Chương 1769: Phiên Ngoại trở về phủ Tuyên Hòa
Trì Trì người chưa đến tiếng đã đến trước: "Mợ mợ, ta đến thăm người."
A Nguyệt vui mừng thò đầu ra: "Trì Trì mau tới đây, mợ chuẩn bị rất nhiều đồ cho ngươi.”
Cố Vân Thư ngồi bên cạnh thầm trợn trắng mắt, hai người này giống như mẹ con ruột thịt vậy.
Hắn nhắc nhở nương tử: "A Nguyệt, Trì Trì đã mười hai tuổi.”
Lần trước bọn họ gặp mặt, là hai năm trước lúc thành thân.
A Nguyệt khoát tay: "Mười hai tuổi thì làm sao? Mười hai tuổi cũng là một đứa trẻ."
Trong lúc nói chuyện, Trì Trì đã vào cửa, ánh mắt A Nguyệt sáng lên: "Ừm, cao lớn hơn rồi, còn tuấn lãng, sắp vượt qua cữu cữu của ngươi rồi.”
Sau đó chỉ vào một cái rương lớn trong góc: "Những thứ này đều dành cho ngươi, tình huống của ta, chắc cữu cữu ngươi đã nói với ngươi, trong thời gian ngắn sẽ không có biện pháp khởi hành. Tống viện thủ bên này làm phiền ngươi, lúc ngươi trở về, hãy đem theo cái rương kia."
Trì Trì gật đầu: "Được."
Hắn không nhìn cái rương kia, ngồi ở một bên, hỏi: "Mợ cảm thấy thế nào rồi? Tống sư tổ nói sao, nếu có chỗ cần ta giúp đỡ, mợ cứ việc nói."
“Được được được, Trì Trì nhà chúng ta thật hiếu thuận, không hổ là đứa nhỏ tốt do mẹ ngươi dạy ra."
Trì Trì: "..."
Cố Vân Thư: "......"
Quả nhiên, ba câu không rời mẹ (tỷ tỷ), bọn họ đã quen.
Trì Trì vốn nói nhiều, nói chuyện vưới A Nguyệt một hồi lâu, mắt thấy tinh thần mợ không tốt, lúc này hắn mới cáo từ.
Thời gian không còn sớm, Cố Vân Thư dẫn hắn đi gặp Tống Đức Giang, ba người cùng nhau ăn cơm, nói đến hành trình kế tiếp, tán gẫu xong, lúc này mới về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhất Hải mang theo hai hộ vệ đến trạm.
Lập tức chuyển đồ đạc thuộc về Tống Đức Giang lên xe ngựa bọn họ chạy tới, ngay cả rương lễ vật A Nguyệt đưa cho Trì Trì cũng đã được cột chặt.
Cho nên Trì Trì chưa kịp nhìn hòm lễ vật kia rốt cuộc có cái gì, nhưng là mợ cho mình, đồ đạc đoán chừng cũng quý giá.
Trì Trì muốn đáp lễ một chút, chỉ là hắn ra ngoài gấp gáp, trên người không mang theo cái gì.
Hắn dứt khoát trực tiếp ra đường mua, đi dạo cả buổi chiều cuối cùng cũng mua được mấy thứ hợp tâm ý.
Sau khi đưa cho mợ, Trì Trì như hoàn thành được một chuyện rất thần thánh rất quan trọng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngày hôm sau, bọn họ cùng Tống Đức Giang và mấy vị ngự y chuẩn bị xuất phát.
Trì Trì vẫn cưỡi con lừa nhỏ của hắn như trước, hắn hiện giờ đối với con lừa nhỏ này có tình cảm đặc biệt, cũng đặc biệt yêu thích bài hát của con lừa nhỏ.
Nhất Hải sợ hắn còn giống như lúc trước, một mình hành động, cho nên nhìn trông chừng hắn rất chặt, ánh mắt đều lộ ra lửa nóng.
Trì Trì bị nhìn chằm chằm sởn tóc gáy, chịu không nổi quay đầu lại: "Nhất Hải, ta không phải cô nương, ngươi nhìn chằm chằm như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm. Ngươi yên tâm, lúc trước không đón người, ta mới tự mình chạy đi. Hiện tại nhiệm vụ của ta chính là hộ tống Tống sư tổ, ta có trách nhiệm to lớn, khẳng định sẽ không một mình hành động.”
Nhất Hải vừa nghĩ cũng đúng, xoa xoa đôi mắt cay cay, cuối cùng cũng yên tâm.
Bởi vì Tống Đức Giang tuổi cũng đã lớn, đi quá nhanh sợ sẽ làm lão nhân gia mệt mỏi, cho nên lúc này bọn họ đi rất chậm.
Thời điểm đến ngoài cửa phủ thành Tuyên Hòa, đã là chuyện nửa tháng sau.
Gần đây phủ Tuyên Hòa náo nhiệt, dù sao đại hội thảo luận y thuật, không nói cái khác, chỉ nói đại phu nghe tin mà đến cũng đã chiếm hơn phân nửa.
