Chương 1774: Phiên ngoại từ chối
Cố Như Ý tối hôm qua ngủ rất ngon, Phạm thẩm tử rất chiếu cố người khác, biết các nàng từ xa đến, đun nước ấm cho các nàng không nói, còn nấu canh táo chua, nói uống có thể trợ ngủ, giúp các nàng ngủ ngon.
Cố Như Ý và Tiểu Lộ hôm qua đã trải qua nhiều chuyện, đầu óc đều căng thẳng, vốn tưởng rằng trong lòng phiền não sẽ không dễ ngủ.
Ai biết được cũng là một giấc ngủ thoải mái nhất, an tâm nhất từ khi ngủ suốt chặng đường này.
Hơn nữa sân nhà bọn họ còn có không ít hoa, mùi thơm không quá nồng đậm, nhưng ngửi thấy lại làm cho tâm tình người ta thoải mái.
Vì vậy, cả hai đều dậy sớm với tinh thần sáng sủa, còn giúp Phạm thị tưới hoa. Vốn Phạm thẩm còn muốn giữ các nàng ăn điểm tâm, Cố Như Ý ngượng ngùng, lôi kéo Tiểu Lộ nhanh chóng đi ra.
So sánh với các nàng, Hà Sa cùng Hứa Quế Lan ngồi đối diện sắc mặt kém hơn nhiều.
Hai người ngủ cùng một phòng, Hứa Quế Lan lại là một người càu nhàu lại kén chọn, từ lúc vào phòng miệng vẫn chưa từng dừng lại.
Đợi đến khi Hứa Quế Lan thật vất vả lắm mới ngủ được, Hà Sa rốt cuộc không nhịn được phẫn hận trong lòng, xốc chăn trên người nàng ta lên.
Hứa Quế Lan nửa đêm bị lạnh tỉnh lại, tâm tình phiền não, đã lâu không ngủ, lăn qua lộn lại trên giường lại đánh thức Hà Sa.
Hai người lăn qua lăn lại một đêm, gần như không ngủ được.
Hứa Quế Lan lúc này ăn sủi cảo, sau đó nói với Tiểu Lộ: "Đêm nay ta cùng ngươi đổi phòng.”
Tiểu Lộ ngẩn ra, có chút luống cuống.
Cố Như Ý trực tiếp cự tuyệt: "Không được."
“Tại sao?" Hứa Quế Lan nổi giận, nàng ngược lại muốn nói đổi phòng với Cố Như Ý, nhưng người cùng Phạm thẩm trao đổi là nàng, nếu đổi lại, chỉ sợ các nàng đều không tiện ở cách vách.
Cố Như Ý: "Không được là không được, chúng ta đã nói xong với thím Phạm, mấy ngày sau chúng ta đều ở nhà bà ấy. Dù sao đó cũng là nhà của người ta, làm sao chúng ta có thể đổi tới đổi lui.”
Quan trọng nhất là, tính tình Hứa Quế Lan, quay đầu lại làm cho nhà Phạm thẩm náo loạn không thể an bình thì hỏng bét.
Hà Sa ở một bên thất vọng không thôi, nàng ta cũng muốn đổi.
Hứa Quế Lan phẫn hận, còn muốn nói cái gì, quản sự nương tử mở miệng: "Được rồi được rồi, ta đổi với ngươi, ngươi ngủ gian phòng nhỏ của ta đi.”
Người này quá ầm ĩ, bà lớn tuổi, vốn đã cảm thấy khó ngủ, tối hôm qua hai người cãi nhau đã đánh thức bà, hại bà cũng nửa đêm mất ngủ.
Hứa Quế Lan lúc này mới an tĩnh lại.
Tiền tiêu đầu bàn cách vách cũng nghe được đối thoại của các nàng, không khỏi lắc đầu.
Bình thường tiêu cục bọn họ hộ tống chủ nhân, đưa người đến đích coi như hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua lúc trước chủ nhân bố trang Bàng gia sợ mấy vị tú nương chưa từng đi xa gặp phải chuyện gì, dứt khoát thuê bọn họ thêm một chút thời gian, đợi đến khi các nàng làm xong việc mới hộ tống trở về.
Sớm biết phiền toái như vậy, lúc trước đã không đồng ý phương thức hộ tống này.
Đoàn người ăn cơm xong thì đi về phía Bao gia.
Trên đường người đi đường càng ngày càng nhiều, Cố Như Ý nói: "Ta đã hỏi thăm Phạm thím một chút, nàng nói ở đây khai mạc đại hội thảo luận y thuật, còn có thể khám miễn phí, cho nên không ít dân chúng bệnh nặng lại nghèo khổ cũng đến thử vận khí.”
Quản sự nương tử nghe vậy gật đầu: "Đáng tiếc chúng ta bên này sửa chữa xong đồ thêu phải trở về, đại hội thảo luận y thuật còn có hai mươi mấy ngày, nếu không, chúng ta còn có thể góp vui, đây chính là cơ hội khó có được.” Lại lắc đầu, cười nói: "Quên đi, chúng ta vẫn nên quan tâm đến chuyện thêu trước đi.”
