Chương 1773: Phiên ngoại ta có một căn nhà ở đây
Nhất Hải trả lời: "Tiền tiêu đầu ngược lại tìm được một nhà khách thanh danh không tốt lắm, giá cả cao không nói, khách điếm kia cũng chỉ còn lại có một phòng lớn. Ý của Tiền tiêu đầu là, để cho mấy vị tú nương tạm thời ủy khuất một đêm, tiêu sư bọn họ ở bên ngoài một đêm.”
Chủ yếu vẫn là thời gian bọn họ đến phủ thành đã quá muộn, nếu vào thành vào buổi trưa, bọn họ còn có thể đi đến phía bắc thành nam thành tìm một chút, khẳng định có thể tìm được.
Hiện giờ thời gian bọn họ không dư dả, chỉ có thể hỏi thăm xung quanh.
Nhất Hải nói: "Lúc ta đi, có tú nương đang cùng Tiền tiêu đầu cãi nhau, nói đánh chết cũng không ở phòng chung lớn. Tiền tiêu đầu sứt đầu mẻ trán, nghe ta nói Lý tiêu sư vết thương cũ tái phát đang ở y quán, lập tức chạy qua”
Trì Trì gật đầu: "Ta biết rồi.”
Hắn một lần nữa trở lại bên cạnh Lý tiêu sư, thấy hai người mặt mày ủ rũ, khóe miệng giật giật.
"Ta nghe nói các ngươi đang tìm chỗ ở?”
Hai người sửng sốt, Tiền tiêu đầu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tiểu huynh đệ có chỗ thích hợp giới thiệu?"
“Ta quả thật có."
Tiền tiêu đầu hai mắt đã sáng lên: "Thật sao? Vậy, làm phiền tiểu huynh đệ rồi.”
Trì Trì nói với Lý tiêu sư đang muốn nói lại thôi: "Ngươi cứ ở đây dưỡng thương đi, đợi tốt một chút rồi hẵng rời đi.”
Lập tức dặn dò Nhất Hải lưu lại chăm sóc hắn.
Hắn cũng không trì hoãn, gọi Tiền tiêu đầu ra cửa.
Xe ngựa Trì Trì ở ngoài cửa, Tiền tiêu đầu tiếp nhận dây cương tự mình ngồi ở trên xe.
Sau đó theo chỉ huy của Trì Trì chạy tới đường phố phồn hoa, cho đến khi đi tới trước một cửa hàng thợ mộc mới dừng lại.
Tiền tiêu đầu khó hiểu nhìn hắn, Trì Trì nói: "Cửa hàng thợ mộc này là nhà biểu cữu ta, biểu cữu ta đi nơi khác, phòng ở của bọn họ đang để trống, chỉ là chìa khóa ở chỗ này, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi vào lấy chìa khóa.”
Tiền tiêu đầu vội vàng gật đầu, nhìn Trì Trì nhảy xuống xe ngựa, vừa vào cửa vừa hô: "Lục Tử thúc thúc, Lục Tử thúc thúc, ta tới đây.”
Lục Tử đang ăn cơm tối trong cửa hàng, nghe được giọng nói quen thuộc vội vàng đi ra.
"Trì Trì? Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn theo bản năng ngước mắt nhìn Tiền tiêu đầu một cái, người kia khẽ gật đầu với hắn.
Trì Trì nói: "Ta đến lấy chìa khóa nhà bà cô, ta có mấy người bạn không tìm được chỗ ở, cho bọn họ ở nhà bà cô mấy ngày."
“Được, ngươi đợi một lát."
Lục tử là đồ đệ của Biển Hán, đi theo Biển Hán nhiều năm như vậy, cũng đã sớm xuất sư.
Sau khi Biển Nguyên Trí đi địa phương nhậm chức, Biển Hán cũng đi theo, hiện giờ ở huyện thành bên kia lại mở một cửa hàng thợ mộc, cùng Cố Đại Phượng kinh doanh rất tốt.
Cửa hàng phủ Tuyên Hòa bên này tạm thời giao cho Lục Tử.
Khi Biển Nguyên Trí thành thân, Bạch Nguyệt là đại tiểu thư Bạch gia, bọn họ cảm thấy thành thân ở nhà cũ kia ủy khuất nàng. Hơn nữa nàng còn có nha hoàn bà tử của hồi môn, phòng cũng không đủ ở. Vì thế Cố Đại Phượng đã tìm một viện tam tiến mua lại.
Nhưng phòng ốc ban đầu cũng không bán, hiện giờ bọn họ đều không ở phủ Tuyên Hòa, viện tử kia tạm thời giao cho Lục tử, để cho hắn hỗ trợ trông coi, gặp được người thích hợp thì cho thuê, không thích hợp thì để không cũng không sao.
