Chương 1781: Phiên Ngoại Thiệu Thanh Viễn trở về
Lục Tử rất nhanh đã quay trở lại, hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nói với đám người Tiền tiêu đầu: "Ta đã nhờ người cầm vòng tay vào, nếu là thật, trong chốc lát nhất định sẽ có người gọi các ngươi đi vào gặp Hầu phu nhân. Đến lúc đó các ngươi cũng không cần hoảng hốt, có cái gì nói cái đó là được.”
Lâm nương tử vội vàng gật đầu, lập tức lấy bạc vụn từ trong hà bao tùy thân của mình: "Ta biết chưởng quầy không thiếu bạc, ta mang theo cũng không nhiều, cái này ngươi nhận trước, quay đầu lại..."
Lục Tử bật cười, lúc này khoát khoát tay: "Không thể nhận bạc của ngươi, ngươi cầm về đi."
“Nhưng mà."
Lâm nương tử còn muốn nói cái gì, cách đó không xa đột nhiên có người kêu một tiếng: "Lục tử?”
Lục Tử quay đầu, nhìn thấy Thiệu Văn vẫy tay về phía mình, lại liếc mắt một cái, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn bên cạnh Thiệu Văn.
Hắn lúc này nói với mấy người Lâm nương tử: "Là Hầu gia hồi phủ, các ngươi chờ một chút, ta đi qua đó."
“Hầu, Hầu gia?" Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nam tử khí thế lẫm liệt đứng cách đó không xa, mở to hai mắt.
Lục Tử không quan tâm đến sự ngạc nhiên của họ, đi nhanh vài bước.
Thiệu Văn cười nói: "Còn thật sự là ngươi, ngươi có việc đến Hầu phủ à? Sao ngươi không vào cửa?”
Lục tử cười với hắn, sau đó hành lễ với Thiệu Thanh Viên.
Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Những người đó là ai, bằng hữu của ngươi?"
Lục Tử trả lời: "Là bằng hữu Trì Trì quen biết, nhưng lần này tới đây để tìm quận chúa."
“Tìm Vân Đông? Có chuyện gì vậy?”
“Trong bọn họ có một tú nương xảy ra chuyện, tú nương kia trong tay có một cái lắc tay, nói là tín vật quận chúa cho nàng, nàng nói mình là cháu gái của quận chúa, họ Cố, từ huyện Phùng bên kia tới."
Thiệu Thanh Viễn suy tư một chút, liền nhớ tới.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp Như Ý, nhưng Vân Đông từng nói với hắn những chuyện ở nhà cũ Cố gia kia, cũng biết có một tiểu cô nương lớn hơn Trì Trì chừng hai tuổi làm cho nàng thích, quả thật cho lắc tay.
Chỉ là chiếc vòng kia thật hay giả thì chưa biết.
Bởi vậy Thiệu Thanh Viễn nói: "Vân Đông quả thật có một cháu gái ở huyện Phùng, ngươi dẫn bọn họ vào phủ nói chuyện đi.”
Lục Tử sửng sốt, vội vàng gật đầu: "Được, ta đi đây.”
Thiệu Thanh Viễn đi về phía cửa ớn Hầu phủ trước một bước.
Bên cạnh xe ngựa, đám người Tiền tiêu đầu đều có chút choáng váng, nhìn bộ dạng Lục Tử cùng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện, cảm giác hô hấp cũng muốn ngừng lại.
Vẫn là Tiểu Lộ cảm khái một tiếng: "Chưởng quầy thật sự thần thông quảng đại nha, lại còn quen biết cả Hầu gia, có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy.”
Không đợi bọn họ nghĩ nhiều, Lục Tử đã trở về.
Hắn nói với mấy người: "Sửa sang lại một chút, chúng ta vào Hầu phủ."
“Vào, vào, vào Hầu phủ?" Hà Sa khẩn trương lắp bắp.
Lục Tử gật đầu: "Hầu gia nói, để các ngươi vào phủ nói chuyện. Không cần lo lắng, Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều rất hiền lành. Đi thôi, đừng để người chờ lâu."
Mấy người vốn còn muốn hỏi một chút, vừa nghe lời này, lập tức không dám trì hoãn, vội vàng kéo ống tay áo, sửa sang lại trang sức tóc tai một chút, nhắm mắt đi theo.
Thiệu Thanh Viễn đi trước, mấy người Tiền tiêu đầu tất nhiên không dám nói chuyện, thậm chí ngay cả đi đường cũng thật cẩn thận.
