Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1772 - Chương 1772. Phiên Ngoại Cặp Song Sinh Bạch Dương Bạch Nguyệt

Chương 1772. Phiên ngoại Cặp song sinh Bạch Dương Bạch Nguyệt Chương 1772. Phiên ngoại Cặp song sinh Bạch Dương Bạch Nguyệt

Chương 1772: Phiên ngoại Cặp song sinh Bạch Dương Bạch Nguyệt

Trì Trì giật mình, có chút gian nan nhìn theo phương hướng Cố Vân Đông nói.

Sau đó nhìn thấy mũ gấm, cùng với chủy thủ tinh xảo cùng sách vở.

Nhưng!! Mấy thứ này chỉ chiếm một phần năm góc nhỏ của rương, những thứ khác đều thuộc về tiểu cô nương.

"Cho nên, trong này là lễ vật tặng cho con cùng Vãn Vãn, con còn chưa đến hơn phân nửa??"

Vãn Vãn ngẩng đầu: "Ca ca?” Cô bé suy nghĩ một chút, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Huynh đừng thương tâm, huynh có thể chia cho muội một nửa. Muội muốn cái váy màu hồng này, ca ca lấy cái váy màu xanh đó, chúng ta đi vào phòng để thay đổi, được chứ?”

Khóe miệng trì trì điên cuồng co giật, bị nghẹn đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất đi.

Cố Vân Đông: "... Ha ha ha ha ha ha ha."

Trì Trì một thân mệt mỏi đứng lên: "Không cần, những thứ này đều cho muội, ta lấy mấy thứ đó đi." Chủy thủ gì đó, không nên cho muội muội chơi.

Trì Trì gian nan lấy mấy thứ kia ra, cuối cùng hai tay còn không hết hy vọng lại thăm dò trong rương nửa ngày, sờ ra được toàn váy là váy.

Hắn đứng dậy trở về phòng với món quà.

Vãn Vãn chớp chớp mắt: "Ca ca thoạt nhìn thật khổ sở.”

“Vãn Vãn muốn an ủi ca ca sao?”

Vãn Vãn nhìn mẹ mình một chút, lại nhìn cái rương trước mặt, quyết đoán nhào về phía rương, cả người đều chui vào, hạnh phúc ôm lấy váy nhỏ.

Cố Vân Đông: "..." Cô biết.

Lúc Bạch Dương tiến vào, nhìn thấy một tình cảnh như vậy, hắn cười tiến lên, ôm Vãn Vãn trong rương ra: "Tiểu Vãn muội ngủ trong rương làm gì?"

Vãn Vãn quay đầu lại, cao hứng kêu lên: "Đại ca ca.”

Cố Vân Đông đưa cho hắn một chén trà: "Nhìn đầu ngươi đầy mồ hôi, bận rộn cả ngày, nghỉ ngơi trước một lát đi."

Bạch Dương thả Vãn Vãn xuống: "Cảm ơn nhị thẩm, cháu nghe nói Trì TRì trở về, người khác thì sao?"

“Mợ hắn chuẩn bị lễ vật cho hai huynh muội, hắn cầm phần kia của mình trở về phòng rồi."

Bạch Dương nhìn thoáng qua cái rương kia, cười nói: "Cháu cũng đã nhiều năm không gặp Vân Thư, lần trước gặp hắn, là năm hắn mười lăm mười sáu tuổi, vừa mới đậu trạng nguyên.”

Bạch Dương và Vân Thư bằng tuổi nhau, duyên phận của bọn hắn còn có thể truy trở lại lúc chạy nạn.

Sau đó Thiệu Thanh Viễn cùng Bạch gia nhận nhau, Bạch Dương Bạch Nguyệt đại phòng trở thành cháu gái của Cố Vân Đông. Chỉ có điều, hai đứa nhỏ lúc ấy được mẹ mình an bài ở nhà ngoại tổ cùng các biểu huynh đệ đọc sách biết chữ, vẫn không gặp mặt.