Lục Tử quá bận rộn, tuy rằng sư phụ rời khỏi phủ Tuyên Hòa, nhưng việc làm ăn của gia đình bọn họ một chút cũng không ảnh hưởng, thậm chí càng thêm nổi danh.
Lúc trước sư phụ đã tuyển hai người giúp việc, hiện giờ hắn lại tuyển một người, nhưng vẫn không có thời gian rảnh rỗi.
Cho nên căn nhà kia vẫn đang để trống.
Lúc này nghe Trì Trì nói mượn cho bằng hữu ở mấy ngày, hắn vội vàng lấy chìa khóa ra: "Phòng kia tuy rằng rất tốt, nhưng ta đã nửa tháng không đi quét dọn, sợ là tích không ít bụi bặm, có thể phải thu thập. Đồ nội thất khác đều có, chăn lại phải tự mình chuẩn bị."
“Không thành vấn đề." Trì Trì cầm chìa khóa rời đi: "Vậy ta đi qua trước, không quấy rầy Lục Tử thúc thúc ăn cơm."
“Mau đi."
Lục Tử nhìn Trì Trì lên xe ngựa rời đi, lúc này mới lắc đầu một lần nữa trở về ăn cơm.
Vị tiểu nhị mới đến kia kinh ngạc mở miệng: "Đó có phải là tiểu thế tử Vĩnh Ninh Hầu phủ hay không?"
“Đúng vậy."
"Chưởng quầy, tiểu thế tử còn gọi ngài là thúc thúc sao?"
Lục Tử cười nói: "Khi còn bé hắn thường xuyên tới nơi này chơi, quen thuộc nên gọi là thúc, được rồi nhanh chóng ăn cơm.”
Trì Trì ngồi trên xe ngựa, nói với Tiền tiêu đầu một chút: "Trong viện có chổi, các ngươi đêm nay thu thập đơn giản một chút, dù sao chăn các ngươi đều có, cũng không cần mua nữa. Sân không quá lớn, chỉ có ba phòng."
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta cũng không nhiều người." Tiêu sư bọn họ đến phủ Tuyên Hòa tổng cộng cũng chỉ có năm người, trong đó Lý tiêu sư đêm nay còn ở trong y quán.
Họ chỉ còn lại bốn người, chen chúc trong một căn phòng.
Hai gian phòng còn lại cho năm vị tú nương ở, hẳn là... Không vấn đề gì, phải không?
Trì Trì thấy hắn có an bài, nên không nói nhiều nữa.
Xe ngựa đi tới cửa khách điếm Phúc Vận, người chờ ở khách điếm đều nôn nóng đến không chịu nổi.
Nhất là Hứa Quế Lan, lải nhải làm tất cả mọi người rất khó chịu.
Cố Như Ý bị phiền không chịu nổi, trực tiếp đứng ở cửa hít thở không khí.
Sau đó nhìn thấy Tiền tiêu đầu cùng Trì Trì ngồi xe ngựa trở về, nàng giật mình một chút.
Tiền tiêu đầu đã xuống xe ngựa, hưng phấn vội vàng đi vào khách điếm, nói với những người khác: "Tìm được chỗ ở, chúng ta thu thập rồi xuất phát.”
Những người khác vội vàng tiến lên hỏi, ở nơi nào, tìm được như thế nào, Lý tiêu sư thế nào.
Ngược lại Cố Như Ý vào cửa chậm một bước.
Trì Trì không biết nghĩ đến cái gì, lúc đi ngang qua bên cạnh nàng thấp giọng nói một câu: "Chỗ ở ta tìm cho các ngươi ở bên phố Hưng Thao. Nhưng phòng không nhiều lắm, nếu như ở không được, ngươi có thể hỏi vị Phạm thẩm tử bên trái, cũng đừng để cho người khác đi qua, mấy người Phạm thẩm tử rất thoải máu, trong nhà lại trồng không ít hoa, nhiều người không tiện, một mình ngươi ở ngược lại không thành vấn đề, lát nữa lúc ta đưa các ngươi qua, sẽ nói với Phạm thẩm tử một tiếng.”
Mấy năm nay Phạm thị vẫn làm việc trong tiệm hoa, con gái bà Tiểu Diêu mấy năm trước đã lập gia đình, cho nên trong nhà cũng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, cuộc sống rất thoải mái.
Ấn tượng của Trì Trì đối với Cố Như Ý rất tốt, lúc trước gặp phải cướp bóc, nàng nhỏ tuổi nhất lại đứng ở trước mặt mọi người, rất có phong phạm nữ hiệp.