Đoàn người lên xe ngựa, chạy tới thành đông.
Chờ đến cửa Bao phủ, Tiền tiêu đầu ở ngoài cửa chờ, quản sự nương tử mang theo mấy người vào cửa viện.
Các nàng không ở bên trong bao lâu, đại khái hiểu rõ tình huống một chút. Nhìn thoáng qua đồ thêu bị tổn hại, rồi lập tức trở về.
Thứ kia trân quý, người Bao gia ghét bỏ mấy vị tú nương tay có chút thô ráp, nói các nàng dưỡng tay hai ngày rồi lại tới.
Vì vậy, họ thậm chí không thể xác định xem họ có thể sửa chữa đồ thêu đó hay không, sắc mặt xấu hổ đi ra.
Bao gia còn đưa một lọ thuốc mỡ bảo vệ tay, để Cố Như Ý cùng Tiểu Lộ nhất định phải dưỡng tay đến trắng nõn mềm mại rồi lại tới.
Quản sự nương tử vừa ra khỏi cửa, nhỏ giọng nói thầm hai câu: "Người này, cũng quá hà khắc. Chúng ta chính là tú nương, chẳng lẽ không biết bảo vệ tay sao? Họ cũng quá phóng đại.”
Tay Cố Như Ý và Tiểu Lộ tất nhiên là trắng nõn, nhưng đoạn thời gian này đi trên đường, rất nhiều công việc nặng nhọc khó tránh khỏi phải tự mình làm.
Nhưng cho dù như thế, hai người vẫn luôn cẩn thận yêu thương, móng tay cũng trơn tru, căn bản sẽ không phá hư đồ thêu.
Cố Như Ý nhìn tay mình một chút, nói: "Bọn họ cẩn thận một chút cũng rất bình thường, đồ thêu kia dù sao cũng trân quý, nếu là bởi vì tay mà xảy ra vấn đề gì, chúng ta cũng bồi thường không nổi.”
Nói là nói như vậy, nhưng quản sự nương tử nghĩ tới không một chuyến thì nghẹn lòng.
Bà nhét thuốc mỡ tay vào lòng Cố Như Ý: "Cái này ngươi cầm, trở về bôi lên.”
Sau đó thở dài trực tiếp lên xe ngựa.
Đoàn người một lần nữa trở lại phố Hưng Thao, Du tiêu sư đi ra ngoài tìm chỗ ở đã trở về.
Tiền tiêu đầu đợi đến khi mấy vị tú nương đã trở về phòng thương lượng, mới tới hỏi tình huống: "Tìm được chưa?"
“Ta tìm kiếm ở phụ cận này cả buổi sáng, không ai muốn cho thuê." Phụ cận này đều là nhà ở bình thường, vừa thấy bọn họ người cao ngựa lớn lại là người từ nơi khác đến nên không muốn cho thuê, cho dù thuê giá cao, cũng sợ sẽ thương tổn bọn họ.
Tiền tiêu đầu thở dài một hơi, đang phiền não thì hai tiểu nhị trong cửa hàng Biển Hán lại đây.
Không chỉ bọn họ, phía sau còn kéo theo một chiếc xe ba gác, trên đó đặt giá giường tháo rời.
Tiền tiêu đầu kinh ngạc, nghe tiểu nhị kia nói: "Đại ca mau tới giúp đỡ, chưởng quỹ của chúng ta phân phó chúng ta đưa tới.”
Tiền tiêu đầu vội vàng tiến lên: "Tiểu huynh đệ, đây là..."
“Chưởng quỹ chúng ta nói, trong viện tuy rằng có giường, nhưng chỉ có ba cái, các ngươi nhiều người khẳng định không ở được. Hôm qua thời gian quá muộn, chỉ có thể để cho các ngươi ở tạm một đêm trước. Hôm nay đưa cho các ngươi hai cái giường, buổi tối cũng có thể ngủ thoải mái một chút. Dù sao phòng chính kia cũng đủ lớn, giường cũng để vừa."
“Cái này, cái này..." Tiền tiêu đầu vui mừng: "Cái này cũng quá phiền toái."
"Phiền toái cái gì chứ." Tiểu nhị kia cười nói: "Chúng ta thu tiền thuê nhà của các ngươi, nếu đã thu tiền thuê nhà, vậy tất nhiên phải trang bị đầy đủ đồ đạc cho các ngươi. Nào, trước tiên mang vào, sau khi vào cửa lắp một chút là được, rất nhanh.”
Tiền tiêu đầu cười ha ha, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Bọn họ ở cái phòng kia quả thật rất lớn, tiểu nhị đưa tới giá giường một cái lớn một cái nhỏ, đặt ở trong phòng dư sức.