Lại ngay sau đó bọn Cố Vân Đông đi huyện Tĩnh Bình, lại càng không có cơ hội.

Ngược lại Vân Thư khi đó du lịch đến phủ Linh Châu, đã kết giao bằng hữu với Bạch Dương.

Lúc hai người nói chuyện phiếm, mới biết được quan hệ thân thích của nhau, càng thêm hợp ý.

Đại phòng Bạch gia đều không có thiên phú học y, Bạch Dương tuy rằng so với cha cùng tổ phụ thật thà của hắn tốt hơn một chút, nhưng y thuật cũng bình thường, còn không lợi hại bằng đọc sách.

Nhưng hắn cũng không thích đọc sách, cho nên sau khi thi đậu tú tài thì không tiếp tục nữa.

Ngược lại đối với một đường kinh doanh rất có tâm đắc, y quán Huệ dân hiện giờ, hơn phân nửa đều là hắn đang quản.

Lần này đại hội thảo luận y thuật, hắn ở bên cạnh hiệp trợ Thiệu Thanh Viễn.

Bạch Dương và Vân Thư sinh cùng năm, nhưng đến nay vẫn chưa thành thân, làm mẹ hắn gấp gáp không chịu được.

Ngược lại Bạch Nguyệt, mấy năm trước đã gả cho người khác, hơn nữa, còn là gả cho 'người nhà mình'.

Bạch Nguyệt đúng là cùng Biển Nguyên Trí ở bên nhau.

Năm Vân Thư thi đỗ Trạng Nguyên, vừa vặn Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đều trở về phủ Linh Châu thăm Bạch lão gia tử. Sau đó đi kinh thành cùng Vân Thư tham gia thì điện.

Bạch Dương Bạch Nguyệt lúc đó đã quen biết Vân Thư, bọn họ lại muốn cùng nhị thúc nhị thẩm ra ngoài, vì thế song sinh lúc này cùng nhau đi kinh thành, gặp lão bằng hữu.

Trên đường Cố Vân Đông phát hiện mình lại có thai, cô cảm thấy phủ Linh Châu đại khái có công hiệu trợ mang thai. Lần trước mang thai Trì Trì cũng ở phủ Linh Châu, lúc này cũng vậy.

Cũng may lần này mang thai không mãnh liệt như vậy, ngồi thuyền cũng không cảm thấy khó chịu, như vậy mới có thể trước lúc Vân Thư thi điện, tận mắt chứng kiến thời khắc huy hoàng của hắn.

Sau khi đến kinh thành, đoàn tụ với nhau, Bạch Nguyệt quen biết Biển Nguyên Trí.

Lúc đó Biển Nguyên Trí mười sáu tuổi, Bạch Nguyệt mười lăm tuổi. Cũng không biết hai người nhìn trúng nhau lúc nào, ngày thường thậm chí còn không thấy có cái gì giao nhau.

Nguyên Trí là một người thỏa đáng lại vững vàng, đừng nhìn ngày thường không nói chuyện phát biểu ý kiến, nhưng một khi nhận định, đó chính là chín con ngựa cũng không kéo về được.

Khi đó hắn còn là tú tài, tuy rằng biểu tỷ phu là người Bạch gia, biểu tỷ là quận chúa, một nhà cữu cữu đều tiền đồ vô lượng.

Nhưng nghiêm túc tính ra, nhà mình nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là thương hộ, việc làm ăn của Biển Hán không tệ, nhưng so với Bạch gia, cũng không đủ nhìn.

Nhưng mà Biển Nguyên Trí không lùi bước, hắn xin Thẩm Nguyên nghỉ mấy ngày, đi phủ Linh Châu một chuyến, gặp những người khác của Bạch gia. Cùng cha Bạch Nguyệt tỉ mỉ nói rõ ưu điểm của mình, trình bày tính toán và phát triển sau đó, cũng nói rõ mình không có thiên phú như Trì Trì, trong vòng vài năm khả năng sẽ không thể tham dự kỳ thi hương.