Đi một lát đã nhìn thấy thủ vệ cửa ban đầu chạy vào lại vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy đoàn người bọn họ cũng kinh ngạc một chút, lập tức nói với Thiệu Thanh Viễn: "Hầu gia, phu nhân bảo Lục chưởng quỹ dẫn bọn họ đi vào."
“Ừm." Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Ngươi đi làm việc đi."
Thủ vệ chắp tay, lại một lần nữa trở lại cửa canh giữ.
Đoàn người Lâm nương tử đi theo Thiệu Thanh Viễn vòng qua cửa thùy hoa, đi tới tiền sảnh. Cho đến khi vào phòng, mọi người phía trước đều ngừng lại, bọn họ mới đột nhiên dừng lại.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe được phía trước truyền đến giọng nói vui vẻ: "Như Ý đâu? Để ta nhìn xem.”
Mấy người Lâm nương tử ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông cầm chiếc lắc tay trong tay, vui vẻ đánh giá mấy tiểu cô nương trẻ tuổi.
Chẳng qua tầm mắt xẹt qua Lâm nương tử, Hứa Quế Lan, Hà Sa, cuối cùng dừng ở trên mặt Tiểu Lộ, sau đó đánh giá một lát, vẫn nhíu mày.
Mấy cô ngươi trẻ tuổi này, chắc là không phải?
Cố Vân Đông còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thủ vệ đi đến cửa thùy hoa bên kia thì dừng lại, giao vòng tay cho đại quản gia Hầu phủ Tiết Vinh.
Tiết Vinh chỉ kịp giao cho cô, nói ngoài cửa có mấy cô nương muốn gặp cô.
Cố Vân Đông liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc vòng tay, nghĩ đến nhiều năm như vậy, Như Ý cũng đã trưởng thành, lúc này mới gọi người vào.
Nhưng vừa nhìn như vậy, hình như không có trong này.
Vẫn là Tiền tiêu đầu phản ứng trước, trực tiếp quỳ xuống nói: "Thảo dân bái kiến Hầu gia, Hầu phu nhân.”
Mấy người Lâm nương tử cũng đột nhiên hoàn hồn, lập tức quỳ xuống theo, trong lòng khẩn trương muốn chết.
Cố Vân Đông nói các nàng đứng lên: "Được rồi được rồi, Tiểu Như Ý đâu?”
Nghe cô thân thiết gọi tên Cố Như Ý như vậy, trong lòng Lâm nương tử rốt cuộc cũng yên ổn vài phần.
Bà thầm hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, lấy dũng khí ngước mắt lên hỏi: "Phu, phu nhân, ngài, ngài thật sự là cô cô Như Ý sao?"
“Đúng vậy! Vòng tay này là ta cho con bé.”
Lâm nương tử nhận được đáp án khẳng định, cánh môi run rẩy một hồi lâu, mới mạnh mẽ dập đầu: "Phu nhân, cầu xin ngài cứu Như Ý, nàng, nàng ấy gặp chuyện không may."
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên biến đổi, tươi cười trong nháy mắt thu hồi, đứng lên nói: "Chuyện gì xảy ra? Đừng khóc nữa, hãy nói đi, chuyện gì đã xảy ra với con bé?”
Lâm nương tử lúc này như tìm được chỗ dựa, khủng hoảng vẫn luôn đè nén cuối cùng cũng bộc phát ra, bà lau nước mắt, vội vàng mở miệng: "Chúng ta là tú nương bố trang Bàng gia, lúc trước chủ nhân tiếp nhận một vụ làm ăn, đến Bao gia ở phủ Tuyên Hòa sửa lại đồ thêu bị hư hại. Công việc thêu Như Ý làm tốt nhất nên được cử đi. Ai biết hôm nay lúc làm việc ở Bao phủ, lại xảy ra chuyện. Đại thiếu gia Bao phủ kia coi trọng Như Ý, muốn nạp nàng làm thiếp, Như Ý không theo, lấy đá đả thương hắn, hiện giờ Bao phủ đã giữ người không chịu thả, còn cho hạ nhân đuổi chúng ta ra."
Lâm nương tử khóc nói: "Trước khi rời đi, Như Ý lặng lẽ đưa vòng tay cho ta, nói Hầu phu nhân là cô cô của nàng, nhờ chúng ta đến Hầu phủ cầu cứu, chúng ta, chúng ta lúc này mới tới cửa quấy rầy.”