tuyên Hòa phủ, làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn. Có vấn đề gì chỉ cần nói một tiếng, mấy vị ngự y cũng sẽ đươc an trí tốt, hai bên đều sẽ rất hài hòa.
Đương nhiên, hoàng đế cũng biết Cố Vân Thư nhớ thân nhân, hắn làm quan ở kinh thành 5 năm, chưa từng trở về phủ Tuyên Hòa, mượn cơ hội này trở về thăm người thân cũng tốt.
Nhưng hoàng đế cũng là người ranh mãnh, sau khi đồng ý hắn lại quay người nói cho Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang thiếu chút nữa đã đánh chết đứa con trai thối này, lâu lắm rồi ông không được gặp Vân Đông, không trở về phủ Tuyên Hòa, ông cũng muốn trở về.
Tên tiểu tử thúi này vậy mà nhân lúc ông bận rộn không nghe được tin tức, lén lút đi gặp Hoàng Thượng chiếm trước tiên cơ.
Đúng là đại bất hiếu.
Nghĩ đến lão cha nhà mình, đến bây giờ Cố Vân Thư còn cảm thấy đau răng.
Hắn vỗ vai Trì Trì: “Được rồi, mau đi tắm rửa đi, ta đi về trước.”
Trì Trì đóng cửa lại, tắm rửa thay quần áo xong xuôi, hắn ngửi thấy không còn mùi gì nữa.
Hắn còn định để một ít mùi thuốc trên người, nhưng nhớ đến mợ nhạy cảm với mùi hương, hắn lại thôi, kẻo nàng ngửi thấy mùi thuốc cũng sẽ khó chịu.
Cố Vân Thư và A Nguyệt ở tiểu viện phía sau hắn, Đường Thủy vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ, thấy Trì Trì ra ngoài, hắn mỉm cười dẫn hắn đi ra tiểu viện phía sau sân.