Bạch Chi Châm đừng nhìn tuổi hơi lớn, nhưng miệng rất ngốc, mặc dù cảm thấy có heo con đến đào cải nhỏ của mình thì mất hứng, nhưng nghe xong lời nói của Biển Nguyên Trí, thế nhưng một chữ cũng không phản bác ra được.

Lão đại Bạch gia cũng như thế, cuối cùng vẫn là Bạch lão gia tử mệt mỏi, cùng vị vãn bối này tán gẫu.

Sau khi tán gẫu xong không thể không cảm khái, em trai Vân Đông này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Ông cũng thích Vân Thư, nhưng nếu làm con rể mà nói, loại người ổn thỏa như Nguyên Trí này, càng làm ông an tâm.

Cũng nể tình Cố Vân Đông, Bạch lão gia tử không làm khó hắn.

Hai nhà đính hôn, Cố Đại Phượng cao hứng không chịu được.

Lúc trước bà còn lo hôn sự của nhi tử, từ sau khi Nguyên Trí thi đỗ tú tài, người có ý kết thân tất nhiên rất nhiều. Nhưng Cố Đại Phượng luôn cảm thấy không thích hợp, hiện giờ tầm nhìn của bà đã rộng mở, hơn nữa nghe nói đoạn hôn nhân trước của Đoàn Khiêm, liền cảm thấy, loại chuyện cưới vợ này vẫn phải thận trọng.

Nhưng nhà cao cửa rộng, nhà bọn họ không leo lên được. Tiểu môn tiểu hộ, lại lo lắng sau này nhi tử vào triều làm quan, con dâu không chống đỡ nổi.

Thật khó khăn.

Không nghĩ tới Biển Nguyên Trí tự mình tìm được vợ cho mình, hơn nữa còn là cô nương Bạch gia.

Tiểu cô nương vừa nhìn đã biết là một người thông minh lại có học thức, quản gia cũng rất tốt. Quan trọng nhất là, có thể nói chuyện với nhi tử, đối với mẹ chồng tương lai của hắn cũng thập phần hiếu thuận săn sóc.

Bản thân bà là một thôn phụ nông thôn, có đôi khi giọng nói hơi lớn, người ta cũng hoàn toàn không ghét bỏ, còn nói bà trung khí mười phần thân thể tốt.

Ôi chao, sao lại có con dâu biết nói chuyện như vậy? Cố Đại Phượng rất vui mừng.

Hai nhà đính hôn trước, qua một năm sau mới thành thân.

Biển Nguyên Trí là năm trước đã đỗ kỳ thi điện, tuy rằng thiên phú cơ bản của hắn không bằng Vân Thư, nhưng có Thẩm Nguyên dốc lòng dạy dỗ, hắn lại chăm chỉ cố gắng, thi điện cũng là chuyện trong dự liệu.

Nhất là đương kim hoàng thượng nhìn trúng người làm việc thực tế, lúc Biển Nguyên Trí thi điện đã rất hợp khẩu vị của hắn.

Hắn cũng giống như Thẩm Nguyên nói, trúng nhị giáp tiến sĩ, vào Hàn Lâm viện.

Nhưng nửa năm sau, đã được phái đến một huyện thành phương bắc làm huyện lệnh.

Hiện giờ hơn một năm trôi qua, nghe nói thành tích cũng không tệ lắm, chỉ là cách phủ Tuyên Hòa hơi xa một chút, trong thời gian ngắn không cách nào gặp mặt.

Bạch Nguyệt sinh con trai cho Biển Nguyên Trí vào năm hắn trúng nhị giáp, Cố Đại Phượng liền đến kinh thành chiếu cố nàng, bỏ lại Biển Hán.

Bạch Nguyệt gả vào gia đình tốt, Bạch Dương không phải đã trở thành nam nhân lớn tuổi trong mắt cha mẹ, sầu không được sao?