Ừm, Bạch Mặc hắn vẫn rất kính nể người như vậy.
Cố Như Ý cũng có chút hoảng hốt đi vào khách điếm, sau đó lại theo những người khác đi thẳng đến phố Hưng Thao.
Về sau, quả nhiên giống như Trì Trì suy đoán, năm vị tú nương ở hai gian phòng, phân phối cũng rất thành vấn đề.
Cái sân trên phố Hưng Thao, hai gian phòng đều tương đối nhỏ, trong đó một gian phòng giường chỉ có một thước hai, rất nhỏ.
Hứa Quế Lan là một tác tinh, vừa đi vào phải lấy căn phòng này trước, sau đó tuyên bố muốn ở một mình. Giường cũng chỉ có thể ngủ một người, bốn vị tú nương còn lại, chỉ có thể chen đến một gian phòng khác.
Vậy sao được? Không nói cái khác, quản sự nương tử nói như thế nào cũng là lãnh đạo lần này xuất hành, lại là tiền bối, dù kiêng kỵ đại quản sự, chẳng lẽ một quản sự như nàng còn phải nhượng bộ tú nương bình thường đến loại tình trạng này?
Không nói ba người Cố Như Ý, quản sự nương tử là người đầu tiên không đồng ý.
Lúc này Trì Trì đã rời đi, đám người Tiền tiêu đầu đau đầu dữ dội.
Nhưng đây là vấn đề của đám tú nương, Tiền tiêu đầu dứt khoát mặc kệ, bọn họ trực tiếp quét dọn phòng ốc, để cho tú nương tự mình thảo luận kết quả.
Cố Như Ý nghĩ đến lời Trì Trì, rốt cuộc vẫn gõ cửa nhà cách vách.
Phạm thị trước đó đã được Trì Trì dặn trước, lại nghe thấy bên cạnh ồn ào ầm ĩ, đối mặt với sắc mặt Cố Như Ý ngượng ngùng, cười đón người vào.
"Gần đây trong thành có rất nhiều người đến, nhà ở quả thật rất khan hiếm. Cũng có không ít người tìm đến chỗ chúng ta, hỏi có thể ở nhờ hay không. Chỉ là chúng ta rốt cuộc lo lắng người không quen biết tùy tiện tiến vào, nhưng ngươi được tiểu công tử dặn dò qua, ta thấy ngươi cũng nhu thuận, nếu không ghét bỏ, ở nhà ta ủy khuất mấy ngày?”
Cố Như Ý vội vàng xua tay: "Làm sao nói đến ủy khuất? Nơi này của người vừa sạch sẽ lại sảng khoái, hương hoa nồng đậm, quá đẹp.”
Phạm thị bị nàng chọc cười, sau đó cho phép nàng mang thêm một cô nương tính tình dễ ở chung tới.
Cố Như Ý vui vẻ, trở về nói một tiếng, rồi mang theo Tiểu Lộ cùng nhau thu thập hành lý đến phòng bên cạnh.
Cuối cùng, căn phòng một mét hai giường nhỏ kia, để lại cho quản sự.
Hứa Quế Lan cùng Hà Sa ở chung một phòng, Hà Sa hâm mộ nhìn bóng lưng Tiểu Lộ rời đi, nàng một chút cũng không muốn ở cùng một chỗ với Hứa Quế Lan! !
Tiền tiêu đầu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, mọi người cuối cùng cũng ngủ một giấc an ổn.
Ngày hôm sau, quản sự nương tử cùng mấy người Cố Như Ý đến nhà gia chủ.
Gia chủ ở thành đông, họ Bao, là đại hộ phủ Tuyên Hòa, trước kia cũng từng huy hoàng, nay đã xuất quan.
Về sau tuy rằng xuống dốc, nhưng tài sản vẫn có.
Tiền Tiêu Đầu hộ tống mấy người Cố Như Ý ra cửa, lưu lại ba tiêu sư, một người trông nhà, một người đến y quán chiếu cố Lý tiêu sư, còn có một người thì ra cửa xem một chút, còn có chỗ ở thích hợp hay không.
Bốn tiêu sư ngược lại đều an bài rõ ràng.
Lúc này thời gian còn sớm, Tiền tiêu đầu đưa mấy vị tú nương tìm một chỗ ăn điểm tâm trước.
Trên đường có quá nhiều người, sáng sớm náo nhiệt, quầy hàng ven đường cũng nhiều.
Bọn họ tìm một cái bàn trống ngồi trong một cửa hàng sủi cảo, Tiền tiêu đầu là nam tử, đi đến bàn bên cạnh ghép bàn với người khác.