Mấy chiếc xe ngựa bọn họ đều xếp ở phía sau, cũng may thời tiết mát mẻ, Tống Đức Giang thân là đại phu, tính nhẫn nại, còn có hứng thú nhìn phong cảnh xung quanh, nói chuyện phiếm với đại phu xếp hàng ở phía trước.
Ai biết xếp hàng chưa được bao lâu, phía sau đã truyền đến một giọng nói kinh ngạc vui mừng: "Tiểu huynh đệ Bạch Mặc.”
Trì Trì sửng sốt, quay đầu nhìn, là Lý tiêu sư.
Lý tiêu sư đã cao hứng đi về phía này, hắn cười nói: "Ta đã nói, người cưỡi con lừa nhỏ phía trước có thể là ngươi, không nghĩ tới là thật.”
Trì Trì kinh ngạc không thôi: "Lý đại ca sao lại ở chỗ này?”
Bọn họ lúc trước gặp trên đường đến huyện Hồ Phong, lúc đó Trì Trì xuất phát từ phủ Tuyên Hòa, đón người trở về.
Nhưng bọn Lý đại ca sao cũng trở về.
Lý tiêu sư nói: "Chúng ta xuất phát từ phủ Vĩnh Ninh, bởi vì hàng hóa phải đưa đến huyện Hồ Phong trước, nên đi một đoạn đường. Hiện giờ hàng hóa đã đưa đến, nên hộ tống mấy cô nương đến phủ Tuyên Hòa.”
Trì Trì nhìn về phía sau, thấy chiếc xe ngựa chở nữ quyến kia ở trong đội ngũ.
Nhưng trong đội ngũ tiêu sư lại thiếu vài người, có lẽ mấy người bị trọng thương kia không tiện lên đường, dứt khoát ở lại huyện Hồ Phong dưỡng thương.
Lúc Lý tiêu sư bị thương, có Trì Trì ở bên cạnh kịp thời cho hắn uống thuốc trị thương, cho nên khôi phục rất nhanh. Mà đại khái mấy ngày nay vẫn luôn chạy trên đường nên sắc mặt hắn thoạt nhìn lại không tốt lắm.
Trì Trì đỡ hắn ngồi lên càng xe, lập tức hỏi hàng hóa kia: "Lúc trước cái hộp kia..."
Nói đến chuyện này, sắc mặt Lý tiêu sư liền trầm xuống: "Đúng vậy, cái hộp kia đã đưa đến huyện Hồ Phong, dù sao cũng đã đưa đến đích, phía sau bọn họ còn gặp phải người chặn hàng hay không, cũng không liên quan đến chúng ta. Nhưng lần này là bọn họ giấu diếm trước, hại chúng ta mất hai vị huynh đệ, những người còn lại ít nhiều đều bị thương, tiền dưỡng thương cùng với phí bồi thường, đều phải đòi bọn hắn.”
Bọn hắn ngược lại rất sảng khoái, có lẽ đã dự liệu sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lý tiêu sư nhớ tới chuyện này lại càng tức giận, chủ nhân kia thật sự không phải thứ tốt.
Bởi vì Trì Trì cứu mạng bọn họ, Lý tiêu sư ngược lại không coi hắn là người ngoài, về vấn đề tiếp theo của cái hộp kia, cũng nói với hắn.
Trì Trì đối với xưởng của chủ nhân kia cũng rất phản cảm, nhìn Lý tiêu sư phẫn nộ, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Hắn đưa tay ra, bắt mạch cho hắn ta một lần nữa.
"Trong khoảng thời gian này vẫn chưa dưỡng thương thật tốt đúng không?" Trì Trì có chút mất hứng: "Ngươi lúc trước cũng bị trọng thương, tại sao không ở lại huyện Hồ Phong nghỉ ngơi?”
Lý tiêu sư thở dài: "Nhân thủ chúng ta vốn không nhiều lắm, lại gặp phải chuyện như vậy, mấy cô nương kia đều sợ hãi." Cho nên những người có thể xuất động đều xuất động.
Vốn trong nữ quyến có một cô nương còn la hét cho bọn họ tiền đó, dứt khoát đổi một tiêu cục ở huyện Hồ Phong tiếp tục hộ tống bọn họ đi tới phủ Tuyên Hòa.
Lý tiêu sư ngược lại rất muốn, bọn họ cũng muốn dưỡng thương ở huyện Hồ Phong.
Chỉ là bọn họ là tiêu cục có uy tín, nửa đường lại chuyển người cho tiêu cục khác sẽ không hợp quy củ.
Thứ hai, bọn họ đối với huyện Hồ Phong cũng không quen thuộc, cũng không biết nhân phẩm tiêu cục trong huyện thành như thế nào.
Nếu gặp phải chỗ thanh danh kém, vậy chẳng phải là hại người ta sao? Nhất là các nàng đều là nữ quyến, nếu có người nổi lên ác ý, đó chính là đẩy mấy cô nương vào trong hố lửa.