Bạch Dương ngược lại không sao cả, hắn còn nói nhị thúc Thiệu Thanh Viễn hơn hai mươi tuổi mới thành thân, nhìn xem người ta hiện tại sống tốt biết bao? Con cái song toàn, hạnh phúc mỹ mãn.

Một câu nói khiến hai vợ chồng Bạch Chi Châm nghẹn không nói được, hai vợ chồng còn nghĩ có nên sinh thêm một đứa con nữa hay không.

Lúc này Bạch Dương nhớ tới biểu tình đau thấu tim của cha mẹ thì rất bất đắc dĩ, cũng may năm nay đại hội thảo luận y thuật được tổ chức tại phủ Tuyên Hòa, hắn cũng có thể chạy đi tạm thời tránh né mẫu thân thúc giục hôn nhân.

Cố Vân Đông nhìn biểu tình của hắn, nhịn không được cười nói: "Ngươi trốn như vậy cũng không phải biện pháp, phải nói chuyện rõ ràng mới được, bọn họ đều không phải là người không thông tình đạt lý, có thể nghe được lời của ngươi.”

Bạch Dương không nghĩ như vậy: "Nhị thẩm, người không biết, nhà cữu gia cháu hiện giờ xuống dốc, mấy cữu mẫu muốn tìm hôn sự cho biểu muội, lại tìm trên đầu cháu, ba ngày hai bữa đều đến chỗ mẹ cháu khóc lóc kể lể, phiền không chịu được.”

Cố Vân Đông kinh ngạc: "Mẹ ngươi không biết, biểu huynh muội thành thân, tương lai sinh hài tử rất có thể bị dị dạng sao?”

“Nàng biết, cho nên về sau mợ ngược lại không muốn nhét biểu muội cho ta, nhưng mợ cũng có nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ lại có biểu muội, với cháu lại không có quan hệ huyết thống, không phải lại tới tìm mẫu thân cháu sao?"

Hắn không nói là, mấy cữu mẫu kia còn nói, Bạch Nguyệt đã gả cho thân thích bên nhị thúc, chính hắn lại cùng nhị thúc quan hệ tốt, chẳng lẽ còn muốn tiện nghi nhị thúc?

Kỳ thật trong lòng Bạch Dương rất rõ ràng, mợ của hắn, nhìn trúng việc hiện giờ hắn quản lý y quán Huệ Dân lớn như vậy của Bạch gia, trong tay có bạc, có người, hơn nữa bối cảnh Bạch gia, các nàng mới khẩn cấp muốn kéo hắn trở về.

"Mẫu thân cháu kỳ thật cũng không thích biểu muội nhà cữu mẫu, chỉ là cháu một ngày không thành thân, bọn họ một ngày không ngừng ở bên tai mẹ cháu lải nhải." Vấn đề là, bà ngoại hắn hiện giờ bệnh nặng, chỉ dựa vào dược liệu treo lơ lửng, mẹ hắn không có khả năng không đến cửa chiếu cố mẫu thân mình, trốn cũng không thoát.

Cố Vân Đông có chút đồng tình nhìn hắn: "Mẹ ngươi cũng không dễ dàng.”

Trì Trì từ phía sau đi ra: "Đại ca, huynh thật sự quá đáng thương. May mà mợ ta đối với ta giống như đối với nhi tử ruột..."

Nói đến một nửa lại nói không được nữa, dù sao cái rương lớn kia vẫn còn ở trước mắt.

Lúc này Nhất Hải lại tiến vào.

"Thế tử, xảy ra chuyện."

Trì Trì ngước mắt lên, nhìn thấy Nhất Hải ngẩn người: "Tống sư tổ bên kia làm sao vậy?"

“Không phải Tống viện thủ." Nhất Hải tiến vào, lần lượt hành lễ với mấy người Cố Vân Đông, lúc này mới nói: "Là tiêu sư ngài gặp phải trên đường, hiện tại một thân máu nằm ở y quán Huệ Dân, tống viện thủ bảo tiểu nhân trở về nói với ngài một tiếng.”

Lý ca? Trì Trì nhíu mày, không phải là vết thương cũ tái phát chứ?