Quay đầu lại chờ Lý tiêu sư từ y quán trở về, vừa vặn để hắn một mình ngủ trên cái giường nhỏ kia, cũng có thể dưỡng bệnh.
Hai tiểu nhị lắp xong thì trở về, trong cửa hàng bọn họ còn có không ít việc.
Lục Tử thấy bọn họ trở về, chỉ hỏi một câu, biết được hết thảy đều tốt, thì yên tâm.
Đang chuẩn bị trở về hậu viện làm việc, lại nhìn thấy hai ngươi quen thuộc tiến vào.
Hắn lập tức cười nói: "Ny Ny tới đây sao?"
"Lục Tử ca, ta tới xem hộp trang điểm đã xong chưa." Ny Ny mang theo nha hoàn bước vào trong, cười khanh khách nói.
Ny Ny là hài tử Kha biểu cô nhận nuôi, tuy rằng tuổi của nàng cũng chỉ lớn hơn Trì Trì hai ba tuổi, nhưng bối phận lại giống như Cố Vân Đông.
Lục Tử coi như là nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, Ny Ny khi còn bé thích nhất là đến cửa hàng bọn họ chơi, rất thích những đồ điêu khắc nhỏ kia.
Nhìn một thời gian đã bắt đầu vẽ lên, trong cửa hàng bọn họ có rất nhiều đồ gỗ tinh tế kỳ lạ đều là nàng thiết kế ra. Sau đó Biển Hán thương lượng với Kha biểu cô, phàm là đồ Ny Ny thiết kế mới lạ, giá bán ra đều chia cho cô bé.
Ny Ny hiện giờ coi như là tiểu phú bà trong tay có dư tiền, cuộc sống trôi qua rất tự tại.
Lục Tử cười ha ha: "Chuyện ngươi dặn dò, tất nhiên là làm tốt nhất. Ngươi trực tiếp đi hậu viện tìm chị dâu ngươi, bảo nàng lấy hộp trang điểm ra cho ngươi xem một chút."
“Được, Lục Tử ca kia huynh cứ làm việc đi."
Ny Ny mang theo nha hoàn đi hậu viện, nương tử Lục Tử bên kia đã nghe được tiếng động, lấy cái hộp do Ny Ny thiết kế ra.
"Hộp trang điểm này rất đẹp, lại thực dụng. Ngươi trước tiên nhìn xem, chỗ nào không đúng, quay đầu lại để Lục Tử sửa lại. Chờ hộp trang điểm này lấy ra trưng bày, khẳng định có rất nhiều người mua về làm của hồi môn cho cô nương trong nhà.
Ny Ny gật gật đầu, mở cái hộp ra xem xét cẩn thận.
Nương tử Lục Tử rót trà cho nàng, thấy bộ dáng chuyên tâm này của nàng, không khỏi tán gẫu nói: "Ngươi thế nào rồi? Ta nghe Lục Tử nói, mẹ ngươi sớm đã nhờ hắn chuẩn bị một bộ rương của hồi môn thượng đẳng.”
Nhắc tới chuyện này, Ny Ny cũng rất bất đắc dĩ: "Ta nói ta kén rể, không xuất giá. Nhưng nương không đồng ý, haizz.”
Việc này cũng không phải bí mật, nương tử Lục Tử rất rõ ràng.
Ny Ny không muốn rời khỏi Kha biểu cô lập gia đình.
Hơn nữa bây giờ Kha biểu cô đã lớn tuổi, bà lại thích tiểu hài tử, Ny Ny kỳ thật nhìn ra được, mẹ cũng luyến tiếc nàng.
Cho nên từ khi Ny Ny hiểu được cái gì gọi là chuyện cưới hỏi, đã quyết định tương lai kén rể, như vậy có thể luôn chiếu cố được cho mẹ.
Nhưng mà Kha biểu cô lại nói, đầu năm nay nam tử ở rể, hoặc là gia đình phức tạp không thể không lựa chọn con đường này, hoặc là chính mình không có bản lĩnh, chỉ muốn sống tốt.
Nhưng bất kể là loại nào, đối với Ny Ny mà nói cũng không phải là lựa chọn tốt.
Kha biểu cô yêu thương Ny Ny như vậy, đương nhiên không muốn nàng vì chiếu cố bà, mà hi sinh cả đời mình.
Hai người tự tính toán cho đối phương, cứ như vậy lần lữa.
Vợ Lục Tử thở dài một hơi, lắc đầu: "Chuyện này cũng không nóng nảy, nhưng Kha biểu cô luôn nghe được lời của quận chúa, bằng không ngươi đi tìm quận chúa, để cho nàng khuyên nhủ?”
Ny Ny cười nói: "Vân Đông tỷ tỷ mặc kệ việc này, nàng nói chúng ta tự mình thương lượng, quay đầu nàng chỉ cần thêm trang là được.”
Kỳ thật nói trắng ra, Vân Đông tỷ tỷ hình như cũng có chút sợ mẹ nàng nha.