Cũng may các cô nương còn lại đều không đồng ý đổi tiêu cục, chỉ là các nàng đến phủ Tuyên Hòa là có việc phải làm, không có khả năng trì hoãn quá lâu ở huyện Hồ Phong, cho nên bọn Lý tiêu sư cũng không nghỉ ngơi dưỡng thương mãi, tình huống tốt một chút là trực tiếp xuất phát.
Không nghĩ tới, ở cửa thành này, lần thứ hai gặp phải thiếu niên Bạch Mặc cưỡi con lừa nhỏ lúc trước.
Lý tiêu sư rất cảm kích Trì Trì: "Lúc ấy ta mê man, cũng không kịp nói lời cảm ơn với ngươi. Ngươi ngược lại tốt, còn nhờ tiêu đầu nói cảm ơn hai cái bánh bao kia của ta, thật sự làm ta xấu hổ. Đúng rồi, ngươi đến phủ Tuyên Hòa có chuyện gì không? Nếu ta cần giúp đỡ, hãy đến gặp ta.”
Hắn nhìn thoáng qua xe ngựa bên cạnh Trì Trì.
Trì Trì: "Không có việc gì, nhà ta ở phủ Tuyên Hòa.”
Lý tiêu sư giật mình: "A, nhà ngươi ở đây sao. Vậy vừa lúc, chúng ta cũng tính ở phủ Tuyên Hòa nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đến lúc đó ngươi có thể tới tìm ta. Chúng ta sống trong khách điếm Phúc Vận ở phía đông thành.”
Bọn họ nếu đã đưa mọi người đến, vậy cứ ở lại dưỡng thương xong lại trở về.
Bọn họ cũng đã tới phủ Tuyên Hòa hai lần, mỗi lần đều ở khách điếm Phúc Vận, lúc này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Trì Trì suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được rồi, lúc khác ta lại đi tìm ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, hàng đợi cũng di chuyển về phía trước, nhanh chóng đến lượt.
Lý tiêu sư nói rất nhiều, còn đang nói chuyện với Trì Trì, vệ binh thủ thành bên kia đã tiếp nhận lộ dẫn qua, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức cung kính mở miệng: "Thì ra là Tống đại nhân đến, đại nhân mời vào bên trong, thuộc hạ sẽ an bài người hộ tống các ngài trực tiếp đến trạm dịch.”
Lý tiêu sư lập tức im lặng, đại nhân??
Đúng rồi, sao hắn lại quên mất, tiêu đầu đã nói qua với mình, Bạch tiểu huynh đệ ở huyện Hồ Phong sau khi chia tay bọn họ đã đi trạm dịch.
Trạm Dịch, không phải là nơi các quan lớn ở sao?
Bạch tiểu huynh đệ đi theo xe ngựa của vị đại nhân này, có thể là thuộc hạ của vị đại nhân này, vừa rồi hắn ở một bên lải nhải nói nhiều như vậy, có làm cho tiểu huynh đệ bị trách cứ không.
Lý tiêu sư liếc mắt nhìn Tống Đức Giang một cái, thấy biểu tình người ta coi như hiền lành, không có ý định truy cứu thêm.
Hơn nữa vừa rồi ông ấy cũng đang cùng dân chúng khác nói chuyện phiếm, xem ra là người bình dị gần gũi. Cũng đúng, Bạch Mặc tiểu huynh đệ cũng là một người nhiệt tình.
Lý tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhỏ giọng nói với Trì Trì: "Tiểu huynh đệ mau đi vào đi, có cơ hội chúng ta lại nói.”
Trì Trì phất phất tay với hắn, vẫn ngồi trên con lừa nhỏ như trước: "Tạm biệt, Lý đại ca.”
Bọn họ vào thành, bên kia mới đến phiên đội ngũ tiêu cục.
Tiêu đầu tuy rằng không nghe được Lý tiêu sư cùng Trì Trì nói chuyện gì, nhưng cũng thấy được thái độ của binh lính thủ thành đối với bọn họ. Thấy Lý tiêu sư xám xịt trở về, không khỏi nói: "Không phải đã nói với ngươi, lúc trước Bạch tiểu công tử đi về phía dịch trạm sao? Người trong xe ngựa bên cạnh hắn, không đoán cũng biết không phải dân chúng bình thường.”
Vừa rồi Lý tiêu sư quá mức kích động, hắn chưa kịp ngăn lại hắn ta đã đi qua.
Lý tiêu sư nói: "Nhìn thấy Bạch tiểu huynh đệ, nhất thời cao hứng, quên mất."
“Được rồi, đến phiên chúng ta, lấy lộ dẫn ra."
Tiêu đầu cũng không nói nhiều, còn phải cảm tạ tính tình thoải mái của Lý tiêu sư, hắn luôn cảm thấy, vị tiểu công tử kia lúc trước nể mặt hai cái bánh bao của Lý tiêu sư mới có thể ra tay tương trợ bọn họ.