Hắn quay đầu nói với Cố Vân Đông cùng Bạch Dương: "Mẹ, đại ca, con đi y quán xem một chút."

“Đi sớm về sớm." Lúc này sắc trời cũng không còn sớm.

Cố Vân Đông chỉ dặn dò một câu, cô chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Trì Trì kết giao bằng hữu, Lý tiêu sư kia xem ra lại là bằng hữu Trì Trì mới quen biết.

Tên nhóc này, tuổi còn nhỏ đã kết bạn khắp thiên hạ, đi tới đâu cũng có thể gặp được bằng hữu.

Trì Trì đáp một tiếng, theo Nhất Hải vội vàng ra cửa.

Lúc Trì Trì chạy tới y quán Huệ Dân, Lý tiêu sư đã tỉnh lại, hắn cảm ơn người qua đường đưa mình tới, sau khi nghỉ một lát thì tính toán rời khỏi y quán.

Nếu hắn không trở về, bọn tiêu đầu sẽ sốt ruột.

Chỉ là vừa mới xuống giường, đã nhìn thấy Trì Trì đẩy cửa tiến vào.

Lý Tiêu Sư còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác: "Tiểu huynh đệ?”

“Lý ca, ngươi không sao chứ?” Trì Trì đi tới, theo thói quen bắt mạch cho hắn, lông mày hơi nhíu chặt: "Thân thể ngươi đã rất miễn cưỡng rồi, đến phủ Tuyên Hòa sao còn không mau nghỉ ngơi, ngủ một giấc?”

Lý tiêu sư cười khổ, vậy cũng phải có chỗ ngủ mới được.

"Ta không có việc gì, chỉ là bị người ta đụng vào vết thương, lập tức đau đến ngất đi. Sắc trời không còn sớm, ta phải nhanh chóng trở về, bằng không bọn họ còn tưởng rằng ta đã xảy ra chuyện gì."

Trì Trì đè hắn lại: "Không có việc gì, ta đã sai người đi khách điếm Phúc Vận nói với tiêu đầu các ngươi."

"A?"

Lý tiêu sư nhất thời ngơ ngác, không dám loạn động: "Vậy, vậy thì đa tạ tiểu huynh đệ.”

Đừng thấy Bạch huynh đệ tuổi không lớn, lúc nghiêm túc, khí thế còn rất kinh người. Hắn là một người ở bên ngoài trải qua đao thương kiếm kích, lại bị hù dọa không dám mở miệng.

Vừa lúc dược đồng bên kia bưng thuốc vừa sắc xong tới, Lý tiêu sư vội vàng nhận lấy, ngoan ngoãn uống thuốc.

Không lâu sau, Nhất Hải trở về, phía sau mang theo Tiền tiêu đầu.

Nhìn thấy Lý tiêu sư bình yên vô sự, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trên người Lý tiêu sư đều là vết máu, nhìn cũng giật mình.

Tiền tiêu đầu liền nhịn không được mắng hắn hai câu.

Trì Trì cùng Nhất Hải đi một bên nói chuyện, Nhất Hải nhỏ giọng nói cho hắn biết: "Lúc ta đến khách điếm mới phát hiện những người tiêu cục này còn chưa dàn xếp xong, khách điếm Phúc Vận đã đầy người, bọn Lý tiêu sư đang ra ngoài tìm chỗ ở mới.”

Trì Trì biết gần đây phủ Tuyên Hòa náo nhiệt, cũng biết tửu lâu khách điếm hiện giờ đều là cung không đủ cầu, nhưng lúc nghe Lý tiêu sư nói khách điếm Phúc Vận, nghĩ chỗ đó hẻo lánh, không chừng còn có phòng, lúc này mới không nói thêm gì.

Không nghĩ tới, vẫn chậm một bước.

"Vậy bây giờ tìm được chỗ ở chưa?" Trì Trì nhìn thoáng qua Lý tiêu sư.

Bình Luận (0)
Comment